“Ôi chao! Tôi nói này, đây có thể xem là bằng chứng anh cưỡng gian tôi đấy nhé!”
Hứa Thanh Thu tắm rửa sạch sẽ thơm tho, vì không có đồ thay nên cô mặc lại bộ váy ngày hôm qua, tuy có chút mùi rượu và mùi thức ăn nhưng cố chấp nhận thì vẫn mặc được. Chỉ có điều quần của cô rách rồi, nó là kiểu dáng thông thường, không biết hắn là thế nào lại bị rách một bên hông, không thể mặc được.
Cô vừa đẩy cửa ra thì thấy hắn đang cầm điện thoại, sắc mặt nặng nề.
“Làm sao đấy? Anh có nghe tôi nói không?”
Hạ Tử Sâm thoáng chốc lấy lại tinh thần, hắn nhìn cô một cách đầy thâm ý: “Nếu em không chê thì có thể mặc tạm quần lót của tôi.”
Lần này trong tay cô có túi xách, cô không chút kiêng nể nào đập vào người hắn, dùng lực không lớn, cùng lắm chỉ có thể xem như đánh đùa.
“Anh gớm quá đấy! Chưa kể đến được tôi chê đồ anh đã mặc qua, thế nhưng anh đưa tôi rồi anh lấy gì mặc.” Ánh mắt cô trượt xuống mặt hàng nóng mắt phía dưới, không biết anh làm gì ở ngoài mà nó xìu xuống rồi.
“Anh định thả rông nó? Anh không có sở thích đặc biệt gì đó chứ? Anh là biến thái thật à?” Không ngờ được rằng bao nhiêu năm qua cô đối địch với một tên biến thái nha!
Hạ Tử Sâm: “…”
Hai người đúng là trời sinh khắc khẩu, khi ở chung một chỗ nhất định sẽ không thể yên bình!
“Còn không phải anh lo cho em à? Em… Thôi bỏ đi! Vừa rồi anh gọi cho bà ngoài em nói chuyện tối qua chúng ta say không về nhà, anh vốn là nói chuyện đàng hoàng, ai ngờ em lại la lối lên về cái quần lót bị rách.” Hắn cắn môi, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Hứa Thanh Thu: “…!”
Hứa Thanh Thu sững sờ vài giây sau đó bật cười thành tiếng, cô là bị hắn chọc cho tức đến mức phải bật cười.
“Ah ha!”
“Cho nên…?” Lần đầu cô buông thả đã bị trưởng bối phát hiện rồi!!
“Bí mật của chúng ta bị phát hiện rồi. Chuyện là hôm qua em đã “ăn” sạch anh ấy.”
“Em chỉ có thể chịu trách nhiệm với anh! Sau khi em ly hôn thì phải chuẩn bị lễ vật đến nhà anh bàn chuyện hôn sự của chúng ta.”
“H… Hả???”
Cái con người này!
Lại còn lễ vật cơ đấy!
Hắn làm như hắn là con gái nhà lành bị ác bá cưỡng đoạt đòi cô phải sang nhà hỏi cưới?
Phi!
Từng cú sốc tinh thần quá lớn khiến cô không còn cách nào khác.
“Hạ Tử Sâm! Anh… ghét tôi tới mức nào mới dùng đến thủ đoạn giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này chứ? Chúng ta dày vò nhau cả đời thì có lợi ích gì?”
Sao trước kia cô không biết kẻ thù không đội trời chung của mình lại đáng sợ như thế?
“Tôi chịu thua rồi, dùng chăn làm cờ trắng xin đầu hàng đấy!”
Hạ Tử Sâm không theo kịp mạch não của cô, giây trước hắn muốn bàn đến kết hôn, giây sau cô liền cho rằng hắn chán ghét cô muốn trói buộc giày vò cô cả đời???
Hạ Tử Sâm cảm thấy hơi nhức đầu, người ta muốn cưới vợ cũng không cưới như vậy đâu! Tại sao đến lượt hắn lại gian nan như thế?
Hắn dùng hai tay nắm chặt lấy hai bên bả vai cô.
“Hứa Thanh Thu! Em nghe cho rõ đây! Ông đây yêu em, đã yêu thầm em nhiều năm rồi! Em cứ luôn đối đầu với ông đây làm gì hả? Dù sao thì chúng ta cũng đã phát sinh quan hệ, em muốn chối bỏ cũng không có cơ hội! Chờ khi em ly hôn xong chúng ta lập tức kết hôn! Không được phép cự tuyệt!!!”
Dứt lời hắn áp sát đến, hơi thở nóng bỏng sau đó dùng đôi môi mềm mại phủ lên cái miệng nhỏ thích nói bậy của cô, chặn lại tất cả những gì hắn không muốn nghe, cũng không cho phép cô kịp nói lời từ chối khiến hắn tổn thương nữa.
Cảm giác thơm mềm, mùi vị độc quyền của đối phương như một loại rượu ủ lên men, thấm vào trong tim, từng chút từng chút làm say lòng người.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, hắn mạnh mẽ tham lam cướp đoạt đi hơi thở và nước bọt của cô, mỗi lần cô muốn đẩy hắn ra đều sẽ bị ôm chặt hơn.
Hắn, tình cảm của hắn dành cho cô giống như sợi tơ hồng quấn trên cây cổ thụ, lúc đầu nhỏ chỉ nhỏ bé nương nhờ vào cổ thụ để hấp thụ chất dinh dưỡng và ánh sáng mặt trời, thời gian trôi qua thật nhiều năm, tơ hồng phát triển ngày càng lớn hơn, nó đã không cần phải dè dặt nương nhờ vật chủ nữa mà mạnh mẽ vươn mình, ôm trọn lấy cổ thụ vào lòng, tuỳ ý chiếm đoạt những gì mình cần.
Hứa Thanh Thu trong vòng tay hắn, một lúc lâu vẫn chưa thể nào tỉnh táo lại.
Kẻ thù không đội trời chung của cô… hình như vừa tỏ tình với cô?
Hắn… hắn quả thật muốn dùng cách thức giày vò mới để đối phó cô sao?
Hắn nhất quyết muốn cô phải kết hôn với hắn như vậy, nhất định có mưu đồ bất chính!!
Đồ xấu xa đã thăng cấp thành đồ b*iến thái âm hiểm! Aaaa!
Hứa Thanh Thu tắm rửa sạch sẽ thơm tho, vì không có đồ thay nên cô mặc lại bộ váy ngày hôm qua, tuy có chút mùi rượu và mùi thức ăn nhưng cố chấp nhận thì vẫn mặc được. Chỉ có điều quần của cô rách rồi, nó là kiểu dáng thông thường, không biết hắn là thế nào lại bị rách một bên hông, không thể mặc được.
Cô vừa đẩy cửa ra thì thấy hắn đang cầm điện thoại, sắc mặt nặng nề.
“Làm sao đấy? Anh có nghe tôi nói không?”
Hạ Tử Sâm thoáng chốc lấy lại tinh thần, hắn nhìn cô một cách đầy thâm ý: “Nếu em không chê thì có thể mặc tạm quần lót của tôi.”
Lần này trong tay cô có túi xách, cô không chút kiêng nể nào đập vào người hắn, dùng lực không lớn, cùng lắm chỉ có thể xem như đánh đùa.
“Anh gớm quá đấy! Chưa kể đến được tôi chê đồ anh đã mặc qua, thế nhưng anh đưa tôi rồi anh lấy gì mặc.” Ánh mắt cô trượt xuống mặt hàng nóng mắt phía dưới, không biết anh làm gì ở ngoài mà nó xìu xuống rồi.
“Anh định thả rông nó? Anh không có sở thích đặc biệt gì đó chứ? Anh là biến thái thật à?” Không ngờ được rằng bao nhiêu năm qua cô đối địch với một tên biến thái nha!
Hạ Tử Sâm: “…”
Hai người đúng là trời sinh khắc khẩu, khi ở chung một chỗ nhất định sẽ không thể yên bình!
“Còn không phải anh lo cho em à? Em… Thôi bỏ đi! Vừa rồi anh gọi cho bà ngoài em nói chuyện tối qua chúng ta say không về nhà, anh vốn là nói chuyện đàng hoàng, ai ngờ em lại la lối lên về cái quần lót bị rách.” Hắn cắn môi, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Hứa Thanh Thu: “…!”
Hứa Thanh Thu sững sờ vài giây sau đó bật cười thành tiếng, cô là bị hắn chọc cho tức đến mức phải bật cười.
“Ah ha!”
“Cho nên…?” Lần đầu cô buông thả đã bị trưởng bối phát hiện rồi!!
“Bí mật của chúng ta bị phát hiện rồi. Chuyện là hôm qua em đã “ăn” sạch anh ấy.”
“Em chỉ có thể chịu trách nhiệm với anh! Sau khi em ly hôn thì phải chuẩn bị lễ vật đến nhà anh bàn chuyện hôn sự của chúng ta.”
“H… Hả???”
Cái con người này!
Lại còn lễ vật cơ đấy!
Hắn làm như hắn là con gái nhà lành bị ác bá cưỡng đoạt đòi cô phải sang nhà hỏi cưới?
Phi!
Từng cú sốc tinh thần quá lớn khiến cô không còn cách nào khác.
“Hạ Tử Sâm! Anh… ghét tôi tới mức nào mới dùng đến thủ đoạn giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này chứ? Chúng ta dày vò nhau cả đời thì có lợi ích gì?”
Sao trước kia cô không biết kẻ thù không đội trời chung của mình lại đáng sợ như thế?
“Tôi chịu thua rồi, dùng chăn làm cờ trắng xin đầu hàng đấy!”
Hạ Tử Sâm không theo kịp mạch não của cô, giây trước hắn muốn bàn đến kết hôn, giây sau cô liền cho rằng hắn chán ghét cô muốn trói buộc giày vò cô cả đời???
Hạ Tử Sâm cảm thấy hơi nhức đầu, người ta muốn cưới vợ cũng không cưới như vậy đâu! Tại sao đến lượt hắn lại gian nan như thế?
Hắn dùng hai tay nắm chặt lấy hai bên bả vai cô.
“Hứa Thanh Thu! Em nghe cho rõ đây! Ông đây yêu em, đã yêu thầm em nhiều năm rồi! Em cứ luôn đối đầu với ông đây làm gì hả? Dù sao thì chúng ta cũng đã phát sinh quan hệ, em muốn chối bỏ cũng không có cơ hội! Chờ khi em ly hôn xong chúng ta lập tức kết hôn! Không được phép cự tuyệt!!!”
Dứt lời hắn áp sát đến, hơi thở nóng bỏng sau đó dùng đôi môi mềm mại phủ lên cái miệng nhỏ thích nói bậy của cô, chặn lại tất cả những gì hắn không muốn nghe, cũng không cho phép cô kịp nói lời từ chối khiến hắn tổn thương nữa.
Cảm giác thơm mềm, mùi vị độc quyền của đối phương như một loại rượu ủ lên men, thấm vào trong tim, từng chút từng chút làm say lòng người.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, hắn mạnh mẽ tham lam cướp đoạt đi hơi thở và nước bọt của cô, mỗi lần cô muốn đẩy hắn ra đều sẽ bị ôm chặt hơn.
Hắn, tình cảm của hắn dành cho cô giống như sợi tơ hồng quấn trên cây cổ thụ, lúc đầu nhỏ chỉ nhỏ bé nương nhờ vào cổ thụ để hấp thụ chất dinh dưỡng và ánh sáng mặt trời, thời gian trôi qua thật nhiều năm, tơ hồng phát triển ngày càng lớn hơn, nó đã không cần phải dè dặt nương nhờ vật chủ nữa mà mạnh mẽ vươn mình, ôm trọn lấy cổ thụ vào lòng, tuỳ ý chiếm đoạt những gì mình cần.
Hứa Thanh Thu trong vòng tay hắn, một lúc lâu vẫn chưa thể nào tỉnh táo lại.
Kẻ thù không đội trời chung của cô… hình như vừa tỏ tình với cô?
Hắn… hắn quả thật muốn dùng cách thức giày vò mới để đối phó cô sao?
Hắn nhất quyết muốn cô phải kết hôn với hắn như vậy, nhất định có mưu đồ bất chính!!
Đồ xấu xa đã thăng cấp thành đồ b*iến thái âm hiểm! Aaaa!