• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ thị 2

“Nó…? Là ai?”

“Ha ha ha thì là nó đó.” Ông lão quanh co nói không rõ ràng, Lệ Nam hỏi đi hỏi lại cũng chỉ nhận được tiếng cười đáp lại, xem ra ông lão kia cố ý không nói rõ thân phận của “nó.”

Ngôn Hành Yến chậm rãi đeo sáo trúc lên lưng, một tay cởi ra cái che mắt bên phải để lộ con mắt quỷ đỏ thẫm nhìn chằm chằm ông lão mặc áo tơi, cõi lòng cảnh giác miêu tả sinh động dáng vẻ dữ tợn kia, nhưng đối phương vẫn cười hiền lành như cũ.

“Đi thôi.” Ông lão vẫy mái chèo, gậy tre cắm trên bờ khẽ động rồi ngay lập tức con thuyền dưới chân trôi vào biển rộng. Ánh mắt Lệ Nam đuổi theo ông lão thần bí bỗng nhiên xuất hiện này, từ xa hắn có thể thấy khuôn mặt của đối phương nhanh chóng thối rữa trong sóng cuộn, dường như trong nháy mắt đã bị nước biển gột rửa hóa thành một bộ xương trắng.

Ngôn Hành Yến buộc chặt cái bịt mắt, lại dùng ống tay áo ướt nhẹp vuốt lại bộ lông xù trên người Phong Ly, “Đừng nhìn, chỉ là một con quỷ nước bình thường, chắc là người lái thuyền trên biển, sau khi chết vẫn năm này qua năm nọ làm tiếp công việc trước kia.”

“Ừ.” Lệ Nam nhắm mắt lại xoay người để nước biển nước biển đen nhánh bao phủ hoàn toàn điểm nhỏ kia, “Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Đi vào hay là…”

“Không vào chẳng lẽ ngu ngốc đợi bên bờ?” Ngôn Hành Yến nói rồi lén ngoắc ngoắc ngón út, Lệ Nam lập tức cảm nhận được ngón tay út của mình bị kéo, hắn nghiêng mặt nhìn sang thấy Ngôn Hành Yến đã đứng bên phải phía trước mình từ bao giờ.

“Đi thôi, không phải người lái thuyền kia nói chúng ta là khách à? Dù là ai mời, mặc kệ có phải đầm rồng hang hổ hay không, tóm lại có tôi rồi, còn có sợi dây đỏ này, cậu không lạc được.”

Ở một nơi xa lạ nguy hiểm sự tồn tại của một người khác sẽ khiến người ta an tâm hơn rất nhiều. Lệ Nam cũng ngoắc ngoắc ngón tay, như nguyện thấy ngón tay út nắm sáo trúc của Ngôn Hành Yến cũng rung động theo tần suất.

Người khác không thể nào biết được và cũng không thể phát hiện ra mối liên hệ vô hình giữa Hắn và Ngôn Hành Yến, điều này khiến trái tim Lệ Nam không khỏi đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy như thế này còn mờ ám quấn quýt hơn cả nắm tay thật sự.

“Có phải cậu nói ngược rồi không…. cuối cùng ai mới là người lạc?” Tâm trạng của Lệ Nam bỗng trở nên kỳ lạ, rõ ràng bản thân đang ở một nơi nguy hiểm, con đường phía trước ra sao cũng không rõ.

“Ta lạc, ta lạc được chưa!” Phong Ly lên, “Chúng ta đừng ở trên bờ!… Ta có dự cảm xấu.”

“Dự cảm gì?”

“… Cảm giác lỗ tai lành lạnh.”

“Đó là do tai mày bị ướt vẫn chưa lau khô.” Ngôn Hành Yến vô tình không để mắt đến kháng nghị của Phong Ly, y và Lệ Nam liếc nhau rồi đi theo phương hướng những quỷ hồn rời đi lúc trước.

“Ngôn Hành Yến, cậu có nhớ những lời đám quỷ kia nói sau khi lên bờ không?” Lệ Nam bỗng nhớ tới những chuyện lạ từ khi ông lão kia xuất hiện, “Không phải là người sống không nghe được tiếng quỷ sao?”

“Nhớ rõ.” Ngôn Hành Yến gật đầu, “Tôi cũng không hiểu vì sao, giải thích duy nhất có thể là do chỗ này đặc biệt, là giao điểm giữa hai giới âm dương, không thuộc về nhân gian cũng không thuộc về âm giới, nên ở đây người sống và người chết có thể giao lưu.”

Lệ Nam yên lặng nhìn đợi Ngôn Hành Yến nói xong. Phía trước vẫn là một vùng tăm tối, bọn họ bước tiếp sẽ đến nơi nào, nhưng lạ ở chỗ mỗi khi bước một bước bên chân sẽ xuất hiện một đốm sáng màu vàng quýt loáng thoáng soi sáng phạm vi nửa mét xung quanh như đang chỉ hướng cho họ, lại như con đường dẫn tới cạm bẫy.

“Nơi âm dương giao nhau…” Ngôn Hành Yến lầm bầm lặp lại một lần, “… Tôi không biết, nhưng người sống rất khó đi vào đây, ghi chép được để lại quá ít. Cũng giống như chốn đào nguyên, đều dựa vào duyên phận, cũng không có quy luật tuần hoàn nào, gặp chính là gặp thôi… Hơn nữa những người từng vào đây đều dè dặt khi nói về nơi này, tôi cũng không có chút đầu mối nào.”

“Không vội.” Lệ Nam vừa đọc lại bách khoa toàn thư về bách quỷ, còn đang tra mục lục về trận pháp và bùa chú, đừng nói thứ này là sách vỡ lòng của thiên sư, với hắn chỉ có đầu óc trống rỗng, nhưng điều này cũng không thể cản trở hắn suy nghĩ.

“Chúng ta có thể từ từ phân tích, đương nhiên càng có khả năng trong lúc chúng ta vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân thì đã thấy rõ toàn bộ mọi chuyện.”

Nói như vậy vì Lệ Nam phát hiện phạm vi chiếu sáng của đốm sáng màu vàng quýt càng lúc càng lớn, nơi có thể thấy rõ cũng càng ngày càng nhiều.

“Trước khi đến nơi này chúng ta đang ở trên ca nô chuẩn bị đến một đảo nhỏ ngoài biển. Sau khi đi vào cũng đang ở trên thuyền, như vậy rất có thể nơi đó cũng ở ngoài biển, hơn nữa cũng là một hòn đảo.”

“Đảo…” Ngôn Hành Yến bắt đầu nhớ lại xem có hòn đảo nào nằm giữa hai giới âm dương, Lệ Nam tiếp tục suy tư nói: “Dựa vào lời đám quỷ kia, giọng điệu của chúng đều rất nhẹ nhàng tùy ý, vậy ít ra với quỷ nơi này không nguy hiểm, thậm chí còn là chỗ ăn chơi.”

Phong Ly run tai, “Ta cảm thấy chúng nó nói như đang đi chơi ngoại thành ấy, ta còn nghe một quỷ nam muốn xin cách liên lạc của quỷ nữ bên cạnh… Các ngươi nói xem có khi nào sinh viên ở nhân gian đi du lịch thì quỷ ở cõi âm cũng đi du lịch?”

“Tao cũng nghe thấy.” Lệ Nam cười cười, “Còn có một phụ nữ oán giận là con gái đòi tới, nói cách khác nơi này là một nơi mà trẻ con thích…? Tương tự với sở thú hoặc sân chơi?”

“Lệ Nam, cậu không đi viết truyện đúng là đáng tiếc.” Ngôn Hành Yến hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ, y mới chỉ nghe nói về tầng mười tám địa ngục chú chưa nghe Disney bản âm giới, khu vui chơi minh giới, y thậm chí không tự chủ được mà nghĩ nếu địa phủ mở một công viên hải dương có khi nào kiếm tiền đầy túi không.

“Tôi cảm thấy phân tích rất có lý.”

Ánh sáng màu vàng quýt đã sáng gần bằng đền neon chiếu sáng con đường đầy dấu chân lộn xộn. Họ như giẫm trên tuyết, hoặc có vẻ là cát trắng mịn, ngoại trừ vết chân thì trong tầm mắt chỉ có cát trắng vô bờ, xa xa lẩn khuất trong mà đêm.

Cuối cùng sau khi đi bộ chừng mười phút Lệ Nam và Ngôn Hành Yến nhìn thấy từng bóng quỷ, đương nhiên, nếu không phải đã tận mắt thấy trên thuyền trước đó họ nhất định sẽ cho tằng những thứ này cũng là người sống.

Vĩ những con quỷ này đều có tay chân, biểu cảm trên mặt cực kỳ sinh động, họ nghiêng ngả xếp thành một hàng dài thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười vang.

Lệ Nam và Ngôn Hành Yến không hẹn mà cùng tỏ ra tự nhiên thuần thục lẫn vào trong đó, mặc kệ mọi người xếp hàng làm gì, cứ đứng vào cho xong chuyện. Nhìn bộ dạng vui vẻ của từng quỷ, xếp hàng nhận vàng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tốc độ tiến lên của hàng ngũ rất nhanh, Lệ Nam tranh thủ thời gian vỗ vỗ một con quỷ đứng phía trước, “Xin chào, cho hỏi chúng ta đang xếp hàng đi đâu thế?”

“Hử?” Người phụ nữ cao gầy mặc sườn xám không thể tin xoay người lại, “Ở đây đều là quỷ, cậu đang trêu tôi đúng không?”

“…” Lệ Nam dùng vẻ mặt thực tế nói cho cô ta biết là không.

Ngôn Hành Yến ở một bên vội vàng giúp giải thích: “Không phải chúng tôi chủ động muốn tới, chỉ là trong chớp mắt chẳng hiểu sao đã ở trên thuyền. Đến tột cùng đây là đâu?”

Cô gái trẻ tuổi kinh ngạc hết nhìn Lệ Nam nhìn Ngôn Hành Yến, “Đây là Quỷ thị, mười lăm tháng tám âm lịch hàng năm… Mà khoan, các cậu là người sống à? Nghe mùi có vẻ… vừa rồi tôi không xác định, dù sao cũng mấy trăm năm rồi Quỷ thị chưa từng xuất hiện con người.”

Trong chớp mắt bị vạch trần thân phận vai Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đều căng lên, Phong Ly cũng lập tức vểnh tai, nhưng sau đó cô gái lại xua tay nói: “Các cậu sợ gì chứ, có ai chưa từng là người sống đâu. Dù sống hay chết đều phải xếp hàng mới được vào, lát nữa mua đồ cũng phải trả tiền.”

“Mua đồ?” Lệ Nam lộ ra vẻ mặt não đã không thể chống đỡ được nữa – gọi tắt là mông lung, cô gái trẻ cười vuốt lên trâm hoa trên tóc mình, “Quỷ thị Quỷ thị, nếu không mua đồ đi dạo thì còn gì gọi là đi chơi phố. Các cậu nhìn cây trâm này của tôi đi, dù chỉ là mua ở một hàng nhỏ trong Quỷ thị từ bốn mươi năm trước nhưng chị Lưu ở sát vách với tôi đã ghen ăn tức ở gần chết.”

Lệ Nam có chút không get được trọng tâm câu chuyện, hắn quay đầu nhìn về phía Ngôn Hành Yến, thấy đối phương cũng là vẻ mặt hoang mang.

“Nhưng… không phải Quỷ thị chỉ xuất hiện trong rừng mưa ở tiết thanh minh à?”

“Ha ha ha, em giai này, là ai lừa em thế?” Cô gái mặc sườn xám cười thích ý, “Trong rừng thì làm gì tính là Quỷ thị nhiều lắm cũng chỉ là cái chợ đêm thôi, chỗ đấy ai cũng có thể vào hàng hóa cũng kém, có xin chị đi chị cũng không thèm.”

Cô nói xong tiến về phía trước mấy bước, vừa lúc đã có thể thấy lối vào Quỷ thị, “Kia là cửa chính, sẽ có thổ địa kiểm tra đồ vật mang theo người, nếu trên người có…”

Ngôn Hành Yến yên lặng nắm chặt sáo trúc trong tay, động tác này đúng lúc rơi vào mắt cô gái, cô khẽ cười một tiếng: “Pháp lực thứ đồ chơi này của cậu quá yếu, không gây thương tích cho ai ở đây được nên không cần lo lắng bị lấy đi.”

“…”

Ngôn Hành Yến càng thêm dùng sức siết chặt sáo trúc, nhưng lần này là sợ nó không cam lòng chịu nhục muốn liều mạng với cô. Lệ Nam thừa dịp trước khi vào cửa nói cảm ơn với cô gái, Phong Ly cũng núp trên vai hắn khéo léo nói cảm ơn tiểu thư.

Lúc đầu cô gái mặc sườn xám không phát hiện ở đây còn một vật nhỏ lông xù, cô vui vẻ thở nhẹ một tiếng vuốt ve đầu Phong Ly. Sau đó cô gái tự tay lấy một chiếc kẹp tóc trên đầu xuống rồi nhẹ nhàng kẹp lên lỗ tai Phong Ly, cũng không biết cô dùng phép thuật gì mà cái kẹp tóc thu nhỏ lại rất vừa vặn.

“Thứ này nếu ở trên người tôi chốc nữa chắc là bị lấy đi, tôi cũng lười quay lại lấy, tặng cho mày.” Cô gái chạm một cái lên mũi Phong Ly, “… Cái giống tụi bây, quả nhiên lúc còn bé vẫn dễ thương hơn, lớn rồi làm người ta thấy ghét.”

Phong Ly: “???”

Lối vào Quỷ thị một mặt màn nước nối thẳng lên trời như tấm màn nước mỏng sáng bóng, bảy tám vị thổ địa chỉ cao tới thắt lưng người nhảy nhót kiểm tra an toàn. Đợi sau khi bóng dáng cô gái biến mất sau màn nước Lệ Nam lập tức ôm Phong Ly đến trước mặt quan sát kỹ kẹp tóc trên tai nó, “Vì sao vị tiểu thư kia lại tặng mày cái này?”

Phong Ly cũng ngơ ngác, nó không hề vui sướng khi được cho quà mà ngược lại còn đeo cái vẻ mặt lo lắng hãi hùng, “Không biết nữa… Có khi nào có độc không… Ta có thể khiến cho người khác thích đến vậy ư, vừa gặp mặt đã tặng quà… Không có cái thuộc tính trời sập này thì tốt biết bao…”

Ngôn Hành Yến cũng cảm thấy kỳ quái, y vươn tay muốn tháo cái kẹp tóc xuống nhưng lúc này lại không tìm thấy móc cài, cũng không dám giật mạnh xuống, y không thể làm gì khác hơn ngoài an ủi Phong Ly đã sợ đến phát khóc, “Có thể vì mày là nhân vật chính, các cao nhân đều muốn tặng bảo bối cho mày.”

Lệ Nam cũng vỗ vỗ lưng Phong Ly, “Tiểu thư kia cũng không giống người xấu… Nếu mày không thích chờ ra khỏi đây về thế giới thực tao nghiên cứu cấu trúc rồi tháo xuống cho.”

Trong lúc nói chuyện thổ địa đã kiểm tra họ xong, tốc độ kiểm tra nhanh gấp đôi người phía trước. Lệ Nam còn nghe láng máng một trong số họ nói cái gì mà: Người sống… Uy hiếp cực thấp… Sau đó sáu bảy người khác nhìn sang dùng loại ánh mắt như đang nhìn gấu trúc quý giá liếm láp đem bọn họ từ đầu đến chân một lần.

“Mời vào.”

Thổ địa vóc dáng thấp bé nhường đường cho Lệ Nam và Ngôn Hành Yến vào cửa.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

NPC: Bán đồ trang sức, năm đồng một cân!

Yến: Ngay cả chồn cũng có! Vì sao tôi không được tặng trang sức!!!

Nam: Trang sức… Hình người… Khụ, có muốn không? (Cố nén thẹn thùng)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK