Vòng eo thon thả bị hắn giữ chặt không thể trốn thoát, hắn dùng tư thế nguyên thuỷ nhất thúc từng đợt mạnh mẽ hữu lực vào tận sâu bên trong khiến bụng dưới của cô liên tục nhấp nhô vì cây gậy lớn xâm nhập lại rời đi, ra vào không nghỉ!
Cảm giác va chạm nông sâu đan xen, thỉnh thoảng đỉnh cự vật sẽ chạm tới điểm G quá sung sướng khiến cô không thể ém tiếng.
“A… Đừng dừng… đừng dừng lại… a…. a….. ânn… ưmm….!”
Tiếng khóc thút thít cùng với âm thanh nỉ non, mặc kệ đối phương là ai, gậy massage bằng thịt quá thoải mái. Cảm giác đứng giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục khiến cô không muốn phải lựa chọn điểm dừng chân.
“Thanh Thu! Gọi tên anh… Ha~”
“Ngoan nào!”
“Gọi tên anh!”
Từng câu nói là từng cú thúc vào đến lút cán.
Chân giường khẽ lay động, ga trải giường bị cô siết nhăn nhúm, vết nước từ nơi giao hợp theo khe rãnh chảy xuống làm ướt một mảng lớn vải ở dưới thân.
“Hạ…. Tử Sâm!... Tử… a… Tử Sâm!”
“Gọi chồng đi em!”
“Hức…. ư….”
Người này được nước làm tới!
Ánh sáng trong mắt vỡ nát, trong đầu và trong mắt hai người chỉ còn lại hình ảnh về đối phương.
….
Sáng hôm sau.
Bên trong khách sạn lớn nhất phụ cận thành phố, gian phòng xa hoa tán loạn quần áo, mùi hương mập mờ bủa vây.
Tia nắng bên ngoài xuyên qua rèm cửa trắng mỏng hắt lên giường lớn, phác hoạ ra hai bóng hình đang quấn quýt lấy nhau.
Không biết là tiếng chuông điện thoại của ai vang lên, Hạ Tử Sâm đang ôm lấy cổ Hứa Thanh Thu, hai chân Hứa Thanh Thu ngoắc chặt vào eo hắn, không ai muốn mở mắt dập tắt đi tiếng ồn kia.
“Hưm! Ồn ào quá!!” Hứa Thanh Thu nhíu mày cằn nhằn.
Hạ Tử Sâm thấy người trong lòng mình giãy ra, hắn chỉ đành mở mắt, sau đó là tình cảm xấu hổ kéo dài…
Hứa Thanh Thu nửa ngồi nửa dựa vào vách giường, mái tóc xoã tung, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự, vừa đáng yêu vừa đáng thương như con nai nhỏ bị lạc vào trong rừng rồi bị sói hoang gặm mất, không chừa lại một miếng xương.
“ĐM!”
“Hạ Tử Sâm!!!!”
Dưới tình huống cô không ý thức, không có bao.
“Anh là cầm thú sao?”
“Phải. Em dụ anh hoá thú, không biết cách biến lại thành người nữa rồi!”
Hắn kéo bả vai cô đè xuống, lại tiếp tục càn rỡ hôn lên cổ cô, sau đó mạnh mẽ lưu lại một dấu cắn rõ nốt răng.
Hứa Thanh Thu: “…!”
“Đóng dấu em rồi.”
Hứa Thanh Thu phản ứng lại thì đã muộn, cô đẩy hắn ra: “Đóng cmn! Anh… tôi là người phụ nữ đã có chồng rồi đó! Là hoa đã có chủ, bông đã có chậu!”
“Ha?” Hạ Tử Sâm vừa rồi tâm trạng đang khá tốt bỗng dưng bị phá huỷ tan tành, hắn cười lạnh, ánh mắt trầm xuống.
“Bông đã có chậu thì anh có thể đập chậu cướp bông, còn về hoa đã có chủ… vậy thì gi*t chủ cướp hoa!”
“Huống chi~ Người đàn ông của em không chăm bón cho em tử tế, phải phiền đến anh đến tưới nước hộ, chồng em là phế vật sao?”
Hứa Thanh Thu: “…” Cô cần thời gian bình tĩnh lại!
Qua một đêm cô phát hiện ra độ dày mặt của kẻ thù không đội trời chung đã lên một tầm cao mới mà mặt đường cũng không thể cùng hắn phân cao thấp!!
Cảm giác va chạm nông sâu đan xen, thỉnh thoảng đỉnh cự vật sẽ chạm tới điểm G quá sung sướng khiến cô không thể ém tiếng.
“A… Đừng dừng… đừng dừng lại… a…. a….. ânn… ưmm….!”
Tiếng khóc thút thít cùng với âm thanh nỉ non, mặc kệ đối phương là ai, gậy massage bằng thịt quá thoải mái. Cảm giác đứng giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục khiến cô không muốn phải lựa chọn điểm dừng chân.
“Thanh Thu! Gọi tên anh… Ha~”
“Ngoan nào!”
“Gọi tên anh!”
Từng câu nói là từng cú thúc vào đến lút cán.
Chân giường khẽ lay động, ga trải giường bị cô siết nhăn nhúm, vết nước từ nơi giao hợp theo khe rãnh chảy xuống làm ướt một mảng lớn vải ở dưới thân.
“Hạ…. Tử Sâm!... Tử… a… Tử Sâm!”
“Gọi chồng đi em!”
“Hức…. ư….”
Người này được nước làm tới!
Ánh sáng trong mắt vỡ nát, trong đầu và trong mắt hai người chỉ còn lại hình ảnh về đối phương.
….
Sáng hôm sau.
Bên trong khách sạn lớn nhất phụ cận thành phố, gian phòng xa hoa tán loạn quần áo, mùi hương mập mờ bủa vây.
Tia nắng bên ngoài xuyên qua rèm cửa trắng mỏng hắt lên giường lớn, phác hoạ ra hai bóng hình đang quấn quýt lấy nhau.
Không biết là tiếng chuông điện thoại của ai vang lên, Hạ Tử Sâm đang ôm lấy cổ Hứa Thanh Thu, hai chân Hứa Thanh Thu ngoắc chặt vào eo hắn, không ai muốn mở mắt dập tắt đi tiếng ồn kia.
“Hưm! Ồn ào quá!!” Hứa Thanh Thu nhíu mày cằn nhằn.
Hạ Tử Sâm thấy người trong lòng mình giãy ra, hắn chỉ đành mở mắt, sau đó là tình cảm xấu hổ kéo dài…
Hứa Thanh Thu nửa ngồi nửa dựa vào vách giường, mái tóc xoã tung, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự, vừa đáng yêu vừa đáng thương như con nai nhỏ bị lạc vào trong rừng rồi bị sói hoang gặm mất, không chừa lại một miếng xương.
“ĐM!”
“Hạ Tử Sâm!!!!”
Dưới tình huống cô không ý thức, không có bao.
“Anh là cầm thú sao?”
“Phải. Em dụ anh hoá thú, không biết cách biến lại thành người nữa rồi!”
Hắn kéo bả vai cô đè xuống, lại tiếp tục càn rỡ hôn lên cổ cô, sau đó mạnh mẽ lưu lại một dấu cắn rõ nốt răng.
Hứa Thanh Thu: “…!”
“Đóng dấu em rồi.”
Hứa Thanh Thu phản ứng lại thì đã muộn, cô đẩy hắn ra: “Đóng cmn! Anh… tôi là người phụ nữ đã có chồng rồi đó! Là hoa đã có chủ, bông đã có chậu!”
“Ha?” Hạ Tử Sâm vừa rồi tâm trạng đang khá tốt bỗng dưng bị phá huỷ tan tành, hắn cười lạnh, ánh mắt trầm xuống.
“Bông đã có chậu thì anh có thể đập chậu cướp bông, còn về hoa đã có chủ… vậy thì gi*t chủ cướp hoa!”
“Huống chi~ Người đàn ông của em không chăm bón cho em tử tế, phải phiền đến anh đến tưới nước hộ, chồng em là phế vật sao?”
Hứa Thanh Thu: “…” Cô cần thời gian bình tĩnh lại!
Qua một đêm cô phát hiện ra độ dày mặt của kẻ thù không đội trời chung đã lên một tầm cao mới mà mặt đường cũng không thể cùng hắn phân cao thấp!!