Chu Nhạc Nghiên
– —
Trưa ngày đầu thu nắng nhẹ, ngoài cửa sổ gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ nhưng Lệ Nam và Ngôn Hành Yến ở trong nhà vẫn luôn nhíu chặt lông mày.
“Thật đúng là một lời thành sấm, kế hoạch chưa kịp tiến hành đã kết thúc ngay ở mục đầu tiên.” Ống hút trong cốc coca của Lệ Nam bị cắn đầy dấu răng, hắn nhìn lướt qua khung chat với Chu Viễn Các, đã qua một tiếng nhưng đối phương vẫn không trả lời tin nhắn.
Ngôn Hành Yến không có gì để nói chỉ đành lấy vài chuyện cũ ra để xoa dịu tâm trạng Lệ Nam, “Đừng nhìn điện thoại mãi, không phải nói không có tin tức chính là tin tức tốt nhất sao?” Nói xong y quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn những người đang đi qua đi lại trên đường, trong lúc vô tình nhìn thấy hình ảnh mình thiếu mất một mảng tóc phản chiếu trên ô cửa sổ sáng ngời, tâm trạng của Ngôn Hành Yến ngay lập tức càng thêm không xong, chỉ muốn phun chết con lệ quỷ vừa xuất hiện đã kéo đến hai chuyện xấu.
“Đã hơn một tiếng không liên lạc được với Chu Nhạc Nghiên rồi, cậu vẫn cảm thấy đây là tin tức tốt?” Lệ Nam lo nghĩ lật qua lật lại wechat, ngoại trừ Chu Nhạc Nghiên ở ngoài tất cả bạn bè có thể nghĩ đến dù cho có quen biết cả hắn và Ngôn Hành Yến hay không Lệ Nam đều liên lạc một lần, đa số lập tức trả lời nói mình đang đi nghỉ mát, những người khác cũng lục tục trả lời trong vòng hai tiếng đồng hồ.
Chỉ có Chu Nhạc Nghiên, mọi tin nhắn gửi cho cô nàng đều như đá chìm đáy biển, tựa như cô bỗng nhiên bốc hơi khỏi thế gian.
Ngôn Hành Yến từ quầy lễ tân nhận lấy bữa ăn thứ hai của họ ở KFC, hai chiếc bánh mì kẹp thịt và một phần khoai tây chiên lớn, một mình y độc chiếm hết tất cả bánh mình kẹp thịt chỉ hai ba miếng đã ăn xong, chừa lại cho Lệ Nam khoai tây chiên, nhìn tốc độ ăn uống của y cứ như có cái gì ăn sẽ khiến y bình tĩnh hơn nhiều.
Cuối cùng Chu Viễn Các cũng gọi điện về, Lệ Nam gần như bắt máy ngay lập tức. Không đợi hắn hỏi thế nào rồi giọng nói cố gắng giữ tỉnh táo cùng với tiếng còi cùng nhau truyền đến, “Tôi đã liên lạc với người bạn trai trên mạng mà các cậu nói, cái gì cp đó, cậu ta nói với tôi cậu ta không gặp Nhạc Nhạc!”
“Cái gì?” Lệ Nam nhớ lại đoạn nói chuyện trong nhóm chat với Chu Nhạc Nghiên lúc trước, “Nhưng đúng là Chu Nhạc Nghiên có nói đi gặp mặt bạn trên mạng. Cô ấy còn hỏi nên tặng gì cho đối tượng của mình.”
“Đúng là họ đã hẹn gặp.” Chu Viễn Các đập mạnh lên tay lái, “Có thể thằng nhóc kia lâm trận bỏ chạy, không muốn gặp Nhạc Nhạc, sau đó bỏ mặc em gái tôi ở một nơi hoàn toàn xa lạ!”
“Vì sao?” Lệ Nam không thể nào hiểu nổi, dựa vào những biểu hiện của Chu Nhạc Nghiên trước đây hẳn quan hệ của hai người phải rất tốt, cậu kia còn chụp cả thẻ căn cước. Hơn nữa lần gặp mặt này đã được hai bên thống nhất, sao lại bỗng nhiên không gặp nữa?
Ngôn Hành Yến ngồi sát cạnh Lệ Nam, vì dựa vào tương đối gần nên cũng mơ hồ nghe được chút nội dung trong điện thoại. Y mấp máy môi, nói: “Có khi nào ảnh chụp và căn cước người nọ chụp đều là giả không?… Nói vậy cậu ta rất đáng nghi.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Chu Viễn Các cũng nghe được lời của Ngôn Hành Yến, “Tôi đã báo chuyện Nhạc Nhạc mất tích cho Quỷ Điệu Biện ở thành phố bên cạnh để họ liên lạc với cục cảnh sát… Nhưng tôi vẫn không yên tâm, hiện tại tôi đến tỉnh M trước, các cậu ở lại trường chờ Nhạc Nhạc, nếu có tin tức gì mới của nó lập tức báo cho tôi biết.”
“Được, chúng tôi đã biết.” Lệ Nam lại căn dặn hai câu trên đường nhất định phải chú ý điện thoại. Hắn quay đầu chẳng biết Ngôn Hành Yến đã đổi vị trí của cái bịt mắt từ bao giờ, con mắt nhân loại bị che lại để lộ ra con mắt quỷ, cái bịt mắt phối thêm kính râm khiến y trông chẳng khác gì thiểu năng.
Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của Lệ Nam, Ngôn Hành Yến chủ động lên tiếng giải thích: “Tôi muốn nhìn xem lệ quỷ có gần ở nhà hay không, ông ấy không có cách nào tới gần cậu nhưng có thể lượn lờ ở xung quanh, cho dù ông ấy có bám vào trên người ai tôi vẫn có thể nhìn thấy quỷ khí tỏa ra xung quanh.”
“Có cần tôi tháo vòng đỏ xuống không?” Lệ Nam hỏi, Ngôn Hành Yến lập tức từ chối, “Không được, vong hồn quỷ quái quanh đây nhiều lắm, cậu tháo vòng xuống chỉ một con cũng có thể tùy ý kéo vào trong mộng, tôi lại phải theo cậu vào trong giấc mộng, cái được không đủ bù lại cái mất.”
“Có nơi nào an toàn sạch sẽ không?”
“Nhà của chúng ta.” Ngón tay Ngôn Hành Yến chỉ về phía nhà mình, “Quỷ không vào được, tin tôi đi, lệ quỷ có ở cũng sẽ thấy không thoải mái. Huống chi dựa vào việc ông ấy chưa nói rõ đã vội rời đi, còn có lời thỉnh cầu nhà họ Ngôn trợ giúp lúc trước để suy đoán, rất có thể ông ấy đang bị thương, vậy lại càng không vào được.”
“… Còn cách nào khác không?” Lệ Nam cắn răng, lưỡi hái Hắc Vô Thường cho họ đã được dùng ở quỷ thị nên bây giờ hắn không có cách nào liên lạc trực tiếp với Hắc Vô Thường nhờ đối phương trợ giúp… Chí ít Hắc Vô Thường có thể cho hắn biết tính mạng Chu Nhạc Nghiên có an toàn hay không.
Ngôn Hành Yếnn rũ mắt trầm tư, bỗng nhiên y giật giật ngón út kéo theo chỉ đỏ trên tay Lệ Nam, Lệ Nam sửng sốt ngẩng đầu đối diện với ánh mắt né tránh của Ngôn Hành Yến, nhưng chỉ trong chớp mắt này Lệ Nam hiểu những ý nghĩa sâu xa đằng sau hành động tưởng như vô nghĩa của Ngôn Hành Yến.
Chu Nhạc Nghiên hành tung bất định, sống chết không rõ, lỡ đâu có một ngày một trong hai người họ cũng bặt vô âm tín như cô thì sao? Ngôn Hành Yến chỉ mới nghĩ đã cảm thấy không thể thở nổi, tay cũng không tự chủ muốn tóm lấy chút gì.
“Tôi ở đây rồi.” Lệ Nam chậm rãi nói khẽ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lời nói ra lại rất chắc chắn, “Cũng không lạc được.”
Chỉ một câu ngắn ngủi lại như liều thuốc tốt nhất xoa dịu tinh thần của Ngôn Hành Yến, y gật đầu, “Ừ, tôi biết… Chúng ta về thôi.”
*
Ngày tám tháng mười là một ngày mưa, tất cả học sinh có tiết vào sáng sớm ai cũng buồn ngủ đến mờ cả mắt, ngay cả ông trời cũng phải khóc lóc vì hoàn cảnh bi thảm của họ, nếu không phải giảng viên sớm nhắc sẽ điểm danh đánh vào điểm quá trình cuối kỳ chắc phải nửa lớp không thèm đến.
Có mấy người nhiệt tình tranh thủ thời gian chuẩn bị vào lớp tặng quà cho bạn thân, Lệ Nam luôn cảm thấy mình chưa bao giờ nói chuyện với mấy cô bạn này nhưng lại nhận quà đến mỏi tay, đống quà cáp chất thành đống trước mặt. Ngôn Hành Yến vận sức chờ phát động chuẩn bị nổi máu ghen, không ngờ y cũng nhận được rất nhiều, tuy chỉ là mấy thứ có khi cả đời y cũng không dùng như xà phòng thơm thủ công và khăn thêu tay.
“Chờ đã, lớp trưởng.” Lệ Nam gọi lại một cô gái vừa đi qua bàn, đó là một cô gái vô cùng hướng ngoại ai cũng nói chuyện được, cũng vì vậy khi vừa khai giảng đã được cả lớp bầu làm lớp trưởng.
“Ừ, sao thế anh đẹp trai?”
“Cậu có biết Chu Nhạc Nghiên đã về trường chưa?”
“Chu Nhạc Nghiên?” Lớp trưởng nghĩ một chút, “Không phải bạn ấy cũng không trọ ở trường giống các cậu à? Tớ cũng không biết, nhưng bọn tớ chưa gặp bạn ấy… Hỏi cái này làm gì? Có cần tớ giúp cậu hỏi những người khác không?”
“Làm phiền cậu.”
Lệ Nam một lần nữa quay về chỗ ngồi, hắn lấy điện thoại ra thấy tin nhắn với Chu Viễn Các đã dừng lại từ lần trước, tuy rằng lo lắng nhưng hắn cũng không quấy rầy, nếu như tìm được Chu Nhạc Nghiên, Lệ Nam tin tưởng Chu Viễn Các sẽ hồi âm lại ngay, nếu không có… không biết thì tốt hơn.
Tiết buổi sáng bắt đầu được mười phút bạn học nữ bàn trước quay xuống, đầu tiên cô bị cái chụp mắt và kính râm trên mặt Ngôn Hành Yến dọa sợ, nói ngầu thế, sau đó nhìn sang Lệ Nam nói: “Báo cáo bạn học Lệ, ngày hôm qua bọn tớ cũng không gặp Chu Nhạc Nghiên, mấy người thường ngày vẫn chơi game với bạn ấy cũng nói đã mấy ngày rồi không liên lạc, bạn ấy làm sao vậy?”
“Thất tình, bỏ nhà ra đi không tìm được.” Ngôn Hành Yến tìm bừa một lí do sau đó mệt mỏi ngáp một cái. Cả ngày nay y luôn mang vẻ không tỉnh táo, đêm qua y để Lệ Nam ở nhà nghỉ ngơi còn mình một mình ra ngoài đến nơi có âm khí nặng muốn xem lệ quỷ có ở quanh nhà hay không, kết quả chờ đến gần sáng mới quay về, chẳng những nửa cái bóng quỷ cũng không thấy còn khiến bản thân buồn ngủ suốt cả ngày, buổi sáng lúc đeo tất cũng gà gật.
Lệ Nam có chút đau lòng bao che cho y ngủ trên lớp một lúc, Ngôn Hành Yến cũng đang có ý này, còn hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe. Y đổi bên cái bịt mắt, tháo kính râm xuống, bên dưới con mắt trắng đen rõ ràng là bọng mắt thâm đen, hiển nhiên là vô cùng buồn ngủ.
Bên tai truyền đến tiếng ngòi bút khi viết trên giấy, hơi thở trên người Lệ Nam như có như không bọc lấy y, không phải mùi thơm mà là một loại mùi khiến người khác an tâm. Cái này khiến Ngôn Hành Yến trong nháy mắt đã tiến vào mộng đẹp.
Đến buổi tối giữa lúc Lệ Nam nhịn không được gửi tin nhắn hỏi tình huống của Chu Viễn Các thì cuộc gọi của Chu Viễn Các đúng lúc hiện lên trên điện thoại. Ngôn Hành Yến đúng lúc vừa ra khỏi nhà tắm đi tới, cả người ẩm ướt, vừa lau tóc vừa ngồi xuống bên cạnh Lệ Nam.
“… Lệ Nam, cậu còn tin tức gì liên quan đến và Nhạc Nhạc không, cái gì cũng được.” Trong giọng nói Chu Viễn Các khó che giấu uể oải, rất khó tưởng tượng chỉ là một ngày một đêm anh đã mệt thành như vậy.
“…” Lệ Nam cắn môi, những gì có thể nhớ được hắn đều nghĩ một lần, thật sự không còn gì để nói, “Tình huống bên anh thế nào rồi?”
“Dựa vào thẻ căn cước chúng tôi tìm được khách sạn con bé ở lúc trước, sau khi truy xuất camera… Ngày mùng 3 tháng 10 nó đặt phòng rồi vào ở, sáng sớm ngày mùng 4 tháng 10 ra ngoài bình thường, chừng năm giờ chiều trở về, lúc này tâm trạng con bé có vẻ rất tệ.”
Lệ Nam nghĩ rất có thể vì Chu Nhạc Nghiên lỡ hẹn với bạn trai trên mạng, nhưng hắn không cắt ngang lời Chu Viễn Các.
“Sau đó con bé mất tích.”
“Ngay trong khách sạn?”
“Đúng vậy, camera ngoài cửa chính không quay được con bé nữa, người quản lý cũng nói camera của họ không thể quay được hết tất cả mọi nơi, rất có thể Nhạc Nhạc đi ra từ cửa sau hoặc cửa hông.”
“Đồ đạc trong phòng thì sao?”
“Sớm đã dọn dẹp sạch sẽ. Nó không trả phòng nhưng vì chỉ ở hai buổi tối, đến thời gian khách sạn cũng dọn dẹp hết những thứ để lại.”
“…” Lệ Nam rơi vào trầm mặc, Ngôn Hành Yến lấy điện thoại di động, “Có ai chứng kiến không?”
“Cảnh sát đang tra hỏi… Hiện nay không có bất kỳ tin tức hữu dụng nào.”
“Quỷ làm chứng thấy tận mắt đâu? Mấy con quỷ treo cổ thích xem nhất mấy thứ này, còn thích nói láp, Quỷ Điệu Biện có phái người đến không?”
“… Họ nói phong thủy khách sạn này tốt, chỉ có mấy con quỷ tham ăn.”
“Chậc.” Ngôn Hành Yến phiền não cuộn con hạc vừa gấp xong thành cục giấy, cả ba người đều rơi vào trầm mặc, chỉ chốc lát vẫn là Lệ Nam khẽ nói, “Chu Viễn Các, có phải từ hôm qua anh đã không ăn gì?”
“… Tôi sao có thể nuốt trôi chứ?”
“Ngày mai còn phải tiếp tục, anh ngã xuống là muốn hai đứa vị thành niên như tôi và Ngôn Hành Yến thay anh đến tỉnh M tìm em gái?”
“…”
“Ăn xong thì nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng tôi đến trường sẽ hỏi giúp anh.”
“Ừ.”
Chu Viễn Các không phản đối nhưng trực giác Lệ Nam biết anh sẽ không nghe lời. Ngày hôm sau Lệ Nam và Ngôn Hành Yến lần nữa hỏi hết tất cả bạn học từng có trao đổi với Chu Nhạc Nghiên, bạn học có hơi nhạy cảm lập tức nhận ra mọi chuyện nghiêm trọng, nhao nhao cùng coi trọng, từng người liên hệ bạn bè của mình, đưa ra những phương án vừa vô dụng vừa có ích.
Nhưng vẫn không hề có chút tin tức nào của Chu Nhạc Nghiên.
Ngôn Hành Yến vẫn đổ mồ hôi trên bãi tập, khả năng chơi bóng của y ngày càng tăng, nhưng thể trọng không tăng. Cố vấn học tập thường xuyên tới hỏi Lệ Nam về tình huống của Chu Nhạc Nghiên, nhà trường đã biết Chu Nhạc Nghiên mất tích nhưng cũng không công bố chuyện này ra toàn thể sinh viên.
Ngày mười hai tháng mười cả nước học bù thứ 7, Lệ Nam ở trong lớp học trần đầy bi phẫn nhận được một tin tức đến từ Chu Viễn Các nhiều ngày chưa liên lạc, chỉ có một câu ngắn ngủi…
Tìm được Nhạc Nhạc rồi.
Lệ Nam vô ý thức túm lấy cổ tay Ngôn Hành Yến, tránh ánh mắt giảng viên nhỏ giọng nói: “Ngôn Hành Yến… Tìm được Chu Nhạc Nghiên rồi!”
“Ừ.” Ngôn Hành Yến cũng cúi đầu xem điện thoại di động, y trở tay dùng sức nắm lấy bàn tay Lệ Nam như đang cực lực đè nén cái gì, Lệ Nam nghi ngờ vươn người lại gần chỉ thấy trên màn hình điện thoại của Ngôn Hành Yến là tin wechat nhắn từ Ngôn Hành Thiện, nội dung cũng ngắn gọn như thế…
Tìm được thi thể của Chu Nhạc Nghiên rồi.