• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ cần hắn đẩy cửa, chỉ cần một lời nói hắn đã có thể cứu vớt cô gái đáng thương đang tuyệt vọng gào thét bên trong, thế nhưng hắn lại chỉ lẳng lặng đứng tựa lưng vào tường, chứng kiến hết thảy tình cảnh vợ mình cho kẻ khác chơi đùa.

Một phút nào đó, Doãn Trạch Dương hoảng hốt nghĩ rằng hắn đã sai rồi, hắn không nên vì thù hận mà làm ra việc độc ác như thế.

Nhưng rồi hắn đã nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này, ngay lúc này đây hắn thương cảm cho Hứa Thanh Thu, vậy ai sẽ thương cho Kiều Vi của hắn?



Hắn và Kiều Vi là một đôi uyên ương ngọt ngào, đời hắn hắn chỉ muốn cưới cô ấy làm vợ, không phải người đầu tiên nhưng đó là người con gái cuối cùng mà hắn yêu.

Mọi chuyện đều rất tốt đẹp, cho đến khi Hứa gia đến bàn chuyện hôn sự, gia đình buộc hắn và Kiều Vi chia tay.

Tình cảm của hai người đâu phải dăm ba câu nói là có thể chia cắt được, hắn phản đối đến cùng, thậm chí vì chuyện này mà từ bỏ quyền thừa kế và đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Vậy mà người của Hứa gia và Doãn gia chèn ép hắn khắp nơi còn chưa biết đủ, bọn họ tàn nhẫn thuê người c.ưỡ.ng b.ức Kiều Vi, còn tiêm vào người cô ấy m.a t.ú..y, cái loại tinh khiết nhất, khiến cô ấy nghiện nặng.

Đến lúc hắn chịu thoả hiệp với gia đình thì Kiều Vi bị hãm hại trở thành g.á.i đ.i.ế.m, thần trí mơ hồ, lúc nào cũng hoảng loạn.

Hắn hận!



Người con gái mà hắn yêu vì sao lại phải chịu những giày vò đó? Chỉ vì cuộc hôn nhân khốn kiếp này!!

Chuyện của Kiều Vi chắc chắn do Doãn gia cùng Hứa gia, mà Hứa Thanh Thu chắc chắn có liên quan , hắn từng thấy cô xuất hiện gần loại quán bar sắc tình dơ bẩn đó, nơi mà một vị tiểu thư cao quý không nên đến.

Bọn họ đều mong chờ cuộc hôn nhân này chứ gì? Hứa Thanh Thu khao khát muốn gả cho hắn chứ gì?

Được, hắn thành toàn!

Bọn họ biến Kiều Vi thành tiểu thư sofa, vậy hắn cũng sẽ biến Hứa Thanh Thu thành loại người thấp hèn, hạ tiện đó.

… Chỉ có điều, Doãn Trạch Dương đặt tay lên trái tim mình, sau khi trả thù Hứa Thanh Thu, hắn lại không tìm được khoái cảm như mong đợi.



Cửa phòng mở ra, đám lưu manh sau khi thoả mãn liền cầm máy quay rời đi, để Hứa Thanh Thu nằm bất động trên giường lớn, cả người cô đều là dấu vết xanh tím, cùng chất dịch bẩn thỉu bốc mùi. Đôi mắt vốn trong suốt, long lanh như chứa ánh sao đã mất đi sức sống, nó ảm đạm, vô hồn.

Cô dùng giọng nói khàn như ác m.a lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu nói:“Tôi hận anh! Doãn Trạch Dương, tôi hận anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK