• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ chết oan 1

Tai Lệ Nam ong lên một tiếng, tâm trạng lên xuống thất thường khiến đầu óc hắn trống rỗng, lúc này tin nhắn thứ hai của Ngôn Hành Thiện hiện lên – Quỷ Điệu Biện ở tỉnh M đã tìm được linh hồn của cô ấy, bảo Lệ Nam mau tới.

“Cậu ổn không?” Vì đang nắm chặt tay Lệ Nam nên Ngôn Hành Yến có thể cảm nhận rõ ràng mồ hôi lạnh trong tay hắn.

“…” Lệ Nam muốn nói mình vẫn ổn nhưng không hiểu sao mồm miệng cứng ngắc, miệng hắn như bị một lớp màng ni lông vô hình bịt kín, một lúc lâu sau mới có thể khàn khàn ừ một tiếng, chớp chớp đôi mắt cay xè.

Đây là lần đầu tiên Lệ Nam đối mặt với tử vong, không có bất cứ chuẩn bị tâm lý nào, không có bước quá độ, kết thúc tàn khốc cứ như vậy phô bày ra trước mặt hắn không hề che giấu, mỗi một chữ, mỗi một dấu ngắt câu đều máu me đầm đìa.

Sắc mặt Ngôn Hành Yến cũng rất tệ, trước kia y hoặc ít hoặc nhiều cũng từng ăn giấm chua của Chu Nhạc Nghiên, từng nghĩ cô bạn này sao mà đáng ghét thế, nhưng đến khi cô hoàn toàn biến mất y lại có chút ngẩn ngơ. Rõ ràng trước đây không lâu còn líu ríu cãi cọ nhau, cùng nhau ăn cơm, trình diễn tự bế tại chỗ, còn cùng nhau chơi game, trong tai nghe còn kêu gào họ đánh không ra gì, thậm chí nhóm chat vẫn còn dừng ở cuộc thảo luận về ngày nghỉ quốc khánh, nhất định phải nếm thử món mới của canteen.

Bỗng nhiên đã không một tiếng động.

Một thiếu nữ hoạt bát như vậy bỗng nhiên biến thành một thi thể lạnh như băng.

Mười phút sau Lệ Nam chỉnh lại tâm trạng rồi liếc mắt nhìn Ngôn Hành Yến, không cần bất cứ ngôn ngữ gì hai người đều ăn ý thu dọn đồ đạc chuồn đi từ cổng sau. Ngôn Hành Thiện đến tỉnh M trước cũng đã mua vé tàu cho họ, hai người chỉ cần về nhà lấy thẻ căn cước đến thẳng nhà ga.

Trên đường đi cả hai đều trầm mặc, Ngôn Hành Yến nhịn không được thở dài một tiếng: “Nếu Phong Ly vẫn còn ở đây thì tốt rồi…” Nhóc con kia sẽ dốc hết sức chọc cho họ vui vẻ một chút.

“Nếu nó ở đây nhất định sẽ càng thêm khó chịu hơn chúng ta, có khi khóc rồi cũng nên.” Lệ Nam cúi đầu dựa vào vai Ngôn Hành Yến rồi lấy điện thoại cua y ra, nhìn chằm chằm tin nhắn Ngôn Hành Thiện gửi tới.

Trước kia đều là Ngôn Hành Yến chui vào lòng Lệ Nam đòi sờ đòi cọ, đây là lần đầu tiên Lệ Nam chủ động để lộ dáng vẻ cầu an ủi như thế, nhưng Ngôn Hành Yến lại không sinh ra bất cứ tâm trạng phập phồng gì, y chỉ ôm chặt lấy vai Lệ Nam để mặc cho yên lặng tiếp tục lan tràn.

Mười hai giờ Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đến tỉnh M, Ngôn Hành Thiện vẫn tựa lên cửa xe chơi điện thoại chờ bọn họ. lúc cả hai đến Đào Tuyền ngồi ở vị trí cạnh ghế lái khoát tay lên cửa sổ xe, thấy họ liền giờ tay tùy ý vẫy vẫy.

Vừa lên xe anh họ liền trực tiếp chở hai người đến một quán ăn nhỏ, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đều nói không thấy ngon miệng nhưng Ngôn Hành Thiện vẫn kiên quyết xới một bát cơm có ngọn cho cả hai.

“Làm sao, lại muốn bắt chước Chu Viễn Các, muốn đến bệnh viện truyền nước với nhau à?”

“Đói một bữa thôi, không đến mức.” Ngôn Hành Yến nuốt một miếng thịt bò, hỏi: “Chu Viễn Các làm sao vậy?”

“Ba ngày chưa ăn cơm, cũng không ngủ, chỉ uống mấy ngụm nước, còn là nước lã.” Ngôn Hành Thiện khò khè khò khè ngấu nghiến đĩa cơm thịt bò, Đào Tuyền ngồi bên cạnh anh vừa múc canh vừa nói: “Cứ thế còn không chịu nghỉ ngơi, bị A Thiện đánh bùa ngất rồi tống vào bệnh viện. Lúc này mới chịu nghỉ ngơi… nhưng anh đoán không lâu nữa hắn sẽ quay trở lại.”

“Dù sao cũng là em gái của anh ta mà.” Lệ Nam gắp một miếng rau chậm rãi nhai, “Chu Nhạc Nghiên… được tìm thấy ở đâu?”

“Trong bãi cỏ dưới lầu một khu dân cư.”

Ngôn Hành Yến ngẩng đầu: “Nhảy lầu chết?”

“Đúng vậy.” Đào Tuyền nuốt đậu hũ, “Bọn anh tìm thấy dấu vết sinh hoạt trong một căn phòng trên tầng cao nhất, ngoại trừ vỏ hộp các loại đồ ăn nhanh còn có vài loại dây, chất bài tiết, còn có một chút thuốc mê lưu lại, bọn anh suy đoán tên bắt cóc nhốt Chu Nhạc Nghiên ở chỗ này. Hơn nữa rất có thể người bị bắt cóc không chỉ có Chu Nhạc Nghiên.

Cũng không biết trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì khiến Chu Nhạc Nghiên ngã xuống bỏ minh. Căn phòng trên tầng cao nhất đó rất bẩn thỉu, nhìn ra được chỉ là địa điểm tạm thời, tên bắt cóc cũng rất cẩn thận nên manh mối có thể cung cấp điều tra rất ít.

Nhưng tên đó không thể ngờ thi thể Chu Nhạc Nghiên bị phát hiện còn chưa qua đầu thất, hồn phách của cô bé vẫn đang quanh quẩn gần thi thể mình, mà 'hồn kiểm' còn phải nhờ vào cậu.”

“…” Lệ Nam gật đầu, hắn nhanh chóng lấy bút ra, nghĩ một chút lại ép mình ăn thêm nửa bát cơm nữa.

*

Hai giờ chiều ngày mười hai tháng mười, là lúc ánh mắt trời mãnh liệt nhất Lệ Nam và Ngôn Hành Yến dưới sự dẫn dắt của Ngôn Hành Thiện cùng tiến vào bệnh viện tỉnh M, thi thể của Chu Nhạc Nghiên đang ở trong phòng giải phẫu ở góc phía nam, còn Chu Viễn Các cũng đang âm u ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng giải phẫu.

Trong lòng bàn tay của hắn cầm một lá bùa vàng đã bị vò nát, vừa thấy Ngôn Hành Thiện liền quăng lên người anh. Chu Viễn Các khẽ quát: “Anh còn dám đánh bùa ngủ lên tôi, tôi sẽ không khách sáo với anh nữa.”

“Lòng tốt lại thành lòng lang dạ thú.” Ngôn Hành Thiện lắc lư túi thức ăn ngoài trên tay, cũng không để trong lòng lời của Chu Viễn Các. Lúc này Ngôn Hành Yến đột nhiên khẽ nói: “… Tránh xa một chút.” Lệ Nam khó hiểu nhìn y bởi hắn nhận ra những lời này đúng là đang nói với mình.

“Lùi về phía sau.” Ngôn Hành Yến trực tiếp tự tay đẩy hắn về phía sau, “Mùi máu Cùng Kỳ trên người cậu khiến cô ấy rất khó chịu.”

Lúc này Lệ Nam mới phát hiện Ngôn Hành Yến để để quỷ nhãn ra ngoài từ lúc nào. Mắt âm dương cũng chia mạnh yếu, loại như của Lệ Nam là hàng dỏm, thiên sư lúc trước phát hiện vong hồn Chu Nhạc Nghiên là hàng xịn, còn con hàng của Ngôn Hành Yến là bug.

Chu Viễn Các đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào Ngôn Hành Yến, đôi môi trắng bệch không huyết sắc chậm rãi đọc lên hai chữ: “… Nhạc Nhạc?”

Lệ Nam lùi ra tận chỗ cửa sổ xa nhất trên hành lang, Ngôn Hành Yến giờ tay lên chỉ về phía sau lưng Chu Viễn Các: “Cô ấy ở chỗ này.”

“…” Chu Viễn Các không quay đầu lại, cũng không nói gì, hắn như bị nhất nút tạm dừng đứng đờ ra tại chỗ.

Nếu Chu Viễn Các là một người bình thường dốt nát có khi Ngôn Hành Yến còn bịa ra gì mà “em gái anh không nỡ để anh không ăn không uống không ngủ, cuống đến phát khóc” nhưng đáng tiếc Chu Viễn Các là nhân viên của Quỷ Điệu Biện nên y chỉ lạnh nhạt trả nói: “Có muốn hỏi gì không? Trong một câu nói, pháp khí của Lệ Nam có thể giúp anh.”

“…”

“Vào giấc mộng trước đã rồi hỏi, tránh cho tin tức lặp lại.” Lệ Nam nhắc nhở từ xa, Ngôn Hành Yến lập tức đồng ý với suy nghĩ của hắn. Đây là lầm đầu Chu Viễn Các thấy Lệ Nam tiến nhập quỷ mộng, chỉ thấy hắn cởi vòng tay đỏ trên cổ tay ra rồi cẩn thận cất vào trong túi, mới chỉ năm giây hắn còn đang bình thường đã ngủ say ngã vào trong lòng Ngôn Hành Yến.

“Không biết phải mất bao lâu, nếu lâu quá nhớ đưa bọn em về khách sạn.” Ngôn Hành Yến dặn dò Ngôn Hành Thiện và Đào Tuyền. Y ngồi xuống ghế dài tìm một tư thế tốt cho Lệ Nam, sau đó tự ngồi một tư thế thoải mái rồi lấy ra hạc giấy và bật lửa để đuổi tà ma, chờ khi lá bùa cháy hết ý thức của y cũng theo Lệ Nam tiến vào thế giới màu sắc sặc sỡ kia.

Lệ Nam mở mắt ra, hắn ngồi trên một chiếc ghế sa lông mềm mại rộng lớn, xung quanh đều có ghế sô pha giống như vậy, chính giữa là một chiếc bàn trà lớn màu đen, trên mặt bàn để một vài tấm thẻ giấy không rõ để làm gì.

Hắn không tùy tiện đụng chạm vào những thứ này, ngẩng đầu lên hắn nhận thấy những chỗ ghế trống chẳng biết từ khi nào đã có người ngồi lên, nam nữ đều có, còn có cả một đứa bé. Bên khóe mắt lóe lên, Lệ Nam nghiêng đầu thấy chỗ ngồi bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện người mà mình quen thuộc nhất.

“Cậu đến rồi à?”

“Ừ, tôi tới rồi đây.” Ngôn Hành Yến nhíu mày vì cảnh tượng trước mắt, “Tình huống gì?”

“Không biết, tôi cũng vừa ngồi xuống được mấy phút đồng hồ.” Lệ Nam nhìn chung quanh một chút, hình như hắn tìm được Chu Nhạc Nghiên ngồi trong một góc nghiêng phía đối diện nhưng không chờ hắn kịp xác nhận chiếc ghế trống cuối cùng đã được lấp đầy. Đúng lúc này khung cảnh xung quanh bỗng nhiên thay đổi, phòng khách được trang hoàng sáng sủa hoa lệ, ánh đèn chói mắt bao phủ toàn trường, trên đỉnh đầu mọi người bỗng truyền tới một âm thanh chói tai —

“Nếu người chơi đã đến đông đủ… Vậy trò chơi vạn chúng chúc mục quỷ quái ăn thịt người chính thức bắt đầu!!”

Lệ Nam: “…”

Ngôn Hành Yến: “…”

Chị hai này hết cứu rồi, dù là người hay quỷ đến cả giấc mộng cũng vẫn là trò chơi.

“Ở đây có tổng cộng 12 người chơi, bốn người là quỷ ăn thịt người, tám người còn lại là nhân loại bị quỷ giết, nhưng trong số nhân loại ở đây có 4 người sở hữu thân phận đặc thù, họ theo thứ tự có mắt âm dương, thiên sư, thầy trừ tà và một thần tình yêu.”

“Này không phải là chơi ma sói à?” Ngôn Hành Yến khó khăn vươn nửa người lên dán bên tai Lệ Nam nói chuyện. Lệ Nam từng nghe nói về trò chơi này nhưng chưa chơi bao giờ, hắn cũng lại gần hỏi: “Cậu chơi chưa? Khó không?”

“Chưa chơi, ngay cả quy tắc cũng không biết.”

“… Chúng ta xong rồi.” Lệ Nam không cho rằng quỷ mộng sẽ giải thích luật chơi cho họ, đúng là làm khó người ta mà.

“Mời các vị ở đây kiểm tra thẻ bài trước mặt mình.”

Lệ Nam tuyệt vọng lấy ra tấm thẻ gần mình nhất, trên đó viết hai chữ to: Thiên sư, may sao bên dưới có một hàng chữ nhỏ tri kỷ giải thích chức năng của thiên sư là gì.

“Thiên sư có một lá bùa vạn năng, có thể hồi sinh một người cũng có thể giết chết một con quỷ. Sống chết dựa vào ý nghĩ, hi vọng thiên sư đại nhân có thể đưa ra lựa chọn cứu hay bỏ.”

“???” Lệ Nam rất hoang mang.

Lúc này Ngôn Hành Yến cũng bu lại, khẽ meo meo nói thầm: “Tôi là mắt âm dương! Trên thẻ ghi tôi có thể kiểm tra thân phận của mỗi người chơi!”

Lệ Nam trợn mắt hoảng sợ nói: “Có thể nhìn xuyên luôn hả?” Tuy rằng hắn chưa từng chơi mấy game kiểu này nhưng không phải nên giữ bí mật về thân phận ghi trên là bài của mình à, không thì phát thẻ để làm gì, cứ xiên cho mỗi người một dao là được nhỉ?

“Hình như… không được?” Ngôn Hành Yến chớp mắt mấy cái, y nhìn xung quanh một vòng mới nhận ra trừ hai người họ những người còn lại đều an phận ngồi tại chỗ nhìn lá bài trong tay, “… Nhưng tôi nói gì, hình như cũng không ai để ý?”

Lệ Nam trầm mặc giây, lập tức thì thầm bên tai Ngôn Hành Yến: “Tôi là thiên sư, có thể cứu người hoặc giết quỷ, nhưng xem giới thiệu cơ hội chỉ có một lần.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Mọi người biết quy tắc chơi ma sói không? Không biết cũng không sao cả, dù sao cũng mượn dùng làm mẫu thôi, chu yếu là để nói nguyên nhân cái chết của Nhạc Nhạc.

Thật ra Nhạc Nhạc chết không phải đột nhiên… Trước đó tôi ám chỉ nhiều rồi, vai của cô

ấy không có vụ án này liền có vẻ rất dư thừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK