• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thưa sếp, hôm nay Kiều tiểu thư nói muốn gặp ngài.”

“Kiều Vi?”

“Dạ phải.”

Chữa trị một thời gian dài như vậy, quả thật là nên khoẻ lại rồi, thời gian này hắn chú ý chăm sóc cho Thanh Thu nhưng vẫn không quên căn dặn người làm ở một căn biệt thự khác để mắt đến Kiều Vi.

Dù sao cô ấy vì hắn mới chịu khổ như vậy, tình cảm của bọn họ không phải tan rã trong bất hoà thì vĩnh viễn là một vết chu sa trong lòng khó mà quên được.

“Cô ấy thế nào rồi?”

“Nghe nói tinh thần của Kiều tiểu thư đang dần hồi phục, chú ý tịnh dưỡng thì không lâu nữa có thể trở lại cuộc sống như người bình thường.”

Thư ký vừa nói vừa lo lắng.

Kiều tiểu thư trở lại bình thường rồi phu nhân tính là cái gì?

Hai vị hồng nhan tri kỉ này chịu dày vò một vòng lại quay về bên cạnh sếp, rốt cuộc vẫn chưa thể giải quyết được, nợ hoa đào của sếp bám thật là dai!!!

Một tuần sau đó… Kiều Vi thường xuyên muốn gặp Doãn Trạch Dương, mà hắn thì cũng tranh thủ bớt chút thời gian đến tìm cô ta, mối quan hệ giữa vợ và bạn gái cứ thế được trung hoà khá tốt.

Nếu như Hứa Thanh Thu chịu làm chuyện vợ chồng với hắn thì càng tốt hơn, đáng tiếc, cô như có ám ảnh với chuyện thân mật, để hắn ôm thì được, hôn môi và những chuyện khác giao lưu sâu hơn thì cô đều từ chối không chút do dự.





Vợ và tình nhân đều muốn nuôi dưỡng, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy.

Tại trung tâm mua sắm, Hứa Thanh Thu và Kiều Vi vô tình chạm mặt nhau, vừa lúc Doãn Trạch Dương đi vào một cửa hàng ở gần đó không thấy bóng dáng đâu, nếu không Hứa Thanh Thu gặp chồng đi cùng tình nhân tình sẽ vô cùng khó xử.

“Hứa tiểu thư.” Kiều Vi hơi sửng sốt một chút sau đó nhìn cô với vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, đôi môi hơi mím lại.

Hứa Thanh Thu gật đầu xem như nhận lời chào kia.

Khi hai người phụ nữ xinh đẹp khí chất trang nhã dịu dàng ở cùng một chỗ, Hứa Thanh Thu có một loại quý khí và tự tin mà không ai có thể tuỳ tiện bắt chước, Kiều Vi khúm núm đối diện, tựa như hàng fake gặp hàng real, cô ta không tự ti cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt khó chịu.

Lúc trước chịu thiệt thòi lớn như vậy mà Doãn Trạch Dương không cưới cô ta, trái lại còn nghe theo sắp xếp của gia đình kết hôn với Hứa Thanh Thu khiến cho Kiều Vi đối với Hứa Thanh Thu không chỉ là ghen ghét mà còn có thêm lòng oán hận.

Dựa vào cái gì cô ta phải bị chà đạp như vậy? Còn người này lúc nào cũng kiêu ngạo đứng trước mặt cô ta? Rõ ràng cô ta là người chiến thắng, cô ta mới là người được Doãn Trạch Dương yêu mà!

Hứa Thanh Thu! Cô đã có tất cả, số mệnh may mắn tốt đẹp như vậy vì sao còn muốn giành Trạch Dương với tôi?

Kiều Vi hơi cúi đầu che đi cảm xúc hung ác trong mắt.

“Hứa tiểu thư, không phải tôi bám theo anh Trạch Dương, cô cũng biết rồi đó, tôi không có nơi nào để đi…” Lúc trước Hứa Thanh Thu cứu mạng cô ta, có thể thấy Hứa Thanh Thu không phải người phụ nữ độc ác, nhưng Doãn Trạch Dương nhận định như vậy thì Kiều Vi lại không hề phản bác, cô ta đâu có nói xấu Hứa Thanh Thu, tất cả đều do Doãn Trạch Dương hiểu lầm. Là tình địch chẳng lẽ cô ta phải thay Hứa Thanh Thu giải thích.

Nhưng Hứa Thanh Thu không nên bám riết lấy anh Trạch Dương!

“À? Vậy bây giờ cô đang ở chung với chồng tôi?”

“Phải. Nhưng cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không có làm ra hành động gì quá phận, chờ một thời gian nữa tôi khoẻ lại nhất định sẽ rời đi.”



“Cô và anh ấy có quan hệ gì?”

Trong lòng Kiều Vi có một chút nghi hoặc, thế nhưng rất nhanh cô ta đã tự bổ não rằng Hứa Thanh Thu chỉ đang giả vờ trấn tĩnh, thực ra nội tâm đang ghen vì chồng mình có người phụ nữ khác bên ngoài.

“Chúng tôi… anh ấy…. tôi và anh ấy không như cô nghĩ.”

“Tôi nghĩ thế nào.”

Hứa Thanh Thu buồn cười vì những câu nói mập mờ của Kiều Vi, nếu đổi lại là một người phụ nữ chanh chua hay giấm tinh nào đó thì đã sớm xông lên cào mặt cô ta ra rồi!

Cô ra rất giỏi gây hiểu lầm, có khả năng biến ân nhân cứu mạng thành người phụ nữ rắn rết hãm hại mình, rốt cuộc phải có bản lĩnh đổi đen thay trắng nghịch thiên đến mức nào chứ?

“Cô nói gì vậy? Chẳng lẽ ý của cô là anh ấy đang nuôi dưỡng cô? Cô và anh ấy là gì?

“Không có… chúng tôi không có quan hệ gì hết, cô đừng hiểu lầm…”

Hai người bắt đầu lớn tiếng, Doãn Trạch Dương nghe thấy tiếng hét của Kiều Vi thì vội vàng chạy ra.

Vừa rồi Kiều Vi nói toàn mấy câu linh tinh khó hiểu rồi định chạy, sau đó không biết thế nào mà đang đứng trên mặt đất bằng phẳng chợt ngã nhào xuống, khóc lóc đến run rẩy.

Miệng cứ liên tục nói: “Cô đừng hiểu lầm…. tôi không có….”

Đây chính là dấu hiệu cô ta phát bệnh vì quá kích động.

Tình huống như vậy, người khiến Kiều Vi sợ hãi dù đúng hay sai cũng là người có lỗi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK