Lệ quỷ 3
Lệ quỷ là một trong số ít những loại quỷ người sống có thể giết được, nhưng như Ngôn Hành Yến từng nói, nhiều khi mọi người đều muốn đứng về phía lệ quỷ giúp nó giải quyết oan ức của mình.
Nhân gian và địa phủ như hai quốc gia khác biệt, áp dụng hai chế độ luật pháp khác nhau. Đối mặt với tội phạm nguy hiểm quan niệm của con người là dân chúng bình thường không có quyền vận dụng tử hình, tội phạm phải bị trừng trị bằng pháp luật; nhưng ở địa phủ lại có những sự tồn tại được chính thức công nhận như lệ quỷ.
Đương nhiên ngoài việc lệ quỷ có sức mạnh không tầm thường chúng cũng có rất nhiều hạn chế, chúng có mục tiêu báo thù cụ thể nhưng một khi gây tổn thương cho người không liên quan hậu quả sẽ vô cùng tàn khốc, địa phủ sẽ không chấp nhận nó nữa, kết cục sau cuối hoặc bị Hắc Vô Thường xử quyết hoặc bị thiêu chết thành tro tàn ở nhân gian.
Đích nữ nhà họ Trần là một ngoại lệ, trời mới biết cô ta dùng cách gì để tránh né sự truy sát của Hắc Vô Thường sống lay lắt đến tận bây giờ, nhưng cũng có thể tưởng tượng cô ta sống đến tận bây giờ cũng là nỏ mạnh hết đà, chẳng bao lâu nữa sẽ thành đèn cạn dầu.
Đối mặt với lệ quỷ một bộ phận thiên sư lựa chọn không quan tâm, nó muốn làm gì thì làm không liên quan đến họ; một số ít thiên sư với tư tưởng đạo đức tốt hi vọng có thể dùng yêu thương để cảm hóa lệ quỷ để chúng từ bỏ thù hận quay về con đường chuyển thế luân hồi, nhưng đến nay chưa thấy ai thành công; còn lại một bộ phận, vì kiếm lợi, vì âm đức hoặc vì tiền tài sẽ trợ giúp người thuê chống lại lệ quỷ.
Thiên sư nhà họ Ngôn đều thuộc phái không quan tâm, hiện tại truy xét hướng đi và tung tích của lệ quỷ chỉ đơn thuần vì theo đuổi học thuật, bởi lẽ lệ quỷ quá hiếm thấy, họ muốn được xem nó báo thù từ đầu đến cuối sau đó ghi chép lại vào “Ghi chép về bách quỷ” của mình.
Còn như Chu Viễn Các, mối thù của lệ quỷ đã vạch trần rất nhiều góc khuất không cách nào chạm đến của xã hội nên mục đích của hắn chính là thông qua lệ quỷ bắt giữ những phần tử tội phạm này, dù chỉ là vài kẻ râu ria.
“Tôi cảm thấy khả năng lệ quỷ là Trịnh Cao Thu rất lớn.” Ngôn Hành Yến đứng dậy, đi vòng qua sô pha rồi phân tích: “Thứ nhất, vợ và con gái đều chết thảm hơn nữa còn là loại bi thảm có thể kinh động đến Diêm La điện, dù không phải càng bi thảm thì càng dễ sinh ra lệ quỷ nhưng đây là một trong những điều kiện tất yếu. Thứ hai, mục tiêu báo thù của Trịnh Cao Thu rất cụ thể, là những kẻ đã giết con gái và hành hạ vợ ông ấy đến chết. Thứ ba, nếu ông ấy báo thù cho người nhà vậy chắc hẳn trong lòng ông ấy vẫn còn khát vọng được đoàn tụ với người nhà và luân hồi, khả năng lạm sát người vô tội không lớn.”
Điều kiện sàng lọc của địa phủ với lệ quỷ đều dựa vào những án lệ từ trước đến nay, quả thật không có nguyên tắc cụ thể nào, tất cả suy đoán của Ngôn Hành Yến đều là đại khái, cũng là điều đa số người công nhận nếu không Sở Điệu Biện cũng sẽ không đưa Trịnh Cao Thu vào danh sách tình nghi.
Lệ Nam ôm Phong Ly sợ run không hề có uy nghiêm thần thú vào lòng, hỏi: “Thầy Chu, có thể hỏi anh tình huống cụ thể của hai vụ án mạng ở thành phố B anh vừa nói không?”
Bà Lệ đã dạy nếu không biết xưng hô thế nào thì cứ gọi một tiếng thầy cũng chẳng sai, nếu không phải biết Chu Viễn Các là một thực tập sinh Lệ Nam đã gọi thẳng hắn là “Chủ nhiệm Chu”.
Nhưng Chu Viễn Các lại hơi không được tự nhiên với cách gọi này, hắn cau mày do dự vài giây mới phun ra một câu: “Tôi cũng tốt nghiệp đại học N.”
“Đàn anh Chu.” Thông minh như Lệ Nam lập tức đổi giọng, Ngôn Hành Yến bên kia cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì cũng gọi một tiếng: “Đàn anh Chu.”
Chu Viễn Các gật đầu, tung hai tờ giấy lên bàn, “Hai người chết đều là nam, tuổi tác xấp xỉ chưa đến năm mươi, hơn nữa đều ngoài ý muốn ngã chết từ sườn núi, trên núi cũng không có bất kỳ dấu vết của ai, cả hai vụ án đều được kết luận là chuyện ngoài ý muốn.
Sườn núi cách xa nhau, thời gian tử vong một người sớm một người muộn, không hề tương đồng, mấu chốt là khi khám nghiệm tử thi báo cáo ghi lại trước khi chết họ đều phải trải qua một nỗi sợ ghê gớm, thậm chí có một người trước khi chết vì rơi xuống vực đã bị dọa chết.”
Ngôn Hành Thiện, Đào Tuyền và Ngôn Hành Yến nhao nhao nhấc tách trà cùng uống một ngụm, ba vị thiên sư đại nhân không hẹn mà cùng thể hiện một suy nghĩ: Đây quả là cách giết người điển hình của lệ quỷ.
Không lằng nhằng cứ dọa chết là được.
“Thân phận của hai người này là gì?”
“Chúng là hai trong số những con cá lọt lưới thuộc tập đoàn tội phạm đã lừa bán Trịnh Thiến trước đây, mấy năm nay mai danh ẩn tích lẩn trốn, cảnh sát cho rằng chúng đã trốn ra nước ngoài không ngờ lại to gan như vậy, dám trốn ngay dưới mũi họ.
Có lẽ chúng chính là những đầu sỏ trực tiếp gây nên cái chết của Trịnh Thiến, vì cùng ngày sau khi chúng chết trên bia mộ phía nam thành phố được khắc tên Trịnh Thiến, trước đó vẫn luôn không tìm thấy thi thể của cô ấy.”
Tin tức về hai vụ án mạng truyền đến Quỷ Điệu Biện đều là ngoài ý muốn nhưng lại được đưa lên mức rất được coi trọng, chưa đến nửa ngày toàn bộ tài liệu đã được đóng quyển chuyển tới trên bàn sở cảnh sát.
Nhưng Quỷ Điệu Biện lớn như vậy, cảnh sát càng để ý tới ảnh hưởng lệ quỷ gây ra cho xã hội hơn, những thiên sư còn lại cũng không có hứng thú. Đa số họ đều là mấy lão già, kiếp này đã thế rồi có cố gắng nữa cũng không kiếm ra vài phần âm đức, chủ nghĩa vi lợi thấp lại có biên chế quốc gia nghiêm chỉnh, sơ ra thì tự do hơn những thiên sư bất chấp ngoài kia, dù họ bắt hay thả lệ quỷ đi cũng đều bị lên án, vậy chẳng bằng giả vờ đang bế quan độ kiếp, gì cũng không biết.
Họ đẩy như cầm củ khoai nóng phỏng tay đẩy qua đẩy lại không muốn quản chuyện của lệ quỷ, cuối cùng chuyện ngày do những cảnh sát “bình thường” không nhìn thấy quỷ trong sở giải quyết.
Sau khi kết nối toàn bộ tin tức đã biết Chu Viễn Các một mình ngồi trên ghế sa lông, hai đầu gối tách ra, cánh tay đặt trên đùi, “Tôi biết mục đích của mọi người lần này là tới góp vui, nhưng cũng phải tìm được lệ quỷ mới có chuyện vui để xem, mọi người ý có kiến gì với chuyện này không?”
Ngôn Hành Thiện cười cười móc từ trong áo ra một cái gương trang điểm xinh xắn như thể ngay giây sau anh ta sẽ lấy ra một thỏi son: “Đây là pháp khí của tôi, mỗi tháng có thể dùng để giao lưu với ma quỷ một lần, giống như gọi video ấy, Quỷ Điệu Biện có vấn đề gì tôi có thể hỏi giúp.
Nhưng nó cũng có hạn chế, chính là phải biết đối phương đang ở đâu… Anh yên tâm, phạm vi rất lớn, chu vi mười dặm đều có thể.”
Chu Viễn Các không hề cảm thấy yên tâm, thậm chí còn hơi thất vọng, “Nói cách khác vẫn phải đi tìm lệ quỷ, ở phương diện này thiên sư không cung cấp được bất kì sự trợ giúp nào?”
“Anh nghĩ sao?” Đào Tuyền hỏi lại, “Anh cho rằng thiên sư chúng tôi thần thông quảng đại, giơ tay lên là trăm ngàn con vong hồn nghe theo lệnh tôi sau đó đi khắp nơi tìm kiếm dấu vết của lệ quỷ?”
Lệ Nam yên lặng giơ tay lên, ho nhẹ một tiếng, nói: “Lúc trước em nghe về thuật ngự quỷ còn thật sự cho là như vậy.”
Ngôn Hành Yến vội vàng đè cái móng vuốt của người yêu làm mình mất mặt xuống, Đào Tuyền nghẹn, bất đắc dĩ giải thích: “Trong lúc quỷ truyền đạt tin tức vô cùng trắc trở, có thể trao đổi đều là quái, quái lại không có điện thoại di động giống chúng ta có tin tức gì thì gọi điện, chúng chỉ dùng miệng để báo cáo, dù tôi có ngự mấy con quỷ thắt cổ bị đớt lưỡi thì chờ lúc nó báo cáo lệ quỷ đã sớm không biết lại đi chỗ nào rồi.
Huống chi lệ quỷ sát khí quá nặng, quỷ quái bình thường ngửi thấy mùi hơn một cây số đã vội đi đường vòng rồi, chúng ta có thể làm gì đây?”
“Vậy tại sao chúng ta không nghĩ theo cách khác?” Phong Ly hiếm khi phát biểu cảm nghĩ: “Nếu có một nơi không hề có bất cứ con quỷ nào, vậy chẳng phải là nơi lệ quỷ đang ở đó sao.”
Ngôn Hành Yến vội vàng vươn tay che miệng con chồn làm mình mất mặt, “Làm sao tìm được nơi nào như vậy? Diện tích hai thành phố A B cộng lại rất lớn, thiên sư có hai mắt âm dương phải trợn to mắt nhìn khắp nơi à? Còn chưa nói vụ bắt cóc năm đó còn dính cả tỉnh C, nếu người liên quan đến vụ án ra ngước ngoài…”
Phong Ly yên lặng chôn đầu vào giữa hai chân Lệ Nam, Lệ Nam không đành lòng xoa tai nó rồi cốc nó lên, “Biết đâu có người thật sự có thể làm như mày nói.” Hắn ngẩng đầu, quay về phía Chu Viễn Các nói: “Tru diệt lệ quỷ có thể thu hút được một đống thiên sư cày âm đức chạy theo như vịt, tôi muốn những thiên sư có mắt âm dương này lui tới hai thành phố A và B, có lẽ họ sẽ có vài cách để tìm lệ quỷ, Quỷ Điệu Biện phân ra vào người đi theo họ, có lẽ sẽ phát hiện.”
Tìm kiếm một thiên sư trong biển người mênh mông còn dễ hơn tìm một con lệ quỷ, Chu Viễn Các ghi lại cách này sau đó nhịn không được xin phương thức liên lạc của Lệ Nam.
Ngôn Hành Yến cũng không biết xuất phát từ loại tâm tính nào cũng chủ động trao đổi Wechat với Chu Viễn Các, về khách sạn còn không ngừng hỏi Lệ Nam cảm thấy dáng dấp Chu Viễn Các thế nào?
Sau khi qua loa vài câu Lệ Nam cảm thấy sự tình có điểm không đúng lắm, hắn híp mắt, mắt sáng quắc nhìn đến mức Ngôn Hành Yến không giữ được nụ cười giả dối trên mặt.
“Cậu… Không phải cậu thích Chu Viễn Các chứ?”
Ngôn Hành Yến: “…”
“Tôi thấy mặt Chu Viễn Các không tệ, hay cậu coi trọng em gái anh ta? Tên gì nhỉ… Chu Nhạc Nghiên?”
Hay lắm, tên này là vách đá trong thời gian ngắn chày gỗ không đục thông được. Ngôn Hành Yến an tâm vén chăn lên giường đi ngủ.
Sau đó bốn người ở lại thành phố A một tuần vẫn không có tin tức gì của lệ quỷ, nhưng họ đã ăn sập thành phố A.
Trước khi đi Chu Viễn Các bỗng nhiên gửi tin nhắn đầu tiên, lệ quỷ bị tình nghi dính dáng vào một vụ án mạng, người chết là một phụ nữ trung niên gần 40 tuổi, lần này không phải bị dọa chết mà là nhảy lầu tự sát, nhưng người phụ nữ này gia đình hạnh phúc, vợ chồng tình cảm, con cái hiếu thuận, không có lý do gì để tự sát lúc này.
Hiện tại cảnh sát đang điều tra, người phụ nữ này là bạn cao đẳng của Trịnh Thiến, là một trong những người đi du lịch tốt nghiệp hai mươi năm trước.
Người sống sẽ không bao giờ biết được những chi tiết liên quan đến cái chết của người phụ nữ, nhưng không thể nghi ngờ người bạn cao đẳng này nhất định có liên quan đến chuyện Trịnh Thiến bị lừa bán.
Người phụ nữ kia chết ở thành phố Z, cách cả nửa đất nước, cũng không biết vì sao cô ta phải bỏ đến nơi xa xôi như vậy để định cư.
Ngôn Hành Thiện đang ngủ bị đánh thức, vừa thấy lệ quỷ răng cũng không thèm đánh lập tức dùng cái gương định vị quanh nơi xảy ra án mạng, trong mặt gương sóng gợn lăn tăn nhưng tiếc nuối là đến tận khi nó trở về như ban đầu cũng không thấy quỷ nhấc máy.
Trên đường rời đi Lệ Nam nói ví von với Ngôn Hành Yến: Cái gương của anh họ cứ như ép phải nghe, chuông điện thoại chỉ có quỷ trong phạm vi mười dặm mới nghe thấy, hơn nữa một khi nhấc máy nó sẽ khóa mục tiêu và quay số ngay lập tức. Cho nên về sau chúng ta đừng gọi nó là gương, gọi là loa điện thoại video.
“Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng.” Ngôn Hành Yến sờ sáo trúc, “Thế nhưng trước khi đặt tên cho pháp khí nhà người ta thì quản tốt đồ nhà mình trước đi, cái bút, Phong Ly, cả cây sáo này của tôi còn chưa có tên đâu.”
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Lục.” Lệ Nam đặt tên rất không có trách nhiệm, một giây kế tiếp hắn bị cái bút của mình vô tình đâm vào đùi.