• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chát.

“Cậu giải thích thế nào về việc này? Con gái bảo bối nhà tôi đang yên đang lành vì sao lại tự sát? Cậu đã làm gì con bé? Đồ khốn kiếp!!”

Doãn Trạch Dương vừa đuổi đến trước cửa phòng bệnh lập tức có một bạt tai nghênh đón, người phụ nữ trung niên đang hết sức nóng giận đó là mẹ của Hứa Thanh Thu. Khuôn mặt luôn hoà nhã, hiền dịu của một quý phu nhân trở nên dữ tợn, thậm chí bà còn nói ra nhiều lời chanh chua, nhưng hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu chấp nhận lời trách cứ.

Hơi thở dồn dập chưa kịp ổn định lại, tầm mắt hắn nhìn về phía đèn ngoài phòng phẫu thuật, ánh sáng đó chỉ là một ngọn đèn heo hắt nhưng hắn lại cảm thấy nó chói mắt vô cùng.

“Con sai rồi, là con không tốt.”

Lời nói của hắn rất nhỏ nhưng lại khiến cho cha mẹ Doãn kinh ngạc, đứa con trai này của họ thế mà lại cúi đầu? Chẳng lẽ là nể ân tình trước kia nên sớm tỉnh ngộ?

Lúc này cha Hứa mải khuyên nhủ trấn an vợ không mấy để tâm, chỉ ném cho người nhà họ Doãn một ánh mắt âm u lạnh nhạt, còn mẹ Hứa thì khóc đến thương tâm, thỉnh thoảng bà hướng về phía Doãn Trạch Dương chửi rủa.



Sau hơn 2 tiếng đấu tranh, bác sĩ đưa được Hứa Thanh Thu từ nơi cõi chết trở về, tuy nhiên cô vẫn chưa thể tỉnh lại mà tiếp tục nằm ở phòng theo dõi.



Trên người cô có hai vết thương, là động mạch chủ ở cổ tay bị cắt đứt, và phần trán bị va đập mạnh ảnh hưởng đến đại não.

Điều đó cho thấy quyết tâm muốn chấm dứt sinh mệnh của cô lớn đến mức nào.

Doãn Trạch Dương đứng ngoài phòng theo dõi, hắn tựa đầu vào tấm kính bằng thuỷ tính, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cô gái nhỏ yếu ớt trên giường bệnh. Trong lòng hắn vô cùng hỗn loạn, đột nhiên có những kí ức xưa cũ ùa về.

Hứa gia và Doãn gia không phải tự nhiên mà nhấc lên hôn ước này, mọi chuyện phải nói từ rất lâu trước kia, khi hai nhà có giao tình thân thiết, hắn và cô cũng xem như có mối quan hệ hoà hợp. Hai người như đã định sẵn là sẽ ở bên nhau, vì vậy hắn nghe theo sự dẫn dắt khuyên bảo của gia đình, năm hắn 19 tuổi, cô 17 tuổi, hắn và cô từng hẹn hò, từng có một khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào.

Chỉ là, cuộc đời được người khác định đoạt sẽ thật sự tốt đẹp sao? Có những lúc hắn muốn thoát khỏi sự khống chế mạnh mẽ của gia đình nên đã làm ra nhiều việc phản nghịch. Tỉ như họ muốn hắn thi vào trường đại học A nhưng hắn lại thi đậu đại học B, họ muốn hắn cưới cô, hắn lại muốn tách khỏi mối quan hệ đó.

Không biết từ khi nào, hắn luôn treo bên mình câu nói hắn chỉ xem Hứa Thanh Thu là em gái, tính tình hai người không hợp, hắn và cô chỉ có thể là bạn. Sau đó hắn gặp được Kiều Vi, chàng trai dành cả thanh xuân để chống đối gia đình và ở bên Hứa Thanh Thu, đột nhiên cảm thấy Kiều Vi là một làn gió mới lạ thổi vào tâm hồn hắn, thu hút sự chú ý của hắn. Hắn liền nhận định rằng hắn yêu cô ấy, gia đình càng ngăn cấm, hắn và cô ấy càng bền chặt ở bên nhau, như không gì có thể chia lìa.

Bây giờ, sau tất cả, hắn nhận ra, hoá ra hắn vẫn chưa thực sự trưởng thành.

Mọi chuyện đều bắt nguồn từ tâm lí phản nghịch của hắn mà thôi, quả thật là hắn bị Kiều Vi thu hút, quả thật là hắn có tình cảm với cô ấy… nhưng có lẽ không sâu đậm đến mức đến chết không rời.

Hắn nhận ra rồi, làm gì có một tình yêu thiên trường địa cửu chứ? Chẳng qua là do không có được nên không cam tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK