“Chà! Hai người này vậy mà lại có lúc đi chung với nhau!”
“Hai người có đánh nhau không đấy?”
“Hứa tiểu thư mới kết hôn mà đi về quê sống, tôi còn tưởng có người nói dóc cơ. Không nghĩ hoá ra cô về quê thật nha!!”
Tại phòng bao cỡ lớn của nhà hàng cao cấp, khi hai người sóng vai bước vào đã bị mọi người hỏi dồn dập, đủ loại vấn đề, cuối cùng không biết là ai đồn đến hôn nhân không hạnh phúc của cô luôn.
Hứa Thanh Thu đang mặc váy bánh bèo, tóc vừa mới đi uốn, lớp makeup tỉ mỉ xinh đẹp, chứ nếu không cô nhất định sẽ chống nạnh cãi lại đám người phiền toái này.
“Bạn bè của anh toàn loại người gì đâu vậy? Ăn nói có duyên dễ sợ!”
Những năm gần đây Hứa Thanh Thu vẫn luôn ở nhà họ Hứa, sau đó kết hôn, bạn bè đồng nghiệp của cô đều ở trung tâm nội thành hết. Những người có mặt tại đây phân nửa là bạn cũ, nửa còn lại là bạn của Hạ Tử Sâm, mà bạn của Hạ Tử Sâm tất nhiên sẽ không có cô sắc mặt tốt.
Cô cảm thấy mình điên rồi mới nghe lời ông bà đi ra ngoài dùng bữa thế này.
Ở nhà không tốt sao?
“Cậu, cậu, cô ta và người bên kia nữa… các người rất có triển vọng làm trong giới truyền thông đó! Nếu tò mò như thế sao không mua một căn nhà ở gần nhà tôi xem tôi sống thế nào?”
Một đám người bị chỉ mặt điểm danh cười ha hả, cũng không thấy bọn họ ngại ngùng gì. Nhưng khi ánh mắt Hạ Tử Sâm đảo qua thì không ai nói bậy bạ nữa.
“Anh Sâm! Hai người tới trễ mười giây, tự phạt ba ly đi!!”
“Trễ mười giây?” Hứa Thanh Thu nhướn mày nhìn Hạ Tử Sâm.
Nhưng hắn có vẻ như không quá để ý.
“Tự phạt thì tự phạt, ai sợ mấy ly rượu nhỏ này chứ? Phải không Thanh Thu?”
Hứa Thanh Thu cho hắn một ánh mắt cảnh cáo: “Mấy ly rượu nhỏ này là rượu trắng đó!” Rượu mạnh như vậy uống cả buổi tối, cô tự cảm thấy tửu lượng của mình không có vấn đề thì bây giờ cũng hơi ái ngại.
“Vì sao không uống rượu vang?”
“Đám người này thích những bữa ăn như vậy.” Hạ Tử Sâm trợn mắt nói dối.
Bởi vì hai người đứng gần, trong phòng có nhạc nền, mọi người hoàn toàn không biết mình vừa bị đổ oan. Rõ ràng hắn là người mời cơm, hắn đặt bàn, hắn yêu cầu ăn món truyền thống uống rượu trắng, đến lúc người trong lòng hỏi tới thì lại trắng trợn nói dối như vậy.
“Cô yên tâm, rượu này nồng độ chỉ nặng hơn rượu vang một chút thôi.”
Hắn an ủi cô rồi bình tĩnh nhận uống hết ba ly rượu nhỏ như ly uống trà.
Hứa Thanh Thu thấy hắn không nhăn mặt, không nhíu mày thì cũng thử nhấm một ngụm.
Kết quả là một người quen uống rượu vang như cô không hề cảm thấy khẩu vị này dễ tiếp nhận một chút nào! Suýt nữa thì cô đã phun ra rồi.
Đắng quá!
Thế nhưng nghĩ lại mặt mũi của mình, tại nơi đông người mà làm ra hành động đó thì thật quá bất lịch sự. Hứa đại tiểu thư xinh đẹp như hoa biểu thị mình có thể uống được!
“Hai người có đánh nhau không đấy?”
“Hứa tiểu thư mới kết hôn mà đi về quê sống, tôi còn tưởng có người nói dóc cơ. Không nghĩ hoá ra cô về quê thật nha!!”
Tại phòng bao cỡ lớn của nhà hàng cao cấp, khi hai người sóng vai bước vào đã bị mọi người hỏi dồn dập, đủ loại vấn đề, cuối cùng không biết là ai đồn đến hôn nhân không hạnh phúc của cô luôn.
Hứa Thanh Thu đang mặc váy bánh bèo, tóc vừa mới đi uốn, lớp makeup tỉ mỉ xinh đẹp, chứ nếu không cô nhất định sẽ chống nạnh cãi lại đám người phiền toái này.
“Bạn bè của anh toàn loại người gì đâu vậy? Ăn nói có duyên dễ sợ!”
Những năm gần đây Hứa Thanh Thu vẫn luôn ở nhà họ Hứa, sau đó kết hôn, bạn bè đồng nghiệp của cô đều ở trung tâm nội thành hết. Những người có mặt tại đây phân nửa là bạn cũ, nửa còn lại là bạn của Hạ Tử Sâm, mà bạn của Hạ Tử Sâm tất nhiên sẽ không có cô sắc mặt tốt.
Cô cảm thấy mình điên rồi mới nghe lời ông bà đi ra ngoài dùng bữa thế này.
Ở nhà không tốt sao?
“Cậu, cậu, cô ta và người bên kia nữa… các người rất có triển vọng làm trong giới truyền thông đó! Nếu tò mò như thế sao không mua một căn nhà ở gần nhà tôi xem tôi sống thế nào?”
Một đám người bị chỉ mặt điểm danh cười ha hả, cũng không thấy bọn họ ngại ngùng gì. Nhưng khi ánh mắt Hạ Tử Sâm đảo qua thì không ai nói bậy bạ nữa.
“Anh Sâm! Hai người tới trễ mười giây, tự phạt ba ly đi!!”
“Trễ mười giây?” Hứa Thanh Thu nhướn mày nhìn Hạ Tử Sâm.
Nhưng hắn có vẻ như không quá để ý.
“Tự phạt thì tự phạt, ai sợ mấy ly rượu nhỏ này chứ? Phải không Thanh Thu?”
Hứa Thanh Thu cho hắn một ánh mắt cảnh cáo: “Mấy ly rượu nhỏ này là rượu trắng đó!” Rượu mạnh như vậy uống cả buổi tối, cô tự cảm thấy tửu lượng của mình không có vấn đề thì bây giờ cũng hơi ái ngại.
“Vì sao không uống rượu vang?”
“Đám người này thích những bữa ăn như vậy.” Hạ Tử Sâm trợn mắt nói dối.
Bởi vì hai người đứng gần, trong phòng có nhạc nền, mọi người hoàn toàn không biết mình vừa bị đổ oan. Rõ ràng hắn là người mời cơm, hắn đặt bàn, hắn yêu cầu ăn món truyền thống uống rượu trắng, đến lúc người trong lòng hỏi tới thì lại trắng trợn nói dối như vậy.
“Cô yên tâm, rượu này nồng độ chỉ nặng hơn rượu vang một chút thôi.”
Hắn an ủi cô rồi bình tĩnh nhận uống hết ba ly rượu nhỏ như ly uống trà.
Hứa Thanh Thu thấy hắn không nhăn mặt, không nhíu mày thì cũng thử nhấm một ngụm.
Kết quả là một người quen uống rượu vang như cô không hề cảm thấy khẩu vị này dễ tiếp nhận một chút nào! Suýt nữa thì cô đã phun ra rồi.
Đắng quá!
Thế nhưng nghĩ lại mặt mũi của mình, tại nơi đông người mà làm ra hành động đó thì thật quá bất lịch sự. Hứa đại tiểu thư xinh đẹp như hoa biểu thị mình có thể uống được!