Quỷ chết oan 6
Nội dung số 5 nói không liên quan đến trò chơi, cũng không nêu ra được trọng điểm, vừa mở miệng đã nói một tràng nhưng tất cả mọi người có mặt không ai đưa ra dị nghị. Sau phiên tự thuật dãi bày của cậu béo đến lượt số 6 Chu Nhạc Nghiên lên tiếng, cô như không nghe thấy đoạn nói chuyện khi nãy khoái trá tiếp tục phân tích tiến triển của trò chơi.
“Đêm qua là đêm Giáng Sinh, số 1 ngay từ đầu đã công khai thân phận, nếu sau đó không có ai đứng ra cắt ngang lời cậu ta vậy cậu ta chính là thiên sư thật, cảnh sát trưởng cũng ở trong nhóm ba người này, tôi muốn nghe ý kiến của anh ta. Qua.”
Chu Viễn Các biết nói cái gì? Giờ hắn chỉ hận không thể xé xác người yêu qua mạng của cô đây này. Hắn đứng lên nói thẳng: “Tôi chọn số 5.” Nói xong liền ngồi xuống, dùng im lặng để thúc giục quan tòa mau chóng tiến vào vòng bỏ phiếu.
Quan tòa cũng không kéo dài thời gian nhanh chóng công bố kết quả bỏ phiếu: “Số 3, 8, 9 bỏ phiếu trắng. Số 1, 2, 4, 5, 6, 13 đều bỏ phiếu cho số 5…” Không biết vì sao nó dừng lại một chút sau đó bỗng nhiên cất cao giọng mang theo vẻ trêu đùa, dùng một giọng điệu đầy khoa trương nói: “Số 5, số 6 bị nốc-ao!”
“Xảy ra chuyện gì?” Ngôn Hành Yến nghi ngờ nhìn về phía Lệ Nam, người sau cũng sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Tôi quên mất còn hai thân phận khác là thầy trừ tà và thần tình yêu.”
“Thầy trừ tà? Thần tình yêu?” Chu Viễn Các mới gia nhập trò chơi càng thêm mông lung, hắn hỏi: “Vì sao loại số 5 Nhạc Nhạc cũng bị loại cùng cậu ta?… Không lẽ dù chúng ta có làm gì thì Nhạc Nhạc cũng không thể thoát khỏi cái chết sao?”
“…” Trong thoáng chốc Lệ Nam không biết nói thế nào vì hắn cảm thấy đây chỉ là do cả bọn chọn sai người mà thôi, Ngôn Hành Yến ngồi vào tay vịn ghế sa lông ở bên phải của Lệ Nam, nói: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều. Những người chơi có thân phận khác ngoại trừ ba chúng ta còn hai người khác, theo thứ tự là thầy trừ tà và thần tình yêu, chức năng cụ thể vẫn chưa rõ ràng lắm.
Nhưng nguyên nhân số 5 và số 6 bị loại khẳng định có liên quan đến thần tình yêu, người cũng như tên, tôi đoán kỹ năng của người đó là khiến cho hai người chơi đồng sinh cộng tử. Không phải Chu Nhạc Nghiên và cậu béo kia là người yêu đó y, hai người họ bị thần tinh yêu chọn không phải rất bình thường à?”
“…” Chu Viễn Các xanh mặt, xem ra ngoài cậu béo hắn lại có thêm một đối tượng nữa muốn xé xác.
Tình huống ngoài dự liệu vẫn chưa dừng lại tại đó, trong lúc mọi người đang nín thở chờ cảnh tử vong của cậu béo và Chu Nhạc Nghiên, quan tòa lại lên tiếng: “Mời số 5 sử dụng kỹ năng của thân phận.”
Vừa dứt lời cậu béo liền lấy ra một khẩu súng màu xám từ bên hông, cậu ta thuần thục lên đạn rồi chĩa thẳng nòng súng vào cô gái số 4, “Tôi là thầy trừ tà, tôi muốn đưa cô đi cùng.”
Cô gái số 4 đứng bật dậy, vẫn ít nói, kích động móc ra một sợi tơ hồng từ trong túi: “Anh giết nhầm người rồi, tôi là thần tình yêu mà. A Vĩ, anh và Nhạc Nhạc cùng một chỗ là do tôi xe duyên đó.”
“Thì ra cậu béo tên là A Vĩ?” Ngôn Hành Yến nhíu mày, Chu Viễn Các giải thích: “Tên trên mạng của cậu ta là A Vĩ SL, cũng không biết hai chữ viết tắt phía sau có ý nghĩa gì.”
“Có lẽ là chữ viết tắt trong tên thật?” Lệ Nam suy đoán, lúc này cậu béo không chút do dự bóp cò bắn thủng mi tâm của số 4, không có máu trào ra, số 4 như một cỗ máy đã được đặt chế độ hủy còn chưa kịp nói dừng lại đã im bặt, lảo đảo ngã sấp xuống mặt bàn sau đó hóa thành mảnh vụn rồi biến mất không còn lại gì.
Sau cái chết của cô thân thể A Vĩ và Chu Nhạc Nghiên cũng nứt toác như đồ sứ rồi dần dần vỡ vụn, sau đó vỡ tan trở thành một nắm tro bụi trên mặt đất, sau đó tro tàn cũng biến mất trên nền gạch không còn sót lại chút gì.
“Số 4, số 5, số 6 bị loại, trò chơi tiếp tục.”
Trước mắt chợt sáng chợt tối, Lệ Nam ôm trán cố gắng nhịn xuống cảm giác choáng váng muốn ngất xỉu mỗi lần chuyển cảnh trong trò chơi. Hắn vịn tường đợi một lúc mới bắt đầu quan sát bốn phía, khiến hắn vô cùng cạn lời đây chính là tòa nhà trong trường đại học của họ nhưng không biết là tầng mấy.
Hơi nghiêng người, Ngôn Hành Yến và Chu Viễn Các đồng thời xuất hiện từ cửa cầu thang, thấy Lệ Nam liền nhanh chóng tới hội họp.
“Vì sao trò chơi vẫn tiếp tục?” Chu Viễn Các lộ vẻ mất kiên nhẫn, nhất là khi Chu Nhạc Nghiên đã bị loại hắn càng không muốn tiếp tục chơi trò chơi này.
“Vẫn còn một nhân loại chưa bị ăn, nguyên nhân trò chơi vẫn tiếp tục có lẽ do Chu Nhạc Nghiên muốn tất cả những người từng bị lừa gạt có thể nói với chúng ta.” Lệ Nam nói, “Nhưng người cuối cùng này bị bắt ở trường chúng ta? Làm sao có thể… Chỗ nào trong trường cũng rất đông người, nơi này lại là tòa giảng đường đông đúc nhất, không lẽ là do bạn học gây ra?”
“Sinh viên lừa bán bạn học của mình?” Chu Viễn Các cảm thấy khả năng này rất thấp, thật ra Lệ Nam cũng cho rằng như vậy, hai người không nói gì với nhau đều rơi vào trầm tư. Ngôn Hành Yến vẫn còn kỹ năng, y lấy bộ bài không còn bao nhiêu lá ra, “Ban đầu muốn điều tra số 4, hiện tại… Tôi đoán cô gái đó là thần tình yêu không sai đâu, tơ hồng cũng lôi ra rồi. Chu Nhạc Nghiên là người, A Vĩ là thầy trừ tà, còn lại ba chúng ta, hai quỷ và một người.”
“Cái này lại càng kỳ quái.” Lệ Nam chuyển đổi góc độ, “Người còn sống nhất định là cô bé số 8 mà chúng ta đã kiểm tra trước đó, mà số 9 là mẹ của cô ấy, chẳng lẽ người mẹ này đã bán con gái ruột của mình sao?”
“Ý cậu… số 4 là quỷ? Hiện tại còn dư lại một quỷ và hai người? Số 3 lừa bán hai mẹ con số 8 và số 9?”
“Nhưng cái này thì có liên quan gì đến trường các cậu?” Chu Viễn Các lần nữa đặt vấn đề. “Trường của chúng tôi…” Lệ Nam bỗng có dự cảm không lành, hắn nhanh chóng thúc giục Ngôn Hành Yến: “Mau tra số 9. Cậu còn nhớ người lúc trước lên tiếng không? Tao bảo giết mắt âm dương đi, giết nhầm cũng không lỗ, giết đúng thì lời…”
Ngôn Hành Yến: “…”
Ngôn Hành Yến ném lá bài số 9 lên mặt đất như ném lựu đạn, lại giẫm lên rồi di di cho hả giận.
“Cậu…” Mấy lời mắng chửi kẹt lại trong cổ họng vì lúc này Ngôn Hành Yến nhìn thấy trần nhà ngay trên đỉnh đầu Lệ Nam có một ma nữ tóc tai rối bù như bụi cỏ dại, ma nữ há to cái miệng đầy răng lởm khởm, bên trong không chỉ có một hàng răng nhọn mà nó phủ kín toàn bộ khoang miệng như loài cá mập. Nó trợn to hai tròng mắt trải rộng tơ máu, trong mắt là vẻ tham lam thèm chảy nước miếng trừng trừng nhìn Ngôn Hành Yến, nước miếng dính đầy máu và chất lỏng không rõ màu trắng xanh lủng lẳng sắp chảy xuống đọng trên cằm.
Mà mấu chốt là trên đầu ma nữ treo một chữ số Ả Rập màu đỏ thẫm – “9”
“Hiện tại tôi đã biết lúc người sống và quỷ bị kiểm tra khác nhau thế nào rồi.” Ngôn Hành Yến chậm rãi rút sáo trúc ra từ bên hông, y không lập tức kinh động Lệ Nam và Chu Viễn Các vì y nhạy bén nhận ra toàn bộ ác ý của con ma nữ này chỉ hướng về phía mình.
Lệ Nam và Chu Viễn Các đều lập tức hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Ngôn Hành Yến. Chu Viễn Các đang đứng nghiêng người, hắn chậm rãi chuyển ánh mắt theo hướng nhìn của Ngôn Hành Yến, đến khi ngẩng đầu lên trong mắt lại mang cảm xúc với Ngôn Hành Yến.
Một người là cảnh giác, một người là nghi hoặc. Lệ Nam thử thăm dò đi về phía trước hai bước thấy Ngôn Hành Yến không phản đối liền đánh bạo quay đầu lại, tiếp theo hắn nhìn thấy một đống gạch men treo lủng lẳng trên trần nhà.
Lệ Nam trầm mặc một lát để Ngôn Hành Yến giải thích cảnh tượng trước mắt.
“Siêu đẹp.” Ngôn Hành Yến nói, “Số 9 gợi cảm diêm dúa lòe loẹt dùng ánh mắt 'Thằng oắt con này, chờ trời tối bà đây sẽ ăn tươi nuốt sống mày' chứa đựng bao ưu tư thầm kín nhìn tôi.”
“Cậu nên biết điều này, tôi không biết cậu sẽ bị để mắt tới nên đã dùng hết bùa.” So với Lệ Nam còn có tâm tư chế giễu, Chu Viễn Các cau mày nghiêm túc hỏi: “Điều này đại biểu cái gì? Vì sao mục tiêu lần này của quỷ lại là Ngôn Hành Yến? Nghĩa là trong hiện thực y bị bọn buôn người để mắt tới, muốn bắt cóc sao?”
“Tôi nghĩ là…” Ngôn Hành Yến nhìn về phía Lệ Nam, người sau nói một cách khẳng định: “Không thể nào, trên đời này người có thể lừa được Ngôn Hành Yến còn không tồn tại, y chưa đi làm mấy trò bịp bợm giang hồ hù dọa người khác là tốt lắm rồi.”
Chu Viễn Các ngẫm lại cũng thấy hợp lý, “… Vậy vì sao? Rõ ràng vẫn còn nạn nhân bị lừa vẫn chưa ăn mà?”
“Này đương nhiên là vì những người còn lại lúc này cũng khác với trước đó.” Lệ Nam vừa suy tính vừa nói: “Số 8 là con của số 9, tình huống của nó đặc biệt nên quỷ sẽ không để ý đến nó… Hay nên nói, trong một khái niệm rộng hơn, có khi nào là người trước trước đã bán, người sau chưa bán? Dùng cái này phân biệt ăn hay không ăn.”
Chu Viễn Các vừa nâng mắt lập tức chấp nhận cách giải thích này, “Nếu nói theo tình huống như vậy chúng ta phải đẩy nhanh tiến trình của trò chơi rồi! Chúng ta cần phải nhanh chóng biết được người bị hại là số 3 hay số 8.”
Trong lúc Chu Viễn Các nói câu này bầu trời bên ngoài tòa giảng đường nhanh chóng thỏa mãn nguyện vọng của hắn nhanh chóng tiến vào đêm tối. Ma nữ hưng phấn gào lên một tiếng rồi vươn mười ngón tay sắc nhọn nhào đến chỗ Ngôn Hành Yến.
Lệ Nam và Chu Viễn Các lần này đều bó tay, trong mắt họ chỉ là một đống gạch men kéo tới chỗ Ngôn Hành Yến, họ ngay cả đâu là đầu đâu là chân cũng không phân biệt được,
Nhưng trong mắt Ngôn Hành Yến mọi thứ có vẻ càng thêm rung động lòng người và thêm phần máu me, y nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát hàm răng của ma nữ, dùng một kiếm đâm thủng mặt của nó, y cho rằng trong game này quỷ ăn thịt người là kết cục hiển nhiên, có lẽ sẽ xuất hiện vài tình huống như không thể động đậy bị con quỷ cưỡng chế giết chết.
Nhưng sau khi dây dưa với ma nữ một lúc y nhận ra lực chiến của mình cao hơn con quỷ rất nhiều, sau khi y đâm kiếm vào càng sâu ma nữ tru lên một tiếng rồi hồn phi phách tán, biến mất trong đêm tối.
Ngôn Hành Yến: “…”
Sau khi đám gạch men biến mất Ngôn Hành Yến cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, Lệ Nam xoa xoa con mắt đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra khung cảnh bỗng nhiên thay đổi, số người chơi còn lại không nhiều lại lần nữa quay về đại sảnh.
Chỉ có âm thanh của quan tòa thay Ngôn Hành Yến đưa ra câu trả lời: “Đêm qua số 9 đã chết, từ trái qua phải bắt đầu biện luận.”
Người đầu tiên lên tiếng chính là Chu Viễn Các, hắn cảm thấy mình không có gì để nói nghiêm mặt nói qua. Lệ Nam rất muốn biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì nên cũng học Chu Viễn Các nói qua nhường cơ hội phát biểu cho Ngôn Hành Yến.
“…” Ngôn Hành Yến ho nhẹ một tiếng, “Nói ra có lẽ mọi người không tin, đương nhiên cũng không cần phải sợ, tôi là mắt âm dương, đêm qua… tôi đã giết con quỷ mất rồi…”