“Đê tiện!”
“Ra giá đi, tôi sẽ mua đoạn clip này!”
Hứa Thanh Thu vẫn như cũ, tiểu phú bà tỏ vẻ Hứa gia cô không có gì ngoài tiền, mà trên đời này không có gì tiền không giải quyết được!
Cùng lắm là…. Cô lỗ vốn rồi!
Hạ Tử Sâm nhướng mày, không giận không cợt nhả, hắn nhổm người từ từ ngồi dậy, chiếc chăn mềm mại theo chuyển động của hắn từ từ trượt xuống để lộ ra mỹ cảnh bên trong.
Từng đường nét cơ thể hắn được chăm chút tỉ mỉ như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, cơ bắp ở tay và cơ bụng, tuyến nhân ngư xuống phía dưới một chút chính là…
“A!!! B*iến thái!”
Mới sáng ra nó đã ngóc đầu! Hơn nữa, đêm qua hai người làm đến gần sáng mới ngủ được một lúc mà!!!
…
Cảm giác bị hắn nhìn chằm chằm như dã thú săn mồi không hề thoải mái chút nào, Hứa Thanh Thu vội vàng lùi lại đến mép giường.
“Khoan đã! Anh!!! Có gì từ từ nói!”
Cuộc hoan ái đêm qua khiến cô vừa nghĩ đến đã toát mồ hôi, bây giờ cô không muốn “tới” một lần nữa đâu!
“Ưm… hức…. hức…. a… ân…. n… đừng dừng lại…. Hạ Tử Sâm!!”
Hứa Thanh Thu muốn vơ lấy gì đó đập về phía hắn nhưng xung quanh hơi trống trải, chăn và gối đều dồn về đầu giường, nơi cô ngồi là mép cuối giường.
“Mẹ nhà anh! Hạ Tử Sâm! Anh có tắt cái đoạn clip kia đi không hả!!!”
“Nóng bỏng lắm nhỉ? Tiếng rên rỉ của em rất êm tai.” Hạ Tử Sâm sau một đêm có được người trong lòng, đột nhiên đánh mất liêm sỉ, lời nói lẳng lơ gì cũng có thể phun ra được.
Hứa Thanh Thu dù ngày thường có ương ngạnh thế nào cũng không thể ứng phó.
Phụ nữ trên giường là phái yếu hơn, cô cũng hết cách, đây là vấn đề về thể lực và cấu tạo cơ thể, dù cô muốn kháng nghị thì đi đâu mà nộp đơn?
“Mẹ nó! Anh chờ đó cho tôi!!”
Cô lảo đảo bước xuống vơ lấy quần áo, nhưng có vẻ không ổn lắm, chân vừa đặt xuống đã mềm nhũn, cũng may cô không bị ngã sấp xuống, nếu không sẽ rất mất mặt.
“Hừ!”
Nhìn bóng lưng hơi khúm núm biến mất sau cửa phòng tắm, Hạ Tử Sâm chỉ biết bật cười, trong mắt lộ ra sự dịu dàng không hề che giấu.
Ngồi ngẩn người một lúc, hắn chợt nhớ ra chuyện gì đó vội lấy điện thoại của cô, màn hình khoá hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ, số máy của ông bà ngoại cô, hắn vừa nhìn liền biết. Bởi vì liên lạc với cô có khả năng kết nối thành công là rất thấp, cho nên hắn chỉ có thể liên lạc với ông bà cô, nhìn mãi tự động khắc sâu trong kí ức.
Hắn mở máy của mình gọi về dãy số kia.
Lúc này không còn sớm nữa, gần 9 giờ sáng rồi.
Thân là em trai người thừa kế nhà họ Hạ, hắn tự phê duyệt cho mình được nghỉ phép một ngày.
Tiếng nhạc chờ vang lên chưa đến năm giây đã có người bắt máy.
“A Sâm hả cháu? Hôm qua cháu và Thanh Thu không về nhà làm chúng ta lo quá, điện thoại cũng chẳng liên lạc được, con bé không xảy ra chuyện gì chứ?” Giọng nói chứa đầy sự lo lắng của bà ngoại cô truyền qua, thế nhưng lẫn trong đó, hắn nghe được một chút ý định thăm dò.
A!
“Cô ấy không có chuyện gì, hôm qua chúng cháu quá chén nên thuê phòng ngủ ở bên ngoài, cháu xin lỗi vì không báo cho bà.”
“Ôi chao! Không sao là tốt rồi…”
“Chó chết! Quần lót của tôi bị rách rồi! Hạ Tử Sâm! Bây giờ tôi lấy quần đâu mà mặc đây?”
Hạ Tử Sâm: “…”
Bà ngoại: “…”
“Đó là giọng nói của Thanh Thu nhỉ?”
“Bà… bà ơi! Cái này… không phải như bà nghĩ đâu!”
“… Ừm! Bà biết rồi, người trẻ tuổi các cháu làm gì cũng phải tiết chế một chút. Còn nữa… những chuyện riêng tư bảo con bé nhỏ giọng thôi! Bà… bây giờ có chút chuyện, không phiền các cháu nghỉ ngơi, nhớ đừng bỏ bữa sáng!”
*Tút…. Tút…*
Hạ Tử Sâm: “…” Bà biết rồi? Bà biết cái gì rồi?
Đây không phải lỗi của hắn! Đều tại cô….
“Ra giá đi, tôi sẽ mua đoạn clip này!”
Hứa Thanh Thu vẫn như cũ, tiểu phú bà tỏ vẻ Hứa gia cô không có gì ngoài tiền, mà trên đời này không có gì tiền không giải quyết được!
Cùng lắm là…. Cô lỗ vốn rồi!
Hạ Tử Sâm nhướng mày, không giận không cợt nhả, hắn nhổm người từ từ ngồi dậy, chiếc chăn mềm mại theo chuyển động của hắn từ từ trượt xuống để lộ ra mỹ cảnh bên trong.
Từng đường nét cơ thể hắn được chăm chút tỉ mỉ như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, cơ bắp ở tay và cơ bụng, tuyến nhân ngư xuống phía dưới một chút chính là…
“A!!! B*iến thái!”
Mới sáng ra nó đã ngóc đầu! Hơn nữa, đêm qua hai người làm đến gần sáng mới ngủ được một lúc mà!!!
…
Cảm giác bị hắn nhìn chằm chằm như dã thú săn mồi không hề thoải mái chút nào, Hứa Thanh Thu vội vàng lùi lại đến mép giường.
“Khoan đã! Anh!!! Có gì từ từ nói!”
Cuộc hoan ái đêm qua khiến cô vừa nghĩ đến đã toát mồ hôi, bây giờ cô không muốn “tới” một lần nữa đâu!
“Ưm… hức…. hức…. a… ân…. n… đừng dừng lại…. Hạ Tử Sâm!!”
Hứa Thanh Thu muốn vơ lấy gì đó đập về phía hắn nhưng xung quanh hơi trống trải, chăn và gối đều dồn về đầu giường, nơi cô ngồi là mép cuối giường.
“Mẹ nhà anh! Hạ Tử Sâm! Anh có tắt cái đoạn clip kia đi không hả!!!”
“Nóng bỏng lắm nhỉ? Tiếng rên rỉ của em rất êm tai.” Hạ Tử Sâm sau một đêm có được người trong lòng, đột nhiên đánh mất liêm sỉ, lời nói lẳng lơ gì cũng có thể phun ra được.
Hứa Thanh Thu dù ngày thường có ương ngạnh thế nào cũng không thể ứng phó.
Phụ nữ trên giường là phái yếu hơn, cô cũng hết cách, đây là vấn đề về thể lực và cấu tạo cơ thể, dù cô muốn kháng nghị thì đi đâu mà nộp đơn?
“Mẹ nó! Anh chờ đó cho tôi!!”
Cô lảo đảo bước xuống vơ lấy quần áo, nhưng có vẻ không ổn lắm, chân vừa đặt xuống đã mềm nhũn, cũng may cô không bị ngã sấp xuống, nếu không sẽ rất mất mặt.
“Hừ!”
Nhìn bóng lưng hơi khúm núm biến mất sau cửa phòng tắm, Hạ Tử Sâm chỉ biết bật cười, trong mắt lộ ra sự dịu dàng không hề che giấu.
Ngồi ngẩn người một lúc, hắn chợt nhớ ra chuyện gì đó vội lấy điện thoại của cô, màn hình khoá hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ, số máy của ông bà ngoại cô, hắn vừa nhìn liền biết. Bởi vì liên lạc với cô có khả năng kết nối thành công là rất thấp, cho nên hắn chỉ có thể liên lạc với ông bà cô, nhìn mãi tự động khắc sâu trong kí ức.
Hắn mở máy của mình gọi về dãy số kia.
Lúc này không còn sớm nữa, gần 9 giờ sáng rồi.
Thân là em trai người thừa kế nhà họ Hạ, hắn tự phê duyệt cho mình được nghỉ phép một ngày.
Tiếng nhạc chờ vang lên chưa đến năm giây đã có người bắt máy.
“A Sâm hả cháu? Hôm qua cháu và Thanh Thu không về nhà làm chúng ta lo quá, điện thoại cũng chẳng liên lạc được, con bé không xảy ra chuyện gì chứ?” Giọng nói chứa đầy sự lo lắng của bà ngoại cô truyền qua, thế nhưng lẫn trong đó, hắn nghe được một chút ý định thăm dò.
A!
“Cô ấy không có chuyện gì, hôm qua chúng cháu quá chén nên thuê phòng ngủ ở bên ngoài, cháu xin lỗi vì không báo cho bà.”
“Ôi chao! Không sao là tốt rồi…”
“Chó chết! Quần lót của tôi bị rách rồi! Hạ Tử Sâm! Bây giờ tôi lấy quần đâu mà mặc đây?”
Hạ Tử Sâm: “…”
Bà ngoại: “…”
“Đó là giọng nói của Thanh Thu nhỉ?”
“Bà… bà ơi! Cái này… không phải như bà nghĩ đâu!”
“… Ừm! Bà biết rồi, người trẻ tuổi các cháu làm gì cũng phải tiết chế một chút. Còn nữa… những chuyện riêng tư bảo con bé nhỏ giọng thôi! Bà… bây giờ có chút chuyện, không phiền các cháu nghỉ ngơi, nhớ đừng bỏ bữa sáng!”
*Tút…. Tút…*
Hạ Tử Sâm: “…” Bà biết rồi? Bà biết cái gì rồi?
Đây không phải lỗi của hắn! Đều tại cô….