• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối tuần, Hạ Tử Sâm lấy lý do là “đón gió tẩy trần” khi mới đi công tác về để hẹn đám bạn bè đi tụ tập, thực ra người hắn muốn hẹn chỉ có mỗi mình Hứa Thanh Thu mà thôi. Nhưng mà trong mắt cô, hắn là đối thủ cạnh tranh một mất một còn, hắn cũng tuyệt vọng lắm.

7 giờ tối ngày diễn ra cuộc gặp, Hạ Tử Sâm đến nhà bà ngoại của Hứa Thanh Thu để đón cô, lúc gặp ở cửa hắn chắc chắn mình đã nhìn thấy một tia sửng sốt trong mắt cô.

Hạ Tử Sâm hắng giọng, cố làm ra vẻ lạnh nhạt: “Khụ. Bởi vì hôm trước tôi vô tình nhắc đến chuyện này trước mặt ông bà ngoài của cô, họ đã nhờ tôi để mắt đến cô, sợ cô mượn rượu làm bậy cho nên tôi chỉ đành nhận mệnh đưa đón cô đi tới nơi về tới chốn.”

Hứa Thanh Thu nhìn hắn, tay cầm túi xách hơi siết lại, cô nhún vai.

“À… Đều tại ông bà tôi lo nghĩ quá nhiều, làm phiền anh rồi! Vậy chúng ta đi thôi.”

Cô nói khách sáo như vậy nhưng ngoài mặt cô không có một chút ái ngại nào, còn chỉ huy hắn đưa mình đi.

Hôm nay hắn tự mình lái xe, vốn tưởng rằng cô sẽ ngồi ghế phụ lái bên cạnh mình, thế nhưng người trong hắn luôn lại những việc không giống trong tưởng tượng của hắn!

Hứa Thanh Thu trực tiếp mở cửa ngồi ở hàng ghế sau.

Hạ Tử Sâm: “Cô thật sự xem tôi là tài xế của cô đấy à? Đi lên phía trước này ngồi!”

Hứa Thanh Thu liếc nhìn hắn: “Ngồi đâu chả được?”

“Ghế sau có vết bẩn tôi chưa kịp vệ sinh đâu đấy, lỡ cô mà đụng trúng…”

Hứa Thanh Thu mặt không đổi sắc cầm túi xách di chuyển lên ghế phụ lái.



“Được rồi chứ gì?”

“…”

Xe bắt đầu lăn bánh, ông bà ngoại của Hứa Thanh Thu đứng ở cửa sổ phòng khách quan sát cùng nhau ở nở nụ cười.

“Thằng bé Tử Sâm này chu đáo quá nhỉ? Còn biết mở cửa xe cho cháu gái của chúng ta nữa.”

Bà ngoại: “Haiz! Đứa cháu gái này của chúng ta EQ không được cao lắm, cũng may mà A Sâm tinh tế, có thể bù trừ.”

Hứa Thanh Thu dưới tình huống vui vẻ thoải mái không biết mình đã bị hai chỗ dựa vững chắc bán đi từ khi nào.



“Nghe nói cô muốn ly hôn?”

Hứa Thanh Thu đang nhìn cảnh vật ngoài cửa kính xe lướt qua một cách chớp nhoáng, nhất thời không để ý.

“Hả?”

Anh ta quan tâm đến chuyện riêng của cô làm cái gì?

Hạ Tử Sâm không lặp lại lời đã nói mà nói sang chuyện khác: “Nếu cô muốn ly hôn thì phải có bằng chứng cho thấy mối quan hệ đó không thể tiếp tục duy trì nữa… cho nên Doãn Trạch Dương đã làm gì cô thế?”

Hứa Thanh Thu nhìn sang người bên cạnh, hắn đang nghiêm túc lái xe, ánh sáng đèn đèn hắt lên sườn mặt hắn lúc sáng lúc tối nhìn không rõ cảm xúc.



Cô cảm thấy chuyện riêng của minh không nên đi nói lung tung.

Con gái sao có thể mất mặt được chứ?

“Tôi sẽ tự có cách.”

Hạ Tử Sâm im lặng, vài giây sau đang lúc cô nghĩ rằng quả nhiên hắn không rảnh xía vào chuyện của cô, chỉ đang tìm chủ đề tán gẫu, thì đột nhiên hắn lên tiếng.

“Nếu có gì cần giúp đỡ thì cô cứ việc liên lạc với tôi, cô… CMN! Nhắc đến mới nhớ, cô có bỏ tôi ra khỏi danh sách đen chưa hả?”

Hứa Thanh Thu: “…”

Cô chưa kịp ngạc nhiên đã bị hắn chửi vào mặt chỉ có thể yên lặng lấy điện thoại ra nhìn một cái.

“A… Tôi đâu có chặn anh.”

“Hừ!” Hạ Tử Sâm cười khẩy: “20 phút trước khi tới đây tôi đã liên lạc với cô, tưởng tôi dễ lừa gạt hay sao? Khi không lại đi chặn tôi làm gì?”

Hứa Thanh Thu bĩu môi: “Chứ khi không chúng ta liên lạc làm gì?”

Không ai nhường ai, hắn nói một câu, cô nhất định phải nói lại, dù cãi bướng cũng phải cãi.

Con gái sao có thể chịu thua được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK