• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Ly 2

Khi tìm thấy Ngôn Hành Thiện ngoài cổng trường, tình trạng của anh vẫn tốt hơn trong tưởng tượng của Lệ Nam, Ngôn Hành Yến còn cho rằng anh họ đã bị Phong Sinh Thú chơi đến mức quần áo tả tơi, không ra hình người.

Nhưng trên thực tế Ngôn Hành Thiện chỉ là khoát tay lên cửa sổ xe đang mở, mặt xám như tro tàn rút ra một điếu thuốc.

Lệ Nam mở cốp sau xe bỏ từng bao hành lý lớn nhỏ của mình vào, trong lúc đó hắn lơ đãng ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt thú màu vàng đang nhìn chằm chằm mình.

“Xin chào, Phong Ly.” Lệ Nam rất tự nhiên lên tiếng chào, thân thể nhỏ bé của Phong Ly cứng đờ rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nó mở cái miệng với hai hàm răng trắng tinh xảo, “Chào ngài, Lệ Nam.”

Lệ Nam: “…”

Lần này đến lượt Lệ Nam kinh ngạc đến cứng cả người, hắn nhìn về phía Ngôn Hành Yến đang giúp mình buộc hành lý, đáp lại: “Biết, biết nói tiếng người à?”

“Sớm đã nói với cậu nó xịn hơn chồn những 300 level, nói được tiến người là kỹ năng cơ bản nhất.” Ngôn Hành Yến không hề có chút cảm giác khác lạ nào mở cửa lên xe, “Đúng lúc cậu vừa thi xong, về nhà tôi sẽ bù lại cho cậu chút thường thức có liên quan đến quỷ quái.”

Bên trong xe Hoàng Đại Tiên ủ rũ nằm trên ghế phó lái, trong đôi mắt to đen như hạt vừng tràn đầy tủi thân. Phong Ly ở ghế sau lại tinh thần phấn chấn nằm úp sấp trên ghế đệm, đầu nhỏ ngẩng lên ổn định ngây người trong góc.

Lông của nó rậm rạp mượt mà hơn so với một tháng trước rất nhiều, hình thể cũng lớn hơn không ít, nhìn qua giống như một con chồn sương thành niên.

Nếu đã biết nói tiếng người thì phải đặt tên tử tế cho nó, không thể dùng mấy cái tên như Tiểu Thanh để bịp được, trong chốc lát Lệ Nam cảm thấy có chút hóc búa.

Hắn cho rằng mình chỉ nuôi một con chồn ngốc nghếch dính người, biết lấy lòng, biết cọ cọ, ở trên vai nhích tới nhích lui, lúc Ngôn Hành Thiện gọi điện thoại tới méc Lệ Nam còn cho rằng anh ta nuôi một con Husky nghịch ngợm tràn trề năng lượng vui đùa khắp chốn chứ nào phải Phong Ly.

Kết quả khi tận mắt thấy con Phong Ly này ngồi mà cũng thân sĩ chẳng khác gì ông cụ non, rõ ràng mới hơn một tháng tuổi mà nó đã biết dùng danh xưng “ngài”.

Ngôn Hành Yến nhìn Phong Ly lại nhìn chồn, líu lưỡi nói: “Ngôn Hành Thiện, em thấy Phong Ly rất ngoan mà, bắt nạt Hoàng Đại Tiên bao giờ?”

“Đó là vì hai đứa đã tới, nó giả vờ đấy.” Ngôn Hành Thiện oán hận ấn tắt đầu thuốc lá, quay người lườm Phong Ly một cái, “Thằng nhóc con, gây họa nhà ông xong chuẩn bị gây họa nhà khác đúng không? Ông đây còn bị mày ăn sạt nghiệp, mày nghĩ hai đứa học sinh nuôi nổi mày chắc?”

“…” Phong Ly nhìn về phía Lệ Nam và Ngôn Hành Yến, giọng nói của nó xen lẫn giọng thiếu nam và thiếu nữ, vì tuổi còn nhỏ nên khó phân giới tính nên nghe rất tươi, “Tôi ăn rất ít, nếu các cậu không nuôi nổi tôi có thể ăn ít đi chút nữa.”

Phong Ly ngoan ngoãn như vậy nên có vẻ như Ngôn Hành Thiện mới là kẻ ác cáo trạng trước, bắt nạt con thú nhỏ vô tội, anh họ oan như Đậu Nga muốn bùng nổ lại nghe thấy Ngôn Hành Yến lười biếng nói với Lệ Nam ở phía sau: “Đừng thương cảm nó, Phong Sinh Thú mở mắt rồi thì không cần ăn gì đâu, hít không khí là được… Ăn anh họ thành như vậy đoán chừng là nó thèm ăn đấy, sau này cậu đưa nó về nuôi thì ngoại trừ nước ra thì đừng cho ăn cái gì. Có thể ban đêm nó sẽ vào bếp ăn vụng, trước khi đi ngủ cậu nhớ đậy điệm cẩn thận, chờ lát nữa tôi cho cậu mấy tờ Cấm Thân Phù.”

Phong Ly: “…”

Lệ Nam nghiêm túc gật đầu: “Đã hiểu, tôi cũng không biết nuôi động vật, đã từng nuôi chết rất nhiều cá vàng, lúc học tiểu học nuôi thỏ nhưng cuối cùng cũng lên bàn ăn hết.”

“Không liên quan, con này chịu chơi được hết, lúc sắp chết cậu cứ bỏ nó dưới điều hòa cam đoan một giây sau lại hoạt bát chạy nhảy như thường… Đúng rồi, nghe nói nó ngày ngủ to lắm hả?”

“Khóa trên bệ cửa sổ?”

“Được, chúng ta đặt cho nó cái tên đơn giản thôi, đơn giản cho dễ nuôi!”

“Nhị Điêu Đản?”

“Phong Đại Trụ?”

Tên thật sự quá mức khó nghe, Phong Ly cảm thấy bị mạo phạm nên giận giữ, “Bọn tiểu tặc dám trộm Phong Sinh Thú các ngươi, mời ông đây về mà còn không thèm tôn kính ông chút nào, các ngươi dám vô lễ đến thế vậy mời đem ông trả về bên mẫu thân.”

Lệ Nam cảm thấy vui cực kỳ, Phong Ly càng giận dỗi ý cười trên mặt hắn càng sâu, Tiểu Phong Ly vừa giãy đành đạch vừa lên cơn, còn biết giả vờ ngoan ngoãn đúng là thông minh hơn Hoàng Đại Tiên vạn phần. Ngôn Hành Yến rên một tiếng: “Thôi đi, mày là con thú nhỏ trời sinh đất dưỡng, mẹ đâu ra, vốn nên là từ kiếm cỏ ăn cho no bụng lại được chúng tao đút cho vài ngụm sữa, hết lòng quan tâm giúp đỡ, mày lấy thân báo đáp, kết cỏ ngậm vành (sau khi chết vẫn phải báo đáp) là chuyện đương nhiên.”

“…” Cuối cùng Phong Ly cũng không nhịn nổi nữa, nó nhảy lên đầu gối Ngôn Hành Thiện đang ngồi trên ghế lái xe, ngẩng đầu lên gọi: “Chủ nhân…”

Ngôn Hành Thiện: “Cút.”

Trở lại căn nhà hai tầng nơi Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đã chung sống ba tháng, cha mẹ Ngôn Hành Yến đang ngồi trong phòng khách đợi họ, mặc dù bà Ngôn lớn hơn mẹ của Lệ Nam hơn mười nhưng được bảo dưỡng tốt, nhìn rất trẻ trung.

Đầu tiên bà cho Lệ Nam một bao lì xì, cười haha sờ tới sờ lui, nhìn có vẻ rất vừa lòng, “Chồng ơi, anh nói xem, nếu Nam Nam là con trai ruột của chúng ta thì tốt rồi, hay là đuổi Hành Yến ra khỏi nhà chúng ta nuôi đứa này đi!”

Ngôn Hành Yến sắp xếp va li cạnh cửa, tức giận lườm mẹ mình: “Ề, chăn heo chắc?”

“Chồng ơi, nó cánh cứng rồi, còn dám lườm em…”

Ông Ngôn nghiêm túc hơn rất nhiều, ông nghiêm mặt nhìn Ngôn Hành Yến từ đầu đến chân, trầm mặc hồi lâu mày kiếm anh tuấn chỉ hơi giãn ra, ông vỗ vai con trai: “Mập lên được chút rồi, tốt. Cũng ổn trọng hơn một ít, đừng gây thêm phiền phức cho Lệ Nam.”

“Không phiền, không phiền đâu ạ.” Lệ Nam nhanh chóng khách khí, “Mấy ngày này ngược lại là Ngôn Hành Yến chăm sóc cho cháu rất nhiều.”

Đoạn này làm Ngôn Hành Thiện chua đến mức muốn rụng răng, anh không có gì để nói nhìn về phía Ngôn Hành Yến gầy trơ cả xương sườn, “Chú, em họ mập ra chỗ nào?” Ông Ngôn nghiêm túc nghiêng mặt qua chỗ khác giải thích: “Mặt có thịt.”

“Đó là ngủ không ngon nên sưng mắt mà?”

“Hành Thiện.” Ông Ngôn đen mặt, Ngôn Hành Thiện vội vã kéo khóa miệng không nói thêm nữa.

Phong Ly ăn quả đắng uể oải nằm trên ghế sa lông không ai thèm để ý, Hoàng Đại Tiên cũng nhảy tới cười nhạo hai tiếng trong nháy mắt lại bị một con gió mạnh quét cho ngã trên mặt đất vô cùng thảm.

Ông Ngôn lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi đưa vào tay Ngôn Hành Yến, “Cùng một lô, 801. Nhớ chia cho Lệ Nam một chìa.”

Vì bị gọi tên nên Lệ Nam cũng khó hiểu vâng một tiếng, hỏi: “Đây là chìa khóa gì ạ?”

Ngôn Hành Yến tách một chìa ra khỏi vòng kim loại rồi đưa cho hắn, “Hàng xóm phòng 801 dưới tầng nhà cậu vừa bán nhà nên bố tôi mua lại. Mấy tháng nữa tôi sẽ ở đó, cậu rảnh thì xuống chơi.”

Thiên sư đều có tiền như vậy sao? Nhà nói mua là mua? Hiện tại giá nhà đất đã đình trệ thế rồi à? Trong lòng Lệ Nam trào lên mười tám dấu hỏi chấm, cuối cùng xếp thành một câu nói: “Cậu ở một mình thì Phong Ly ở chỗ cậu đi! Đỡ cho nó tự nhiên mở miệng nói tiếng người dọa ba mẹ tôi sợ.”

“Nam Nam, ba mẹ con chắc cũng là tuấn nam mỹ nữ nhỉ! Không thì sao có thể đẻ con ra đẹp trai như vậy được?” Bà Ngôn đúng là rất biết nói chuyện, bà cười híp mắt lấy ra mấy đồ vật nhỏ từ trong túi xách, có bánh bích quy, son môi, bình xịt phun sương, nói cái gì cũng muốn tặng cho Lệ Nam.

Lệ Nam thịnh tình không thể chối từ vất vả lắm mới lên xe được, Ngôn Hành Yến cười nhẹ nhàng tựa vào ghế nhìn hắn, “Vất vả rồi.”

“Cậu cũng tới đi, tối nay sang nhà tôi ăn cơm, tôi cũng có thể cho cậu được tận hưởng một lần cái gọi là người mẹ nhiệt tình của bạn học.”

“Thái độ của mẹ tôi với cậu không phải là với bạn học của con trai.” Ngôn Hành Yến nói được một nửa đã bị Ngôn Hành Thiện ngắt lời: “Mà là cha mẹ vợ gặp con rể?”

Ngôn Hành Yến nhặt Phong Ly lên ném qua: “Lái xe của anh đi!”

*

Sau khi anh họ đưa hai người về nhà thì lái xe về đại học N luôn, Lệ Nam lần nữa mời Ngôn Hành Yến tới nhà mình ăn cơm, lúc này chân thành hơn rất nhiều, “Tôi nói thật, hôm nay đồ ăn ở nhà nhất định rất phong phú, một mình cậu chắc định gọi thức ăn ngoài à?”

“Trong lòng băn khoăn hả? Bản thân mình thì cả nhà sum họp, vui vẻ hòa thuận, ông xã ở tầng dưới thì lẻ loi hiu quạnh, nuốt không trôi.” Ngôn Hành Yến cười cười, “Thế đưa quần áo cho tôi.”

Phong Ly từ vali đồ của Lệ Nam nhảy lên vai Ngôn Hành Yến, kỳ quái hỏi: “Ngươi lấy quần áo của hắn làm gì?”

“Ai cần mày lo.”

“Ngươi!” Phong Ly tức giận đến hai má phồng lên, Ngôn Hành Yến lập tức nhanh tay nhanh mắt vỗ một tấm bùa vàng lên mặt nó, Phong Ly trong nháy mắt xì hơi, tủi thân huhu muốn theo Lệ Nam về nhà lại bị Ngôn Hành Yến túm đuôi nhét vào trong áo khoác, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tháng sáu nóng bức Lệ Nam chỉ mặc một chiếc áo phông, hắn do dự một lúc, “Tôi ra mồ hôi…”

“Không sao, tôi không chê.” Ánh mắt Ngôn Hành Yến phát ra ánh sáng, “Tôi nói rồi, sau khi kết hôn hồn phách của tôi tương đối ổn định, sức hấp dẫn của mùi trên người cậu với tôi cũng có chút giảm, nhưng dạo này trời nóng, cậu đổ mồ hôi, trên người càng thơm hơn, thơm hơn lúc trước nhiều.”

“Kết hôn? Hai ngươi đến tột cùng có quan hệ gì? Không phải bình thường nhân loại các ngươi là một nam một nữ lấy nhau à?” Phong Ly không sợ chết chui đầu ra, như chó con hít ngửi nửa ngày, “Còn nữa, thơm chỗ nào cơ?”

Hai nhân loại không hẹn mà cùng nhìn Tiểu Phong Ly, Lệ Nam suy tư gật đầu, “Tôi hiểu ý của cậu, tôi sẽ chú ý để ra ít mồ hôi, cũng may bây giờ thi đại học xong rồi, có rơi vào giấc mơ cũng không sao.”

“Tôi chỉ lo cậu vào mộng rồi lại không phân rõ đâu là mơ đâu là thật.” Ngôn Hành Yến thở dài, “Trước đây thiên sư chưa bao giờ gặp phải phiền toái này, bọn họ vài năm mới được quỷ hồn tin tưởng một lần, vào một giấc mộng nhưng mộng này cũng rất đơn giản.”

“Cái gì?” Phong Ly mờ mịt không thôi, “Ôi chao! Tốt xấu gì cũng còn ở với nhau 80 năm nữa, có thể tôn trọng ta chút được không! Không đủ tình cảm lúc trước còn nhận nuôi người ta làm gì!”

Ngôn Hành Yến phiền phức vô cùng nhét đầu của nó vào lại trong áo, “Về sẽ giải thích với ngươi, hiện tại câm miệng!” Nói xong hắn cầm lấy cái áo cộc tay Lệ Nam vừa cởi đẩy cửa vào nhà, khoát tay với Lệ Nam, “Cậu lên tầng đi! Mai gặp.”

Lệ Nam: “…”

Lệ Nam dở khóc dở cười đi lên tầng trên, không ngờ cửa vừa mở ba mẹ ở nhà chuẩn bị một bàn ăn ngon lập tức lao tới muốn cho Lệ Nam một cái ôm to lớn, kết quả hai người lại thấy con trai mình ăn mặc tục tằng.

Mẹ cười vỗ lên ngực Lệ Nam, cứ như đang vỗ quả dưa hấu: “Ôi, vóc dáng con trai rất khá.”

“… Lệ Nam.” Ông Nghiêm kéo hành lý đứng giữa đường, “Bên ngoài nóng vậy hả con?”

“Nóng ạ.” Lệ Nam ở trong lòng chém Ngôn Hành Yến hai trăm phát, “Làm quần áo của con bốc hơi hết rồi.”

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Phong Ly: Vì sao??? Không phải kịch bản nên là ông chỉ tùy tiện vẫy đuôi, rung rung lỗ tai là có một đám nhân loại đổ gục hết à, sau đó ông lại mềm nhũn nói chuyện, tất cả mọi người sẽ bị ông dễ thương làm cho xỉu đúng không? Vì sao lại gặp con sen chó má như vậy?

Ngôn Hành Yến: Tỉnh đi, truyện manh sủng ở sát vách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK