“Ngủ với vợ của tôi, mỗi người sẽ được 50 triệu.”
Tên côn đồ cao to lộ ra nụ cười hèn hạ lấy lòng: “Doãn thiếu thật hào phóng, anh em chúng tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng!”
Doãn Trạch Dương cao ngạo ném qua cho hắn một tấm thẻ: “Đây là một nửa số tiền, xong việc tôi sẽ chuyển nốt nửa còn lại…” Ngừng một chút, hắn nói: “Trong quá trình đó nhớ quay clip lại, cô ta càng h.ư.ng ph.ấn giá tiền sẽ càng tăng cao.”
…
Doãn gia ép hắn phải cưới Hứa Thanh Thu, hắn sẽ cho bọn họ toại nguyện!
…
Trong phòng tân hôn lúc này, Hứa Thanh Thu một thân váy cưới xinh đẹp, vốn là màu sắc thanh khiết, nhưng ẩn sau lớp vải kia là dáng người m.a q.u.ỷ, quyến rũ đến mức khiến người khác không thể dời tầm mắt. Không chỉ có thân thể phong tình mà khuôn mặt kia cũng là hàng cực phẩm, ngũ quan tinh xảo, mắt phượng, mày thanh, sống mũi cao, đôi môi cánh én ngậm ý cười. Mà nổi bật nhất vẫn là làn da trắng mịn, không tì vết, vừa nhìn là biết thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, sắc đẹp không thể khinh nhờn.
Cô ngồi yên vị ở mép giường, ánh mắt mong mỏi, chờ đợi thỉnh thoảng nhìn về phía cánh cửa. Không biết phải đợi bao lâu, cho đến khi cửa phòng vang lên tiếng động.
Cạch.
Cô vội vàng nâng tầm mắt, nhưng vào khoảnh khác đó đồng tử của cô kịch liệt co rút.
“Các người là ai?”
Cô vừa hốt hoảng vừa tức giận vén khăn voan chùm đầu lên.
Đáp lại cô là những tràng cười hèn hạ của đám lưu manh to con.
Một tên chậm rãi tiến lại: “Hắc… hắc… Mỹ nữ! Đêm nay em hầu hạ bọn anh cho tốt, bọn anh sẽ cho em s.ư.ớng lên đỉnh!”
Dứt lời hắn lao đến, Hứa Thanh Thu quơ loan làm rơi bình hoa trên bàn xuống.
Choang.
“Đừng qua đây! Nếu anh dám lại gần thêm một bước tôi sẽ tự sát!!”
Cô lùi mãi, cho đến khi lưng chạm đến vách tường lạnh lẽo, sự tuyệt vọng trong mắt dâng lên.
“Có ai không, cứu tôi với…” Người của Doãn gia đâu? Vì sao không ai đến cứu cô? Cô là thiếu phu nhân của nhà này kia mà.
Mãi sau này Hứa Thanh Thu mới biết ý nghĩ lúc đó của mình là nực cười đến mức nào. Người của Doãn gia đâu? Còn có thể đi đâu được nữa? Không có sự cho phép của Doãn Trạch Dương đám người này dám giở trò xằng bậy với cô được sao? Bọn chúng có thể không động tĩnh xâm nhập vào cửa lớn của Doãn gia được sao?
…
Tên côn đồ không xem lời nói của cô ra gì, hắn ngoảnh đầu hỏi: “Đặt máy quay xong hết rồi chứ? Nhớ kỹ, tất cả các góc độ đều là tiền!”
Rồi ánh mắt đê tiện của chúng quét qua thân thể của cô một lượt, tầm mắt nóng bỏng như muốn nhìn xuyên thấu qua lớp vải trắng tinh chiêm ngưỡng sự tuyệt diệu bên trong.
“A…”
Hứa Thanh Thu mải chú ý đến tên càn rỡ trước mặt, bên phải cô bất thình lình có một tên xông tới.
“Đừng…”
“Đại mỹ nữ, đêm nay uỷ khuất cho em rồi.”
“Đừng mà… các anh muốn tiền tôi đều có thể đưa, muốn bao nhiêu tôi cũng đưa, Hứa gia không có gì ngoài tiền… đừng đụng vào tôi… Áaaaa… đừng…”
Sau đó là một khoảng lặng, 1 phút, 2 phút, 5 phút trôi qua mới bắt đầu nghe thấy tiếng khóc nhỏ bé của cô.
Tên côn đồ cao to lộ ra nụ cười hèn hạ lấy lòng: “Doãn thiếu thật hào phóng, anh em chúng tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng!”
Doãn Trạch Dương cao ngạo ném qua cho hắn một tấm thẻ: “Đây là một nửa số tiền, xong việc tôi sẽ chuyển nốt nửa còn lại…” Ngừng một chút, hắn nói: “Trong quá trình đó nhớ quay clip lại, cô ta càng h.ư.ng ph.ấn giá tiền sẽ càng tăng cao.”
…
Doãn gia ép hắn phải cưới Hứa Thanh Thu, hắn sẽ cho bọn họ toại nguyện!
…
Trong phòng tân hôn lúc này, Hứa Thanh Thu một thân váy cưới xinh đẹp, vốn là màu sắc thanh khiết, nhưng ẩn sau lớp vải kia là dáng người m.a q.u.ỷ, quyến rũ đến mức khiến người khác không thể dời tầm mắt. Không chỉ có thân thể phong tình mà khuôn mặt kia cũng là hàng cực phẩm, ngũ quan tinh xảo, mắt phượng, mày thanh, sống mũi cao, đôi môi cánh én ngậm ý cười. Mà nổi bật nhất vẫn là làn da trắng mịn, không tì vết, vừa nhìn là biết thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, sắc đẹp không thể khinh nhờn.
Cô ngồi yên vị ở mép giường, ánh mắt mong mỏi, chờ đợi thỉnh thoảng nhìn về phía cánh cửa. Không biết phải đợi bao lâu, cho đến khi cửa phòng vang lên tiếng động.
Cạch.
Cô vội vàng nâng tầm mắt, nhưng vào khoảnh khác đó đồng tử của cô kịch liệt co rút.
“Các người là ai?”
Cô vừa hốt hoảng vừa tức giận vén khăn voan chùm đầu lên.
Đáp lại cô là những tràng cười hèn hạ của đám lưu manh to con.
Một tên chậm rãi tiến lại: “Hắc… hắc… Mỹ nữ! Đêm nay em hầu hạ bọn anh cho tốt, bọn anh sẽ cho em s.ư.ớng lên đỉnh!”
Dứt lời hắn lao đến, Hứa Thanh Thu quơ loan làm rơi bình hoa trên bàn xuống.
Choang.
“Đừng qua đây! Nếu anh dám lại gần thêm một bước tôi sẽ tự sát!!”
Cô lùi mãi, cho đến khi lưng chạm đến vách tường lạnh lẽo, sự tuyệt vọng trong mắt dâng lên.
“Có ai không, cứu tôi với…” Người của Doãn gia đâu? Vì sao không ai đến cứu cô? Cô là thiếu phu nhân của nhà này kia mà.
Mãi sau này Hứa Thanh Thu mới biết ý nghĩ lúc đó của mình là nực cười đến mức nào. Người của Doãn gia đâu? Còn có thể đi đâu được nữa? Không có sự cho phép của Doãn Trạch Dương đám người này dám giở trò xằng bậy với cô được sao? Bọn chúng có thể không động tĩnh xâm nhập vào cửa lớn của Doãn gia được sao?
…
Tên côn đồ không xem lời nói của cô ra gì, hắn ngoảnh đầu hỏi: “Đặt máy quay xong hết rồi chứ? Nhớ kỹ, tất cả các góc độ đều là tiền!”
Rồi ánh mắt đê tiện của chúng quét qua thân thể của cô một lượt, tầm mắt nóng bỏng như muốn nhìn xuyên thấu qua lớp vải trắng tinh chiêm ngưỡng sự tuyệt diệu bên trong.
“A…”
Hứa Thanh Thu mải chú ý đến tên càn rỡ trước mặt, bên phải cô bất thình lình có một tên xông tới.
“Đừng…”
“Đại mỹ nữ, đêm nay uỷ khuất cho em rồi.”
“Đừng mà… các anh muốn tiền tôi đều có thể đưa, muốn bao nhiêu tôi cũng đưa, Hứa gia không có gì ngoài tiền… đừng đụng vào tôi… Áaaaa… đừng…”
Sau đó là một khoảng lặng, 1 phút, 2 phút, 5 phút trôi qua mới bắt đầu nghe thấy tiếng khóc nhỏ bé của cô.