• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm hôn 3

Lệ Nam mới mười bảy tuổi còn quá sớm để nói chuyện cưới xin nhưng điều hắn quan tâm hơn chính là: “Vì sao vợ chồng ở minh giới lại…?”

“Quỷ chỉ có hồn phách không có thân thể, thành hôn ở minh giới chẳng khác nào hai con quỷ giao hồn phách cho nhau. Sau khi hai vợ chồng đăng ký ghi tên xong phán quan sẽ tự liên kết hồn phách cho hai người. Minh hôn cũng không phải muốn kết là kết được, chỉ có vài suất thôi. Nếu nhà họ Ngôn đã dám nhắc tới thì chứng tỏ họ có cách. Cái gương này cũng sắp hết thời gian rồi, Lệ Nam, đừng sợ, nếu con thật sự kết Âm hôn ông cố ngoại nhất định sẽ xuất hiện chúc mừng con.”

Ông cố ngoại khống chế thời gian rất tốt, tiếng nói của ông vừa dừng mặt gương cũng thay đổi, biến thành một cái gương bình thường, tận chức tận trách soi ra cái mặt của Lệ Nam.

Lệ Nam cụp mắt như có điều suy nghĩ, về mùi hương trên cơ thể trước kia hắn có suy đoán là máu thịt của mình rất bổ dưỡng với quỷ, như kiểu thịt Đường Tăng ấy, lại không ngờ rằng quỷ mới là thứ bổ cho hắn, mùi hương là thứ trời sinh để hắn săn mồ. Hắn mới là kẻ đi săn đứng trên đỉnh kim tự tháp.

An tâm đồng thời không hiểu sao còn có chút hả hê?

Ngôn Hành Yến lầm ổ trên ghế sa lông, cả người y vùi trong tầng tầng lớp lớp chăn nhung chỉ lộ ra một con mắt ỉu xìu nhìn Lệ Nam, thấy đối phương dù đã ngưng trò chuyện nhưng lại không định đến ôm mình.

Lệ Nam chủ động đi tới bên cạnh Ngôn Hành Yến, hai tay khẽ vươn ra ôm lấy y. Ngôn Hành Yến lập tức dùng bàn tay đã lạnh đến tím tái túm lấy cổ áo của Lệ Nam, “Cậu sẽ kết Âm hôn với tôi ư?”

“Đương nhiên, sao tôi có thể thấy cậu chết mà không cứu được?”

Cơ thể Ngôn Hành Yến dần ấm áp, tinh thần cũng chậm rãi hồi phục, “Cậu không sợ chúng tôi lừa à? Ông cố ngoại là giả, cố ý biến ra để tẩy não cậu. Hoặc trên danh nghĩa là kết thân thực tế thì là dùng trận pháp tà ác chiếm lấy linh hồn và dòng máu Đằng Căn của cậu làm của riêng.”

“Hả?” Lệ Nam lớn lên dưới lá cờ đỏ, sống trong ánh dương quang, có cha mẹ yêu thương, có họ hàng hòa thuận, thân thiện với bạn học thực sự không nghĩ nhiều như vậy. Sau khi được Ngôn Hành Yến nhắc nhở cẩn thận cũng nghĩ có thể có bẫy rập nhưng cuối cùng cũng hết cách, nói: “Tôi cũng không có cách nào khác, tôi là thịt cá cậu là dao thớt, chỉ có thể để mấy người lừa thôi.”

“Khụ.” Anh họ Ngôn Hành Thiện vỗ bốp một cái lên đầu Ngôn Hành Yến, “Chúng ta là thiên sư thế gia, tuân thủ nhân quyền, nhất định sẽ không bắt nạt người bình thường. Nếu thật sự có một nửa như lời chú mày nói thì đã sớm ấn đầu Lệ Nam xuống cho nó bái thiên địa với chú mày luôn rồi, còn cần phải dùng đến cái gương quý giá một tháng chỉ được dùng một lần sao?”

Một tháng chỉ có thể sử dụng mười phút? Lệ Nam tự nhận hắn vẫn biết nhìn người, không thiếu thông minh như vậy, cũng không phải A Ngưu mới vừa xuống núi. Hắn cho rằng nhà họ Ngôn, ít nhất là Ngôn Hành Yến không có ác ý với mình nên Lệ Nam càng ôm Ngôn Hành Yến đang ngọ nguậy tìm tư thế trong lòng mình càng thêm chặt, nói sang chuyện khác: “Liên lạc với Địa Phủ khó vậy sao?”

“Liên lạc với Địa Phủ không khó, cái khó là giao lưu với quỷ.” Ngôn Hành Thiện rõ ràng kiên nhẫn hơn Ngôn Hành Yến rất nhiều, hoặc có lẽ trước đây đã từng hứa hẹn gì với ông cố Lục, Lệ Nam cũng đã đồng ý hôn ước với Ngôn Hành Yến nên nhà họ Ngôn đã coi hắn như người một nhà, bắt đầu tỉ mỉ giải thích cho hắn về thế giới kia.

“Người sống không có cách nào trao đổi với quỷ, giải thích đơn giản thì chính là hai chủng tộc ở hai thế giới khác nhau, cho dù là ngôn ngữ hay chữ viết đều là hai loại không giống nhau, vốn dĩ không có cách nào phiên dịch. Quỷ gào khóc có khi là đang nói chào buổi sáng chú mày đã ăn sáng chưa? Có khi trong mắt chúng ta chỉ là mấy chữ trông như gà bới nhưng thực tế trong mắt chúng có thể là 'Lan Đình tập tự'.”

Lệ Nam gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi: “Không đúng, trước đây khi bị một con dâm quỷ chiếm xác nó đã nói rất nhiều với Ngôn Hành Yến.”

“Chiếm xác?… Dâm quỷ?” Anh họ nhìn về phía Ngôn Hành Yến, người sau tức giận lườm một cái, “Thừa lời, nếu không phải tự nhiên hôn nhau thì làm sao hắn nuốt được hồn phách của em.”

“Anh còn tưởng chúng mày có tình cảm với nhau mới nếm thử trái cấm… Ôi…”

Đường ca bị Ngôn Hành Yến hung tợn đá một cú, nghi vấn của Lệ Nam chuyển sang để Ngôn Hành Yến giải đáp, “Dâm quỷ không phải quỷ, dâm quỷ là quái. Sau khi con người chết đi sẽ thành quỷ, còn quái là do âm khí, lệ khí, chấp niệm biến thành, chúng lảng vảng ở nhân gian có con hút dương khí của con người để sống, có vài con thì đơn giản là lấy việc hại người để làm thú vui, còn lại là vô hại, chỉ đơn giản là lang thang không có việc gì làm hoặc làm mấy trò đùa dai với con người… Ngày mai tôi sẽ đưa sách tương quan cho cậu, đến lúc đó cậu tự đọc.”

“Không phải quỷ tại sao phải gọi là dâm quỷ?” Lệ Nam ghét nhất cái kiểu gọi lẫn lộn làm người ta nhầm nhọt như này, bánh bà xã nhưng không có bà xã, phu thê phổi thái lát không có phu thê, bên trong thịt lợn xé tẩm hương cá cũng không có cá.

“Chẳng lẽ gọi dâm quái?” Ngôn Hành Yến cười cười đặt cằm lên vai Lệ Nam rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này anh họ Ngôn Hành Thiện cũng bị gọi đi. Phòng khách lớn như vậy mà trong lúc Lệ Nam lơ đãng cũng chỉ còn lại hắn và Ngôn Hành Yến, cùng với vài người bưng nước trà và điểm tâm.

“Những người khác đâu?”

“Đều đi chuẩn bị cho Âm hôn của chúng ta rồi.”

“…” Lệ Nam cảm thấy có hơi nhanh, hắn còn chưa ngồi nóng ghế nhà họ Ngôn, thậm chí còn chưa hiểu hết ý nghĩa của Âm hôn đã phải kết hôn rồi? Nhưng cơ thể Ngôn Hành Yến thế này đơn giản là không thể sống thiếu Lệ Nam, đúng là cuộc Âm hôn này diễn ra càng sớm càng tốt, “Tôi cần phải làm những gì?”

“Cậu chỉ cần ngồi đấy chờ tôi cưới cậu về nhà.”

“…”

“Thời gian ở Địa Phủ ngược với nhân gian, ban ngày của chúng ta là buổi tối của bọn họ, cuổi tối của chúng ta lại là ban ngày của họ, quỷ không cần ngủ nhưng buổi tối ở Địa Phủ sẽ nghỉ làm nên bây giờ chắn là ông nội đang chuẩn bị đồ kết hôn rồi, đợi mặt trời xuống núi chúng ta mới có thể đến trước Địa Phủ đăng ký Âm hôn.”

“Hả?” Lệ Nam nghe được mấy chữ “đến trước Địa Phủ” thì ngạc nhiên, “Không phải cầm dây hồng bái trước bài vị tổ tiên à? Đến trước Địa Phủ là có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Ngôn Hành Yến cười rộ lên, hơi thở ướt lạnh phả lên cổ Lệ Nam, “Rất khó có cơ hội như thế này, đa số thiên sư chưa từng có ai trải qua.”

Đa số người còn chẳng thể nhìn thấy quỷ đâu, cũng sẽ không ngày đầu còn học chung ngày thứ hai đã cưới nhau rồi.

Lệ Nam trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Tôi đói rồi.” Từ đêm qua hắn vẫn chưa ăn cơm, hiện tại cũng đã gần trưa, hắn nghĩ tới đồng hồ đeo tay của mình, may mà đưa đến cửa hàng chính hãng, đến chậm vài ngày cũng sẽ không làm mất. ngôn tình hay

Nghe vậy, Ngôn Hành Yến trong lòng hắn ngẩng đầu lên, “Chuẩn bị cơm trưa, một phần cho Lệ tiên sinh.”

Lệ Nam nhíu mày lại, “Cậu không ăn à? Cậu cũng đã lâu rồi không ăn gì.”

Ngôn Hành Yến lại cười, lười biếng dựa vào hõm vai Lệ Nam, “Tôi ngửi cậu một cái là no rồi.”

“…” Lời này khiến Lệ Nam không biết phải đáp lại thế nào, nhịn một hồi cũng đành nói đùa: “Sao tôi cứ cảm thấy như cậu đang đùa giỡn tôi nhỉ?” Cơ thể của Ngôn Hành Yến dần ấm lại, tư thế của y cũng từ điên cuồng ôm rơm rạ cứu mạng biến thành thư giãn nằm nghiêng, nhìn nhóm chú bác của mình cung kính mời từng cái bài xuống tầng hầm lạnh nhạt nói: “Cậu vốn là bạn học của tôi, tôi muốn ngửi thì ngại mà cũng phải nể mặt cậu, nhưng giờ thị sao, cậu là vị hôn phu của tôi, tại sao không thể đùa giỡn cậu?”

Lệ Nam nhướn mày, “Còn chưa bắt đầu đã hối hôn rồi.”

“Phụt…” Ngôn Hành Yến giơ lên một tay, làm tư thế đầu hàng, “Cậu cứ ăn gì trước đi đã, tối hôm nay còn nhiều việc lắm.”

Mấy câu của y cũng không phải giả, trước sáu giờ tối may là Ngôn Hành Yến dù không thấy ngon miệng cũng ép mình ăn một bát cháo hoa. Giữa chừng hai người bị lấy máu ba lần, đều là dùng kim đâm trên ngón giữa, Lệ Nam không sợ đau, nhưng hắn thấy Ngôn Hành Yến ít máu đến mức nặn không ra thì có chút kinh hãi.

“Lúc còn nhỏ, khi mà cậu vừa bị ác quỷ lấy đi một phách ấy, làm sao sống được?” Lệ Nam hỏi, Ngôn Hành Yến thờ ơ chọt con cá, “Gần như đã chết, lạnh đến mức máu toàn thân gần như đông thành băng, sau tới ông nội mời được vị tổ tiên nhà họ Ngôn làm quan sai, cũng chính là vị lát nữa chúng ta sẽ gặp, vị ấy tốn công một hồi mới tìm được phách cho tôi.

Nhưng ngài ấy không phải là người, cho tôi quỷ phách, mặc dù làm phép rồi ghi tên của tôi nhưng sau khi đưa vào cơ thể vẫn không an ổn, suốt ngày chạy loạn nên cơ thể của tôi mới yếu như vậy, mỗi lúc trời tối đều phải cố hồn.”

Ngôn Hành Yến lại chủ động giải thích: “Tuy rằng chúng ta không thể giao lưu với quỷ nhưng quan sai Địa Phủ thì có thể, bọn họ chính ra là quỷ thần, vừa có thể giao lưu với quỷ cũng có thể giao lưu với người.”

“Quan sai?” Lệ Nam cảm thấy rất hứng thú tiếp tục hỏi: “Đầu trâu mặt ngựa, Hắc Bạch Vô Thường?”

“Chỉ có Bạch vô thường ở địa phủ, Hắc Vô Thường luôn ở nhân gian.” Tựa như hiểu Lệ Nam nhất định phải hỏi vì sao, Ngôn Hành Yến nuốt xuống miếng cháo cuối cùng rồi tiếp tục nói: “Bạch Vô Thường chỉ có hồn phách không có có thân thể nên chỉ có thể ngây người tại địa phủ, Hắc Vô Thường luôn chỉ có thân thể không có hồn phách nên chỉ có thể ngây người ở nhân gian, họ một phụ trách bắt hồn, một phụ trách dẫn hồn.”

“Quan hệ của họ là gì?”

“Quan hệ anh em.”

“Vậy không phải hai anh em họ không bao giờ được gặp mặt nhau sao?”

“Đúng vậy, nhưng họ lúc nào cũng có thể giao lưu với nhau.”

Anh họ bận rộn cả ngày mệt đến chết đi sống lại thừa dịp rảnh rỗi ngồi cạnh Lệ Nam xới hai bát cơm lớn, “Anh đây khó khăn lắm mới được hai ngày nghỉ không có lớp lại phải chuẩn bị hôn lễ cho mày…”

“Không bắt anh đóng tiền mừng là tốt rồi.” Ngôn Hành Yến cười cười, “Hay là anh muốn làm phù rể? “

Ăn cơm xong, những người buổi sáng lại một lần nữa xuất hiện ở phòng khách, bọn họ đều thay quần áo trang trọng thêm các phụ kiện và đạo cụ, đàn ông mắc tây trang, phụ nữ mặc váy dạ hội, Lệ Nam còn tưởng sẽ được thấy áo khoác dài hoặc áo đạo nhưng ngẫm lại thiên sư cũng phải theo kịp thời đại chứ.

Người đàn ông bên cạnh ông cụ đứng trước mặt Lệ Nam khoảng chừng năm mươi tuổi, đã có tóc bạc, ông lễ độ nói: “Lệ tiên sinh, hôn lễ vội vàng, có gì thất lễ mong hãy tha lỗi. Sau này chính tôi sẽ gửi bù sính lễ sau.”

Ngôn Hành Yến tiến đến bên tai Lệ Nam nhỏ giọng nói: “Đây là ba tôi.”

“Không cần không cần.” Lệ Nam nhanh nhẹn xua tay, chỉ là dùng Âm hôn để cứu mạng người mà thôi cũng không phải kết hôn thật, còn sính lễ gì chứ? Lẽ nào hắn phải mang đồ cưới vào nhà họ Ngôn à?

Người phụ nữ duy nhất ở đây nói: “Đương nhiên cần, đây là quy củ.”

“Đây là cô út của tôi.” Ngôn Hành Yến ngẫm lại, lại bổ sung: “Cái dáng vẻ quy củ này của cô ấy bây giờ chỉ là đang giả vờ thôi, ngày thường cô ấy là người không đứng đắn nhất.”

“…” Lệ Nam nhịn không được cũng thì thầm với Ngôn Hành Yến, “Còn không đứng đắn hơn cả anh họ của cậu luôn hả?”

“Anh họ bị cô ấy làm hư đấy.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nam: Ông nội của cậu và ông cố của tôi là bạn cùng trang lứa… Không phải là tôi với cậu cũng không cùng thế hệ à?

Yến: Ngoan, gọi chú đi.

_____

(Xem ảnh chú thích cụ thể trên wordpress)

Lan Đình tập tự:Lan đình tập tự” hay “Hễ tự”, “Lan Đình Tự”, “Hễ thiếp”, “Ven sông tự”, “Lan Đình yến tập tự”. Là một tác phẩm thư pháp nổi tiếng của Vương Hi Chi, có danh xưng là “thiên hạ đệ nhất hành thư”, là thành tựu thư pháp đại biểu của Triều Tấn.

Bánh bà xã: Bánh bà xã là món bánh ngọt truyền thống của Quảng Đông với vỏ mỏng gồm nhiều lớp bánh nhỏ, với phần nhân bánh gồm bí đao, bột sệt hạnh nhân, mè và gia vị với bột ngũ vị hương.

Phu thê phổi thái lát: là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, thuộc ẩm thực Tứ Xuyên. Món ăn này do cặp vợ chồng Quách Chiêu Hoa và Trương Điền Chính sáng tạo ra, thường sử dụng da đầu bò, tim bò, lưỡi bò, ba chỉ và thịt bò làm nguyên liệu chính, tẩm ướp gia vị rồi thái mỏng. Sau đó cho dầu ớt, hạt tiêu và các phụ liệu khác vào để tạo màu đỏ cho dầu rồi đổ lên trên. Sản lượng tốt, màu sắc đẹp, chất lượng mềm và hương vị tươi, cay và thơm, ăn rất hợp khẩu vị.

Thịt lợn xé tẩm hương cá: là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Tứ Xuyên, thuộc ẩm thực Tứ Xuyên. Món ăn khi hoàn thành có mùi cá, nhưng vị của nó không đến trực tiếp từ cá mà được chế biến bởi các gia vị như dấm, ớt đỏ ngâm, gừng. Phương pháp này bắt nguồn từ cách nấu cá độc đáo của Tứ Xuyên, được sử dụng rộng rãi trong các món nấu kiểu Tứ Xuyên, có đặc điểm mặn, chua, ngọt, cay, thơm của hành, gừng, tỏi tươi và đậm đà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK