• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ quỷ 4

“Cậu có thể hiểu được con quỷ này đang làm gì?” Ngôn Hành Yến vén vạt áo lên tận xương quai xanh để lộ ra phần thân trên không quá nổi bật, y vắt kiệt nước bùn trong cái áo đã không còn có thể nhìn ra màu sắc ban đầu, “Là đóng phim hay quay phim?”

“Xem phim.” Lệ Nam cởi áo khoác ném thẳng xuống đất, “Cậu quên ở khu mình có chiếu phim ngoài trời à, không phải vừa nãy còn ở thế giới thực cậu còn nói về nó đấy sao.”

“Hử? Ồ!” Ngôn Hành Yến bỗng hiểu ra sau nửa giây yên lặng, “Hóa ra là một bộ phim đang chiếu ở đây… Nhưng cậu chắc chứ?”

“Chắc chắn, trước đó tôi đã liếc qua lịch chiếu hàng tháng trên bảng thông báo nhưng nhìn quá nhanh chỉ nhớ sơ sơ thôi nên trước đó mới không kịp phản ứng.”

Có thể để ý đến những thứ này rồi ghi nhớ đã là giỏi rồi, Ngôn Hành Yến tấm tắc hai tiếng khom lưng nhặt lên cái áo ướt nhẹp của Lệ Nam rồi vắt khô, sau đó y cũng không ngại bùn bẩn chẳng hề khách sáo mà mặc lên người.

“… Nếu thật sự có một cái tuyến phát mùi hương trong rốn tôi, tôi nhất định sẽ cắt xuống cho cậu.” Lệ Nam thấy động tác của y bất đắc dĩ cười nói, Ngôn Hành Yến thế mà lại lườm hắn một cái, “Tôi không thèm, cậu có biết xạ hương của giống đực được phát tán từ bộ phận nào không?”

Lệ Nam nhịn không được lại cười vài tiếng, lúc này hắn mới nghiêm mặt nói: “Tôi nghĩ không chỉ là xem phim, ý tứ nó muốn biểu đạt nhất định có liên quan chặt chẽ đến việc chiếu phim trong khu dân cư.

Vì… những bộ phim xuất hiện trong giấc mộng này như bao quát hết cả một tuần, nói cách khác nó đã xem hết tất cả những bộ phim này cho nên rất có thể nó chính là người phụ trách việc chiếu phim, ngày nào cũng phải quản lý trật tự nên đã xem hết toàn bộ phim.

Hoặc là ngài quỷ đây đang ở xung quanh nơi chiếu phim, ngày nào cũng không có việc để làm nên đã xem hết tất cả phim, nhưng người rảnh rỗi như vậy không phải nhi đồng đang tuổi đi học thì cũng là người lớn tuổi đã về hưu, dạo này trong khu dân cư có tiếng nhạc buồn trong đám ma nào không?”

“Không rõ lắm.”

“Vậy lúc đi dạo buổi tối cậu có nghe thấy mọi người nhắc tới chuyện này không?”

“Không nghe thấy.”

“Cậu đã tới vườn hoa bên này bao giờ chưa?”

“Chưa bao giờ.” Ngôn Hành Yến không hề xấu hổ khi hỏi gì mình cũng không biết, “Tôi ra ngoài là đi xem có con quỷ nào để bắt hay không chứ ai rảnh đi tới mấy cái nơi nhiều dương khí làm gì?”

“… Rất hợp lý.” Lệ Nam buông cái ống quần đã bị mình vắt không còn hình thù ra, “Đi thôi, đi xem chỗ chiếu phim ngoài trời.”

Ở trong giấc mộng này mỗi khi họ quyết định đi tới đâu, hoặc có lẽ chỉ cần họ hạ quyết định thì sẽ có phim mới xuất hiện, lần này cũng không ngoài dự liệu của Lệ Nam, trong nháy mắt khi hắn vừa nói xong tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, tiếng ngựa hí và cả tiếng thân xe xé gió theo nhau mà đến.

Lệ Nam mặt không thay đổi giải thích: “Cuộc đời Bôn Trì, kể về một tay đua xe hết thời quay lại đường đua nhờ sự cổ vũ của con trai.”

“Được giải quán quân?”

“Chuyện kể về Bôn Trì lái xe.”

“… À.” Ngôn Hành Yến mặt không thay đổi rút kiếm trúc ra, mái tóc đen ngắn bết dính lên mặt trông y tựa như ác quỷ giáng lâm toàn thân ướt sũng bày ra tư thế nghênh chiến.

Một phút đồng hồ sau Lệ Nam đạp xác hai con quái vật một lớn một nhỏ trong xe rồi ngồi xuống ghế lái nói: “… Tôi không biết lái xe.”

“Tôi cũng không.” Ngôn Hành Yến ngồi trên ghế bên cạnh đeo dây an toàn chắc chắn, do dự một lúc y lại tháo dây an toàn ra, “Bên trái là phanh bên phải là chân ga, thật sự không được thì nhảy khỏi xe, cứ tin đây chỉ là giấc mơ chúng ta không chết được là đủ rồi.”

“…” Lệ Nam hít thở sâu một hơi cúi đầu bắt chước các bước lái xe của ba hắn, điều chỉnh gương chiếu hậu — nhưng trong cuộc gây gổ lúc nãy gương chiếu hậu đã bị Ngôn Hành Yến làm vỡ.

Kéo cần số vào mức D xe chậm rãi tiến lên… Sau đó hai người giậm chân ga một cái xe lao vèo ra ngoài thành công húc bay “Truyền nhân thứ mười chín của phái Điểm Thương” nấp trên tàng cây chuẩn bị đánh lén, trong chớp mắt đã lái đến điểm chiếu phim mà cả hai muốn tới.

Nhưng xe vẫn không dừng lại dù cho Lệ Nam đạp chân ga hết lần này đến lần khác, chiếc xe vẫn tự động tăng tốc một mạch từ 80 lên tận 200 lao băng băng về phía trước, toàn bộ thùng xe rung ầm ầm, phong cảnh bên ngoài cũng bỗng nhiên thay đổi từ khu dân cư biến thành sa mạc hoang vu, Ngôn Hành Yến tinh mắt nhìn thấy vách núi ngay trước mặt lạc giọng hét lớn: “Nhảy khỏi xe!”

Dứt lời y dẫn đầu đạp văng cửa xe rồi bóng dáng cứ thế bị cuồng phong nuốt chửng, trái tim Lệ Nam đập bình bịch nhảy lên tận cổ, hắn dùng sức đẩy mở cửa xe, khẽ cắn môi rồi cũng nhảy ra ngoài.

“Ui.” Cảm giác nặng nề toàn thân bỗng trở nên nhẹ bẫng, Lệ Nam che cái mũi đau nhức cảm thấy mình ngã lên một nơi vừa cứng lại vừa mềm, hắn mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trên thảm trong đại sảnh.

Hắn vừa muốn đứng dậy bỗng nhiên có một vật thể rơi xuống lưng đè Lệ Nam nằm bẹp dí trên thảm, Ngôn Hành Yến nằm úp sấp trên người hắn rên nhẹ một tiếng qua vài giấy mới dùng dằng dời thân thể.

“Bỗng nhiên hiện ra… Xem ra chúng ta đã tìm đúng nơi rồi.” Ngôn Hành Yến đứng dậy rót một cốc nước cho mỗi người lại gần an ủi, Lệ Nam xoa xoa cánh tay còn đang đau nhức, “Sao lần này không thấy quỷ? Trong hai cảnh trong mơ trước đó nó đều xuất hiện khi chúng ta tìm được chính xác điều nó muốn thể hiện.”

“Mộ quỷ, thường vì có chuyện chưa xong hoặc còn điều mong nhớ mà không xuống địa ngục ngay, chúng muốn báo mộng cho bạn bè người thân của mình hi vọng họ giúp hoàn thành.” Ngôn Hành Yến giải thích: “Nó cũng không ở nơi này, mà đang thủ trước mộ báo mộng cho cậu mà thôi. Nhất định cậu có tiếp xúc với nó lúc sinh tiền sau đó vì vấn đề thể chất Đằng Căn khiến nó không tự chủ bỏ qua người nhà mà chọn cậu làm đối tượng báo mộng.”

“…” Lệ Nam lập tức chạy vào trong phòng ngủ trong phòng ngủ nhỏ thêm hai giọt máu Cùng Kỳ lên vòng dây đỏ sau đó mới yên tâm uống nước.

Ngôn Hành Yến đã đói đến kêu gào nhưng y và Lệ Nam cùng chung quan điểm: Xong xuôi mọi chuyện rồi đi ăn ngoài sau, trước đó cứ ăn tạm hai cái bánh sandwich trong tủ lạnh rồi đi xuống lầu.

Trong tiểu khu vẫn mang dáng vẻ của nửa tiếng trước, nhạc nhảy quảng trường vẫn ngân vang như cũ, thường thì sẽ kéo dài đến tám giờ tối, người dắt chó đi dạo hoặc là bị chó dắt, vài đứa trẻ chơi ván trượt xuyên qua đám người, có cả những bố mẹ trẻ ôm con nhỏ dỗ dành.

Lệ Nam ngồi trên chiếc ghế nhựa trong góc chiếu phim ngoài trời, trên tay hắn cầm một tờ bướm in danh sách các bộ phim được chiếu lấy từ cái giỏ nhỏ đặt dưới bảng tin, chỉ là một tờ giấy A4 được in ấn đơn giản.

Hắn lấy cây bút ra, cũng không thèm đối xử với nó như một pháp khí mà tùy ý đánh dấu lên tờ bướm rồi khẽ nghiêng người thì thầm một cách nghi ngờ bên tai Ngôn Hành Yến: “Kỳ lạ… Ở đây không có phim nào liên quan đến chó.”

Sau ác mộng chui qua hậu môn chó Ngôn Hành Yến cứ thấy chó là biến sắc, y mím môi thành một đường thẳng nhìn qua là đã nhận ra không muốn bàn bạc về vấn đề này nhưng Lệ Nam thật sự là trăm mối không lời giải chỉ có thể hết cách nói: “… Cậu xác định? Không có “Hai mươi con chó trung thành” cũng không có “119 con chó đốm”?” (Note: tên do tác giả tự nghĩ ra hoặc trại đi của một số phim có sẵn)

“Không có. Tôi cũng không thể đảm bảo trong những bộ phim khác không có chó, nhưng những nhân vật xuất hiện đều là nhân vật chính, không lý gì con chó đen đó chỉ là một vai phụ.” Lệ Nam thở dài, “Mấu chốt là tôi không hề có ấn tượng với con quỷ đã chết kia, cũng không biết đã từng tiếp xúc với nó ở đâu… Ngay cả tấm ảnh chụp có thể gợi ý cũng không có.”

“Cậu có biết khi gặp phải vấn đề khó trừ tự mình giải quyết ra thì vẫn còn một cách khác không?” Ngôn Hành Yến nhếch khóe môi rồi nhanh như chớp vươn tay túm lấy một thằng nhóc đang ngậm kẹo que muốn chạy qua bên cạnh, “Nhóc con.” Ngôn Hành Yến nheo mắt lại, cười lên như thằng khùng, “Trả lời anh vài vấn đề được không, anh mua kẹo cho em ăn.”

“…” Lệ Nam liều mạng nhịn xuống xúc động muốn nói cậu chẳng khác gì một tên buôn người, nhưng rõ ràng thằng nhóc kia được dạy dỗ rất tốt, nó hơi sợ hãi lùi về sau một bước rồi vung tay lên hô: “Không muốn, em không ăn đồ của anh, anh mau buông ra!”

“Cái thằng nhóc xấu xa này, mời em ăn kẹo còn không muốn vậy em mau trả lời anh hai vấn đề, mấy ngày này…”

“Hu hu hu chị ơi, chị ơi!!!”

“…”

Lệ Nam vội vàng đem đẩy cái tên trông không khác gì bọn buôn người làm hỏng việc kia sang một bên, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, bạn nhỏ này, em trả lời anh mấy vấn đề rồi anh cho em mượn điện thoại nửa tiếng chơi Liên Quân mobile được không?”

“…”

Không thể không nói Lệ Nam rất biết điểm yếu của mấy đứa nhỏ, thằng nhóc kia im lặng trong giây lát, đoạn lau nước mắt rồi hỏi: “Thật ạ?”

Ngôn Hành Yến mặt lạnh quyết định thu lại lời khen nó được dạy dỗ đầy đủ trước đó, điều này chứng minh phần thưởng của y không đủ lực hấp dẫn.

Khóe môi Lệ Nam nhếch lên đầy đắc ý, liếc nhìn Ngôn Hành Yến rồi lại mặt mày hiền từ tiếp tục hỏi: “Đương nhiên là thật, anh hỏi em mấy ngày nay gần đây có tổ chức tang lễ không? Tức là có ai chết không ấy?”

“Có!” Thằng nhóc vừa nói vừa gật đầu thật mạnh đến cả lồng ngực cũng rung động theo, “Ông Lưu ngỏm củ tỏi rồi!”

Trẻ con không hiểu rõ về cái chết cũng không có kính ý gì, nó hô hào chỉ về cửa sổ của một gia đình đối diện với màn hình chiếu phim, “Trước đây ông ấy sống ở đó!”

Vị trí này vừa may phù hợp với suy đoán lúc trước của Lệ Nam.

“Nhóc này còn rất quen thuộc?” Ngôn Hành Yến nhíu mày trêu đùa nói: “Em nói to như vậy cẩn thận gọi hồn ông Lưu về, ông ăn em luôn đó!”

Thằng nhóc lại càng hoảng sợ nhưng ngay sau đó lại cứng cổ bật: “Sẽ không đâu, ông Lưu là người tốt luôn mời bọn em ăn xúc xích.”

“Xúc xích?” Nếu như là bình thường Lệ Nam sẽ không suy nghĩ nhiều nhưng bọn họ luôn nghĩ con chó mực xuất hiện là có lý do, lúc này hắn bỗng cảm thấy hành vi lúc nào cũng mang theo xúc xích có hơi đột ngột, nếu để cho trẻ con thì ông lão nên mang theo kẹo hoặc bánh ngọt mới phải.

Ngôn Hành Yến cũng nghĩ giống với Lệ Nam, “Cậu nói xem mang xúc xích có khi nào là cho chó ăn không?”, Lệ Nam gật đầu, “Xúc xích của con người không thể đút cho chó, tôi nghĩ khả năng ông ấy cho chó hoang ăn cao hơn… Chẳng lẽ là chuyện cũ của nông dân và rắn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK