Hứa Thanh Thu sống ở ngoại ô thành phố rất vui vẻ, thích ăn gì thì ăn, thích làm gì thì làm, không ai quản cô, ông bà ngoại chỉ chịu trách nhiệm chuyển tiền cho cô “giải sầu”, lúc cô vui cũng chuyển, buồn cũng chuyển, ngẩn ngơ cũng chuyển mà rảnh rỗi quá cũng chuyển, tài khoản ngân hàng của cô cứ “ting… ting…” suốt cả ngày khiến cho Hứa Thanh Thu muốn sầu cũng sầu không nổi.
Mà quan trọng hơn là ông bà nói được làm được, ba mẹ không thể nào liên lạc với cô, không thể đe dọa cô, nếu họ có gan gọi cho ông bà ngoại, chỉ cần ông bà bắt máy thì sẽ chửi mắng không ngừng, tuyệt đối không nghe nguỵ biện. Còn về phần Doãn Trạch Dương, hắn bị mấy cuộc họp và một đống hội nghị thường kỳ của công ty quấn thân, dù muốn cũng không thể bay nhảy trước mặt cô. Sự thật chứng minh tổng tài rảnh rỗi suốt ngày nghĩ trăm phương ngàn kế theo đuổi vợ chỉ có ở trong phim thôi!
Vào một buổi chiều trời trong gió mát, Hứa Thanh Thu lái xe ra khỏi tiểu khu, đi vào trong nội thành mua chút đồ dùng định chế, nhân tiện dạo ở một khu phố cổ, trùng hợp thế nào cô nhìn thấy một đám người cao to chặn đường của một anh chàng đẹp trai, người kia cũng cao nhưng không vạm vỡ, vai rộng eo nhỏ, chân dài, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt, anh ta còn mặc tây trang, vừa nhìn liền biết là thành phần trí thức.
Không biết gây chuyện gì mà ẩu đả, thế nhưng cô không có hứng thú hành thiện!
Ngay lúc cô quay người định đi, một giây sau bước chân vô thức ngừng lại, bởi vì cô vừa thấy được khuôn mặt của người kia!
Đó là Hạ Tử Sâm.
Từ nhỏ có quen biết với cô, từng có sáu năm làm bạn thuở thơ ấu, tất nhiên so với Doãn Trạch Dương, anh ta không thể xem là thanh mai trúc mã của cô được. Thậm chí hai người còn có vài mâu thuẫn, lúc nhỏ chơi không hợp, toàn nói móc nhau, lớn lên rồi thì thi đua thành tích.
Người không ga lăng, không lịch thiệp lại luôn đối đầu cô như vậy, có lý nào cô sẽ giúp hắn!
Có điều, nhớ ngày ấy, hai ngày trước khi cô kết hôn với Doãn Trạch Dương, hắn đã khóc. Đó là lần đầu tiên cô thấy người kiêu ngạo như hắn bật khóc, hắn nói: “Sau này em nhất định phải sống hạnh phúc.”
Lúc đó cô cứ cảm thấy quái quái.
Ai có thể hiểu được cảm giác khi mà người luôn đối địch với mình từ nhỏ, đến lớn vẫn không ưu nhìn mặt nhau, rồi người đó chợt khóc trong ngày cưới của mình, tha thiết nói mình phải hạnh phúc!!!
Được rồi! Vì một câu nói đó mà cô xả thân làm việc nghĩa!
…
“Đại ca!”
“Ai là đại ca của mày?”
Hứa Thanh Thu tươi cười niềm nở đi về phía đám người đang chặn đường Hạ Tử Sâm, khoảnh khắc hắn thấy cô cũng trợn trắng mắt.
Thái độ như vậy rất dễ gây hiểu lầm, có trời mới biết hắn đang lo lắng cho cô, thế mà cô lại nghĩ rằng hắn ghét bỏ mình cho nên không thèm nhìn biểu cảm đặc sắc trên khuôn mặt anh tuấn sắc bén kia nữa.
“Vừa rồi tôi đi qua nơi này đã vừa mắt anh ta… haiz! Định mệnh thật kỳ diệu, tôi vừa gặp anh ta đã cảm thấy trái tim loạn nhịp, có lẽ đây chính yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi! Hay là thế này nhé, tôi ra giá, các người để lại anh ta cho tôi đưa đi.”
Một trong số tên giang hồ nói phỉ nhổ: “Phi! Có cái rắm mà yêu từ cái nhìn đầu tiên, mày là thấy sắc nổi lòng tham thì có! Bọn tao không phải cướp đường, giữa chúng tao có ân oán, mày khôn hồn thì cút đi, nếu không một lát nữa có gãy tay gãy chân gì thì đừng có trách!”
Hứa Thanh Thu: “…” Cái gì mà thấy sắc nổi lòng tham? Bọn họ không thấy cô cũng xinh đẹp lắm sao? Vì sao cô lại ham muốn sắc đẹp của Hạ Tử Sâm được??
Mà quan trọng hơn là ông bà nói được làm được, ba mẹ không thể nào liên lạc với cô, không thể đe dọa cô, nếu họ có gan gọi cho ông bà ngoại, chỉ cần ông bà bắt máy thì sẽ chửi mắng không ngừng, tuyệt đối không nghe nguỵ biện. Còn về phần Doãn Trạch Dương, hắn bị mấy cuộc họp và một đống hội nghị thường kỳ của công ty quấn thân, dù muốn cũng không thể bay nhảy trước mặt cô. Sự thật chứng minh tổng tài rảnh rỗi suốt ngày nghĩ trăm phương ngàn kế theo đuổi vợ chỉ có ở trong phim thôi!
Vào một buổi chiều trời trong gió mát, Hứa Thanh Thu lái xe ra khỏi tiểu khu, đi vào trong nội thành mua chút đồ dùng định chế, nhân tiện dạo ở một khu phố cổ, trùng hợp thế nào cô nhìn thấy một đám người cao to chặn đường của một anh chàng đẹp trai, người kia cũng cao nhưng không vạm vỡ, vai rộng eo nhỏ, chân dài, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt, anh ta còn mặc tây trang, vừa nhìn liền biết là thành phần trí thức.
Không biết gây chuyện gì mà ẩu đả, thế nhưng cô không có hứng thú hành thiện!
Ngay lúc cô quay người định đi, một giây sau bước chân vô thức ngừng lại, bởi vì cô vừa thấy được khuôn mặt của người kia!
Đó là Hạ Tử Sâm.
Từ nhỏ có quen biết với cô, từng có sáu năm làm bạn thuở thơ ấu, tất nhiên so với Doãn Trạch Dương, anh ta không thể xem là thanh mai trúc mã của cô được. Thậm chí hai người còn có vài mâu thuẫn, lúc nhỏ chơi không hợp, toàn nói móc nhau, lớn lên rồi thì thi đua thành tích.
Người không ga lăng, không lịch thiệp lại luôn đối đầu cô như vậy, có lý nào cô sẽ giúp hắn!
Có điều, nhớ ngày ấy, hai ngày trước khi cô kết hôn với Doãn Trạch Dương, hắn đã khóc. Đó là lần đầu tiên cô thấy người kiêu ngạo như hắn bật khóc, hắn nói: “Sau này em nhất định phải sống hạnh phúc.”
Lúc đó cô cứ cảm thấy quái quái.
Ai có thể hiểu được cảm giác khi mà người luôn đối địch với mình từ nhỏ, đến lớn vẫn không ưu nhìn mặt nhau, rồi người đó chợt khóc trong ngày cưới của mình, tha thiết nói mình phải hạnh phúc!!!
Được rồi! Vì một câu nói đó mà cô xả thân làm việc nghĩa!
…
“Đại ca!”
“Ai là đại ca của mày?”
Hứa Thanh Thu tươi cười niềm nở đi về phía đám người đang chặn đường Hạ Tử Sâm, khoảnh khắc hắn thấy cô cũng trợn trắng mắt.
Thái độ như vậy rất dễ gây hiểu lầm, có trời mới biết hắn đang lo lắng cho cô, thế mà cô lại nghĩ rằng hắn ghét bỏ mình cho nên không thèm nhìn biểu cảm đặc sắc trên khuôn mặt anh tuấn sắc bén kia nữa.
“Vừa rồi tôi đi qua nơi này đã vừa mắt anh ta… haiz! Định mệnh thật kỳ diệu, tôi vừa gặp anh ta đã cảm thấy trái tim loạn nhịp, có lẽ đây chính yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi! Hay là thế này nhé, tôi ra giá, các người để lại anh ta cho tôi đưa đi.”
Một trong số tên giang hồ nói phỉ nhổ: “Phi! Có cái rắm mà yêu từ cái nhìn đầu tiên, mày là thấy sắc nổi lòng tham thì có! Bọn tao không phải cướp đường, giữa chúng tao có ân oán, mày khôn hồn thì cút đi, nếu không một lát nữa có gãy tay gãy chân gì thì đừng có trách!”
Hứa Thanh Thu: “…” Cái gì mà thấy sắc nổi lòng tham? Bọn họ không thấy cô cũng xinh đẹp lắm sao? Vì sao cô lại ham muốn sắc đẹp của Hạ Tử Sâm được??