Dã quỷ 3
“Ừm, cứ làm cùng nó những việc nó thích ấy.” Ngôn Hành Yến đặt sáo trúc lên đầu gối, “Như vị này nhà tôi thích tấu nhạc, lần trước chọc nó giận phải thổi sáo nguyên một đêm, miệng cũng toét cả da, hôm sau phải nằm trên giường thở oxy đến giữa trưa.”
“Phụt…” Tiếng cười của Lệ Nam nhanh chóng bị vẻ mặt giả vờ nghiêm túc chặn lại, bút nhà hắn còn đang tức giận, hiện tại nên tránh cợt nhả, “Mấy cái bút thích làm gì?”
“Làm sao tôi biết?” Ngôn Hành Yến thực sự không chịu nổi vị trai thẳng sắt thép này rồi, “Cậu bắt tôi đoán tính tình pháp khí của cậu? Này khác gì cậu cãi nhau với bạn gái xong lại để lão Vương sát vách an ủi cô ta, có tin là nó tức đến lật trời luôn không?”
“Phiền phức thế à…” Lệ Nam nhức đầu cười khổ, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa thân bút sau đó cố gắng mở nắp ra, không có kết quả, cái bút làm mình làm mẩy này không bạo lực không hợp tác.
“Tao chân thành xin lỗi, sau này nhất định sẽ không quên mày nữa, nhất định lúc nào cũng mang mày theo, tha thứ cho tao được không?” Lệ Nam thả mềm tiếng nói, động tác vuốt ve trên tay khẽ khàng như đang nâng một sợi lông vũ, Ngôn Hành Yến gần như có thể nhìn thấy tình thương của cha càng ngày càng nồng đậm từ trên người hắn.
Bút vẫn bất vi sở động, Lệ Nam lại dỗ dành thêm vài câu sau đó theo thói quen tự tìm chết — hắn quen tay xoay bút.
Đa số học sinh đều có thói quen xoay bút, Lệ Nam cũng không ngoại lệ, hắn đã từng xoay đến mức văng bút ra ngoài thậm chí còn bay thẳng lên bục giảng. Sau năm lớp mười kỹ thuật xoay bút của hắn đã đạt tới cảnh giới thần kỳ, một cái bút nhỏ dài chuyển động như con thoi giữa những kẽ ngón tay như con rồng đen uốn lượn, quả là mây bay nước chảy lưu loát sinh động khiến người xem cảm thấy đẹp vô cùng.
Nhưng với bản thân cái bút… Sau hơn mười vòng quay, khi Lệ Nam nhận ra mình có khi lại gây họa, thế mà cái bút lại có thể mở ra, bên trong thân bút lại xuất hiện tờ giấy trắng quen thuộc.
Lệ Nam mừng rỡ lấy tờ giấy ra, “Vậy mà cũng được?… Sở thích của Tiểu Ký nhà tôi quả nhiên khác bọt.” Hắn suy nghĩ một chút suy nghĩ một chút lại nêu ví dụ với Ngôn Hành Yến: “Giống hệt mấy đứa trẻ con thích được bố nâng lên thật cao.”
“Cậu xác định là nó không bị xoay đến hôn mê hả!” Ngôn Hành Yến vội vã bảo vệ sáo trúc bé nhỏ đang run rẩy bên hông mình, y ló đầu qua nhìn Lệ Nam viết lên giấy: Mời anh viết một câu tỏ rõ nguyện vọng.
Sau thời gian hai câu nói câu trả lời của dã quỷ đã có trong tay Lệ Nam, mục đích của nó hết sức rõ ràng, đúng như lời Lệ Nam đoán.
Trên giấy không có bất kỳ lời nói nhảm dư thừa nào, chỉ có một địa chỉ và tên một người phụ nữ: Trịnh thiến, rõ ràng ý tứ chính là: Tìm cô ấy! Tìm cô ấy!
“Trùng hợp…” Ngôn Hành Yến nhón lấy tờ giấy nhập địa chỉ vào điện thoại di động, sau đó chọn chỉ đường, “Ở thành phố A thì không nói, lại cách đích đến của chúng ta rất gần?”
“Chứng minh chúng ta và nó rất có duyên phận?” Lệ Nam cất cái bút đã ổn thỏa tốt đẹp vào trong túi, “Số mệnh an bài phải giúp đỡ nó đi nốt đoạn đường này?”
Ngôn Hành Yến phất phất tay để tờ giấy hóa thành tro trong Minh hỏa u lam, “Chậc, phiền phức đấy, lúc đầu đưa cậu theo đã đủ phiền rồi, giờ còn thêm một con chuột đần, giờ lại đèo bòng thêm một con dã quỷ.”
Con chuột đần trong miệng y lúc này đang ở trong phòng làm việc thuộc toa của nhân viên phục vụ ăn ngon uống đã, nằm điều hòa, nghỉ ngơi trong vòng tay của các chị gái bị nó manh đến không thể nhúc nhích, chờ đến khi Lệ Nam tới đón nó một đám người nhao nhao kết đoàn hỏi hắn mua ở chỗ nào.
“Cái này…” Mấy người không mua nổi đâu.
Ngôn Hành Yến bước ra từ sau lưng Lệ Nam, ương ngạnh tách hắn và đám tiếp viên ra, “Bọn tôi nhặt ở Siberia.” Nói xong y tay trái xách túi đựng thú cưng, tay phải túm cánh tay Lệ Nam nhanh chóng chui vào trong xe của anh họ Ngôn Hành Thiện tới đón.
“**, anh mày còn tưởng thổ phỉ tới cướp bóc đấy.” Ngôn Hành Thiện ngồi trên ghế lái giật bắn, anh ta quay đầu lại dùng ánh mắt chào hỏi Lệ Nam, “Anh nói này Hành Yến ơi, trước khi lên xe mày có thể kêu một tiếng được không hả, sồn sồn xông vào như thế là định dọa chết các anh đấy à? Làm sao, sau mông có quỷ đuổi theo hả?”
Dứt lời Ngôn Hành Thiện đã nhìn thấy dã quỷ áo khoác, quần dài xộc xệch, vừa nhìn đã biết chết từ lâu, đang lom lom nhìn Lệ Nam, “… Được rồi, coi như anh chưa nói.”
Hướng bên cạnh ghế lái bỗng truyền tới tiếng cười nhẹ của một người đàn ông xa lạ, đồng thời từ chỗ ngồi đằng trước còn chìa ra một cánh tay vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên tay lái của Ngôn Hành Thiện, “Hành Yến à, có cần anh giúp không?”
Tận khi đối phương lên tiếng Lệ Nam mới nhận ra trong xe còn một người khác, hắn ngẩng đầu, từ kính chiếu hậu đối diện với một đôi mắt cong cong như đôi mắt hồ ly gian xảo, trong nháy mắt hắn còn có thể thấy được nốt ruồi đen trên khóe mắt bên phải của y.
“Chào anh, xin hỏi…”
“Đào Tuyền.” Người đàn ông quay đầu, nụ cười dịu dàng khiến người mới gặp lần đầu tràn ngập thiện cảm với y, “Cậu chính là Lệ Nam mà Cơ Đức nhắc tới hả? Hân hạnh được làm quen. Con Phong Ly hai đứa nuôi đâu? Có mang đến không? Anh chưa từng được thấy Phong Sinh thú đâu, bảo Cơ Đức chụp cho anh mấy tấm ảnh của nó mà cái thằng ki bo đấy không chịu.”
“Sao ông cũng gọi tôi là Cơ Đức!!!! Đã gọi Cơ Đức còn muốn tôi chụp ảnh cho ông xem???”
Đào Tuyền vẻ mặt gió xuân ấm áp ngó lơ Ngôn Hành Thiện, “Kết âm hôn là loại trải nghiệm thế nào? Có ảnh hưởng gì đến cuộc sống đời thường không? Nghe nói cậu có huyết mạch Đằng Căn,…”
“Ờm… Anh Đào, anh hỏi chậm chút, từng câu một thôi…” Đối mặt với người bạn mới đầy nhiệt tình lắm lời này Lệ Nam khô miệng khô lưỡi giải thích cả một đường, nhưng vấn đề của Đào Tuyền liên tiếp xuất hiện, cuối cùng vẫn phải để Phong Ly ra sức mới có thể dời lực chú ý của y với Lệ Nam, cho hắn cơ hội thở dốc.
Vừa lúc Phong Ly ở trên tàu phải nhịn nói hai tiếng đồng hồ, cảm giác không thể nói chuyện vô cùng khó ở, nó và Đào Tuyền một người một chồn hợp cạ với nhau, vừa gặp đã khoái trá trò chuyện vui vẻ.
“Chai nước cậu mới uống một nửa đâu?” Lệ Nam hỏi Ngôn Hành Yến, có lẽ vì mới quay đầu nên đầu vai hắn liền kề bên đầu một người, Ngôn Hành Yến vậy mà đã ngủ trong cái xe ngập tiếng người nói này.
Mệt như vậy?
Lệ Nam nhẹ nhàng đỡ trán Ngôn Hành Yến để y tựa đầu vào vai mình tìm tư thế thoải mái hơn một chút. Vì không thể cử động Lệ Nam để Phong Ly mở nắp chai nước cho mình, khi nhận lấy chai nước hắn ngước mắt lên đối diện với ánh mắt tìm tòi trong gương chiếu hậu của Ngôn Hành Thiện, đôi mắt kia vừa chạm nhau với hắn thì cong lên lộ ra một nụ cười.
“Anh Thiện, sao đấy?”
“Không sao, dừng đèn đỏ thấy em trai mãi không lên tiếng, quay đầu lại xem có phải nó trúng gió rồi không.”
“Chắc là mệt rồi.” Lệ Nam nhìn về lồng ngực phập phồng lên xuống có quy luật của Ngôn Hành Yến, “Ơ trong quỷ mộng đúng là vất vả cho cậu ấy.”
Lúc đầu Đào Tuyền ôm Phong Ly trò chuyện, nghe lời này liền thấy hứng thú, “Anh chưa vào quỷ mộng bao giờ, dù sao bọn anh cũng không có cách nào để giao lưu trực tiếp với ma quỷ, rất khó có được sự tin tưởng của nó nên cũng không lấy được chìa khóa để vào trong giấc mơ… Lần sau cậu gặp quỷ mộng, nhất định phải kéo cả anh vào đấy.”
“…” Lệ Nam muốn nói cái này không có cách nào rủ nhau đi đâu, tình huống của hắn khá đặc biệt, đều là đột nhiên tiến vào trong mộng, còn nói quỷ mộng có gì vui không thì rất tốn tế bào não để giải thích, nhưng hắn thực sự sợ phải nói chuyện với Đào Tuyền đến lao lực, rất sợ y từ trong một đống chữ lái sang một câu chuyện khác, sợ đến mức thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ biến thành hai chữ: “Được thôi.”
Những tò mò của hắn về thuật ngự quỷ của Đào Tuyền cũng bị vò nát rồi chôn chặt trong bụng, coi như chưa có gì xảy ra. Từ đầu đến cuối Lệ Nam chỉ nhìn thấy một con quỷ duy nhất ngoài cửa chính là dã quỷ, hắn nghĩ có lẽ những con quỷ do người điều khiển khá đặc biệt, hoặc chúng có sức mạnh giống như trạch quỷ, người bình thường không thể nhìn thấy… Càng có thể chúng sợ cái vòng trên cổ tay của Lệ Nam nên trốn đi không dám chui ra.
“Anh Thiện, bây giờ chúng ta đang đi đâu thế?” Nửa tiếng sau Lệ Nam nhịn không được hỏi, bả vai hắn đã tê rần nhưng Ngôn Hành Yến vẫn không có xu thế tỉnh lại, cái đầu mềm mượt như nhung của thiên sư đại nhân càng ngủ càng nặng, cuối cùng trượt thẳng từ trên vai xuống đùi Lệ Nam tạo ra một tư thế ngủ uốn éo vô cùng kì dị, Lệ Nam thấy cũng mệt hộ y.
“Đến Quỷ Điệu Biện ở thành phố A, giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau.” Ngôn Hành Thiện đánh lái, Đào Tuyền lập tức tiếp lời, “Bên sở cảnh sát vừa có một thực tập sinh chuyển lên chính thức, vì phía tỉnh S rất thiếu người nên khả năng cao họ sẽ điều đến bên chúng ta… Địa điểm làm việc ở ngay bên cạnh đại học N.
Đúng rồi, không cần để ý đến mấy người trong Quỷ Điệu Biện nhưng các cậu nhất định với có quan hệ tốt với sở cảnh sát, mỗi người trong họ đều có hai biên chế, một là ở Quỷ Điệu Biện, một là công an, sau này chúng ta phải làm việc với họ thường xuyên. Dù là vụ án gì cũng cần được họ ký tên thì lời của cậu mới có thể trở thành chứng cứ hữu dụng…”
Ngôn Hành Thiện bị y nói nhức cả đầu, “Được rồi lão Đào, nghe không hiểu, Lệ Nam còn chưa vào đại học, cũng chưa học xong kiến thức căn bản của thiên sư, nói với nó mấy thứ này vẫn hơi sớm.”
“Phòng ngừa chu đáo lo trước khỏi hoạ.”
Mắt thấy nước bọt Ngôn Hành Yến sắp chảy xuống quần mình, Lệ Nam vội vàng gọi người, “Dậy đi, sắp xuống xe rồi.”
“Ưm, đến nhà lệ quỷ à?” Ngôn Hành Yến mơ mơ màng màng dụi mắt kết quả dụi nhầm vào bên có cái chụp mắt, Lệ Nam vội vàng kéo tay y xuống, “Không phải, đến Quỷ Điệu Biện.”
“Đến Quỷ Điệu Biện làm gì?”
Ngôn Hành Yến bĩu môi, “Một đám ăn cơm khô (bất tài), từ khi phát hiện lệ quỷ đến nay chỉ biết được mỗi việc nó là nam.”
“Có tiến triển mới.” Đào Tuyền mở khóa màn hình điện thoại, vào album rồi nói: “Nghĩa trang phía nam thành phố là nghĩa trang công cộng, ngoại trừ gần tiết Thanh Minh thì ngày thường rất ít người qua lại, mọi người hẳn cũng biết phong tục cúng bái của người Hoa chúng ta, cắm hoa, đốt vàng mã, còn đốt cả pháo…”
“Đào Tuyền.” Ngôn Hành Yến nói ra tiếng lòng mọi người, “Có thể nói trọng điểm được không, còn thế nữa trời tối mất.”
“Gần đây nhân viên công tác phát hiện mỗi sáng sớm sẽ có người đặt một một bông tulip trước một bia mộ, người tặng hoa cũng không giống nhau…”
“Là người bị lệ quỷ chiếm xác?” Phong Ly nhảy lên đầu gối Lệ Nam chiếm vị trí ấm áp nhất.
Ngôn Hành Yến nói, “Có phải hay không thì kệ, cứ có điểm kì lạ là được.” Lệ Nam vô cùng tán thành gật đầu, hắn hỏi: “Chủ nhân ngôi mộ tên là gì?”
“Trịnh Thiến.”
“…” Lệ Nam không thể tin hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Đào Tuyền quay đầu đưa ảnh chụp ngôi mộ cho hai người xem, Ngôn Hành Yến đoạt lấy điện thoại di động mở to hai mắt cẩn thận nhìn, xác nhận tên trên ngôi mộ giống hệt tên vợ của dã quỷ, “…”