• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ thị 5

“Duyên phận của ta và Thận Chi đâu phải chuyện trẻ con như ngươi có thể xen vào?” Tùng Quân lắc cây quạt, miệng thì quở trách nhưng giọng nói lại vô cùng thanh thoát, thận chí còn không thèm che giấu ý cười bên môi. Cây quạt trong tay y cũng càng lắc càng nhanh, chốc lát sau bỗng nhiên nói: “Mà thôi, ta có thể bỏ qua cho các ngươi nhưng các ngươi phải tìm cho ta một vật.”

Tùng Quân vừa nói vừa gấp quạt lại, xương quạt khẽ đập lên vai Ngôn Hành Yến, một luồng khói trắng phút chốc tiến vào trong cơ thể y, “Để ngươi tiện làm việc ta cho ngươi mượn phách, nhưng sau năm canh giờ nữa phải đưa lại cho ta.”

Khi còn bé Ngôn Hành Yến bị đích nữ nhà họ Trần đào mất một phách, toàn bộ nhà họ Ngôn đều bó tay phải tới tìm Ngôn quỷ sư ở Địa Phủ xin giúp đỡ, quỷ sư cũng nghĩ hết mọi cách cuối cùng chỉ có thể lấy một phách của mình đưa cho Ngôn Hành Yến.

Tới Tùng Quân lại dễ dàng biến ra một phách, nói bình thường cứ như cho ngươi vay năm đồng, vẫy tay là có.

Phách này vào trong cơ thể Ngôn Hành Yến cũng không yên ổn mà bay loạn xung quanh nhưng sắc mặt Ngôn Hành Yến được tu bổ hồn phách đã khá lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên.

Lệ Nam không biết trong hồ lô của Tùng Quân giấu cái gì nhưng người ta là dao thớt mình là thịt cá, người này lại còn cố tình gây sự nên hắn chỉ có thể kiên nhẫn hỏi: “Ông muốn chúng tôi tìm thứ gì?”

“Một cái lược.”

Lệ Nam đợi mãi cũng không thấy Tùng Quân tiếp tục giải thích, hắn vội hỏi: “Lược gì? Là lược chải đầu hả? Lược bình thường à? Ở trong quỷ thị này sao?”

“Một cái lược.” Tùng Quân lặp lại lần nữa, y phủi bụi không tồn tại trên áo, “Ta chỉ cần một cái lược. Mau đi đi, tìm được thì gọi ta.” Lời còn chưa dứt y đã biến mất không còn bóng dáng.

Lệ Nam: “…”

Nếu không phải tính mạng của Ngôn Hành Yến và Phong Ly đều nằm trong tay Tùng Quân Lệ Nam thật sự muốn tụt giầy ra vả lên mặt y, xem y còn dám ra vẻ huyền bí như vậy nữa không.

Không quá nửa phút Ngôn Hành Yến đã có sức tự ngồi dậy, Lệ Nam để y tựa vào tường nghỉ ngơi thêm còn hắn đi tới bên cạnh Hắc Vô Thường hỏi tin tức liên quan đến Tùng Quân, “Hắc Vô Thường đại nhân, Tùng Quân này đến cùng là ai?”

“Tiểu Bạch bảo ta đừng nói cho ngươi.”

“…”

Không phải là không thể nói cho ngươi biết, cũng không phải không tiện nói ra mà là đừng nói, hơn nữa lúc trước Hắc Vô Thường đã tiết lộ nhiều như vậy lúc này Bạch Vô Thường lại đột nhiên không cho hắn nói… Lệ Nam cạn lời, muốn cởi chiếc giầy còn lại vỗ lên mặt Bạch Vô Thường, hắn thở dài nói: “Đã như vậy đành cảm tạ đại ân Hắc Vô Thường đã cứu mạng, ngài công vụ bề bộn mời đi trước.”

“Không đi được.” Hắc Vô Thường vẫn trưng ra vẻ mặt không cảm xúc, “Từ khi Quỷ thị mở cửa bán hàng sẽ đóng cửa đến tận lúc ngừng kinh doanh, ai cũng không thể ra vào. Lần này ta có thể vào vì không đi theo con đường bình thường mà nhờ có lưỡi hái ngươi đeo trước ngực, nhưng bên ngoài không còn lưỡi hái nào khác có thể gọi ta ra.”

“Ồ.” Lệ Nam giọng đều đều, ngậm miệng không nói nữa. Hai người không nói gì trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng dĩ nhiên là Hắc Vô Thường nhắm mắt lại mở miệng nói chuyện trước: “Tiểu Bạch nói ngươi thật nhàm chán.”

“Ha ha, không phải vì ngài ấy muốn thấy tôi cuống đến xoay vòng vòng sau đó cầu xin ngài ấy nói cho tôi biết à?”

“Vậy sao ngươi không thỏa mãn hắn?”

“…” Lệ Nam bị logic như ăn cướp này của Hắc Vô Thường dọa sợ rồi, đã thế hết lần này tới lần khác đối phương còn nhìn hắn nghiêm túc, chờ hắn đầu hàng.

Đối với cái kiểu cố tình gây sự “Bạch Vô Thường nói gì cũng đúng, các ngươi đều phải ngoan ngoãn phối hợp!” của Hắc Vô Thường, Lệ Nam tỏ vẻ: “Cầu xin Bạch Vô Thường đại nhân, tôi thật sự muốn biết QAQ!!”

Ngôn Hành Yến lúc đầu nhận sự tốt bụng của chủ sạp hàng bên cạnh — một con quỷ chỉ biết kêu ăng ẳng, đang uống nướ lại bị Lệ Nam đột nhiên quỳ rạp xuống đất làm cho điên cuồng ho khan. Lệ Nam giúp y thuận khí, trong lúc do dự còn tự hỏi có nên đạp thêm một cú giúp y thăng luôn hay không, cuối cùng hắn vẫn còn lương tâm mà chọn ngồi xuống vỗ lưng cho Ngôn Hành Yến.

Hắc Vô Thường khoanh tay trước ngực nhắm mắt lại, hắn duy trì động tác này suốt năm phút đồng hồ, từ đầu đến cuối không nói được một lời đến tận khi Lệ Nam khó hiểu thúc giục: “Hắc Vô Thường đại nhân?”

“Ừ…” Hắc Vô Thường giơ tay lên xoa xoa hai bên lỗ tai, “Tiểu Bạch cười nãy giờ, ngươi chờ một chút.”

Lệ Nam: “…”

Sau năm phút, Lệ Nam: “Đại nhân…”

“Còn cười.”

“…”

Mười phút sau Lệ Nam và Ngôn Hành Yến mỗi người bưng một bát món ngọt miễn phí màu đỏ máu, trên đỉnh điểm xuýt vài sợi dài màu lam nhạt, không nếm ra món ăn được làm từ nguyên liệu gì nhưng hương vị rất ngon. Bọn họ vững vàng ngồi trên ghế đá tập trung ăn uống, mất sạch hứng thú thúc giục Hắc Vô Thường giải thích nghi hoặc.

Một sinh vật mặt thỏ thân người sợ đến khóc rống, nhưng vẫn kiên cường đưa chặt cái bát đựng thứ đồ uống màu tím sậm, có mùi thơm rất lạ tới trước mặt Hắc Vô Thường.

Hắc Vô Thường nói tiếng cám ơn nhận lấy nước tím sau đó nhìn về phía Lệ Nam và Ngôn Hành Yến, xem ra Bạch Vô Thường đã cười xong rồi. Quả nhiên một giây kế tiếp Lệ Nam nghe thấy giọng nói không chút tình cảm của Hắc Vô Thường: “Không chỉ con người mà động vật và thực vật sau khi chết cũng sẽ có hồn phách.”

“Ồ?” Lệ Nam vô thức phát ra âm thanh nghi ngờ, Ngôn Hành Yến khẽ giải thích: “Đúng là như vậy, chỉ là hồn phách của động thực vật đa số đều đần độn vì trí lực của chúng lúc sinh tiền, nhất là thực vật, không nhúc nhích, Quỷ câu hồn chỉ cần câu một cái chúng lập tức tiến vào luân hồi. Vậy nên ngày thường chúng ta rất khó gặp.”

Hắc Vô Thường gật đầu với Ngôn Hành Yến, tán thành lời nói của y, “Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, Tùng Quân là một trong số đó. Lúc sinh tiền y là một cây tùng, sinh trưởng trong một vùng địa linh nhân kiệt, sau khi bị thiên lôi đánh chết hồn phách không muốn đi theo Quỷ câu hồn.

Nó ở bên thi thể của mình chờ đợi suốt trăm nghìn năm, không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng cuối cùng bỗng nhiên có linh trí trở thành… Quỷ tiên.”

“Quỷ tiên?” “Quỷ tiên?!” Lệ Nam và Ngôn Hành Yến trăm miệng một lời, người trước là vẻ mặt mờ mịt người sau lại là dáng vẻ khiếp sợ: “Thì ra y là quỷ tiên… Khó trách mắt lệ quỷ lại đau như vậy, đụng phải quỷ tiên sao có thể không đau…”

Ngôn Hành Yến biết Lệ Nam nhất định không rõ nên giải thích đơn giản, “Người thành thần tiên, quỷ thành quỷ tiên.” Lệ Nam hiểu ra thân phận của Tùng Quân, hắn nhìn Hắc Vô Thường, hỏi: “Vậy Tùng Quân và Ngôn quỷ sư quen biết nhau thế nào? Tại sao lại biến thành quan hệ như bây giờ?”

“Ngôn quỷ sư và y quen nhau từ thời niên thiếu, coi nhau là tri kỷ, quan hệ của hai người rất tốt.” Hắc Vô Thường dừng một chút, “Cho đến khi quỷ sư lâm chung ở tuổi thất tuần, Tùng Quân muốn Ngôn quỷ sư cùng hưởng tuổi thọ vô tận nhưng bị từ chối, hai người ân đoạn nghĩa tuyệt không gặp lại nữa. Quỷ không ngờ sau khi chết mình lại được Địa Phủ mời chào, đương nhiên cũng không luân hồi chuyển thế, nhưng sau này hai người có liên lạc lại hay không, có xảy ra chuyện gì nữa không thì chúng ta không bao giờ biết được.”

“…” Ngôn Hành Yến buông thìa, “Là do khả năng kể chuyện xưa của ngài quá kém, còn do chuyện xưa của họ cũng chẳng có gì thú vị… Vì sao một ngài có thể kể lại một câu chuyện với tag quỷ, tiên, kiếp trước và kiếp này, trăm năm ước hẹn, nam nam cơ hữu một cách ngắn gọn buồn chán như vậy?”

Khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Vô Thường không bị ảnh hưởng chút nào, hắn tổng kết như hoàn thành nhiệm vụ: “Sự tình chính là như vậy.”

“Không còn gì nữa à? Như là… Tùng Quân và Ngôn quỷ sư có… tín vật gì không? Như là…”

“Không biết.”

“… Được rồi.” Lệ Nam quay đầu lại nói với Ngôn Hành Yến: “Cũng không có tác dụng gì với tình cảnh của chúng ta.”

“Y muốn tìm lược gì?” Ngôn Hành Yến hỏi: “Lúc nãy tôi không tỉnh táo nên không nghe rõ ràng.”

“Y muốn tìm một cái lược, không có tin tức gì khác. Thời hạn năm canh giờ, cũng chính là mười tiếng đồng hồ.”

“Sau mười tiếng nữa trăng sẽ lặn.” Hắc Vô Thường nói bổ sung, “Cũng chính là thời gian Quỷ thị biến mất.”

“Một cái lược???” Ngôn Hành Yến suýt chửi bậy, “Thế này chúng ta làm sao tìm được?”

Lúc trước Lệ Nam đã chửi thầm trong bụng nên bây giờ hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh, “Tôi cảm thấy y cũng không muốn để chúng ta tìm được, y không hề liệt kê đặc điểm của cái lược, ngược lại đây giống như đang làm khó dễ… Dù chúng ta tìm được cái lược thế nào y chỉ cần bảo không phải cái lược ta muốn, không phải chúng ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tìm tiếp à?”

“Y có bị khùng không, gây khó dễ cho chúng ta thì được lợi gì chứ?” Ngôn Hành Yến mắng xong mới nhớ ra mình có thân phận con cháu của Ngôn quỷ sư, y nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: “Đồ giận chó đánh mèo chết tiệt! Không phải vừa nãy cậu cũng đã nịnh nọt y rồi đó ư, sao còn mang thù như vậy… hay là cậu vỗ nhầm chân ngựa rồi?”

Lệ Nam nhướn lông mày, “Tôi kiến nghị cậu mau nghĩ cách làm thế nào để khiến Tùng Quân thoả mãn đi! Người thiếu một phách cũng không phải tôi, cậu chỉ cần vỗ đúng mông ngựa là được.”

“Hừ, có gì hay mà nghĩ, chúng ta mua hết Quỷ thị cho y chọn từ từ.”

“Cậu lấy gì để mua?”

“…” Ngôn Hành Yến con nhà giàu với cuộc sống như quý công tử sửng sốt, y quay đầu lại hỏi Hắc Vô Thường, “Đến cùng Quỷ thị dùng loại tiền tệ gì? Tiền chôn theo người chết có tỷ giá hối đoái là bao nhiêu?”

“1 chia 9.”

“Hắc Vô Thường đại nhân, tôi vay ngài ba triệu, chờ về đốt lại cho ngài, lãi suất…”

“Ta không có.” Không đợi Ngôn Hành Yến nói hết lời vị công chức Âm Phủ nghèo khó Hắc Vô Thường đã quyết đoán từ chối: “Ba trăm cũng không có.”

“Tiền lương của ngài đâu hết rồi? Ngài ít nhất cũng làm việc ở Địa Phủ hơn nghìn năm rồi đấy! Ngài không cần ăn không cần ở, từng đó tiền chỉ cầm đi chơi nữ dâm quỷ cũng có thể chơi đến mức ngài gãy luôn chân giữa rồi.”

“…” Khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Hắc Vô Thường chậm rãi nứt ra một vệt, hắn kiềm chế xung động muốn xẻo hết chân của Ngôn Hành Yến thấp giọng nói: “Đều ở chỗ Tiểu Bạch.”

“Ngài là anh trai mà, sao lại đưa hết tiền cho em trai giữ như thế? Ngài đúng là cái đồ em trai quản nghiêm!”

Lưỡi hái của Hắc Vô Thường bỗng trở nên to ra một đoạn, áo da cũng bị sát khí thổi tung bay, “… Tiểu Bạch là anh trai, ta mới là em trai.”

Ngôn Hành Yến: “Ngại quá, quên mất…” Lệ Nam nhanh tay bịt miệng y lại, “Tổ tông ơi, đừng nói nữa, hồn phách không đầy đủ mà sau tinh thần hăng hái vậy hả, giữ chút sức còn tìm lược!”

Dưới sự cố gắng không ngừng của Lệ Nam trọng tâm câu chuyện cuối cùng cũng quay về cái lược. Nhưng đúng lúc này Hắc Vô Thường bỗng nhiên nói: “Có gì cần ta cứ nói, ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ các ngươi.”

“Dạ?”

Hắc Vô Thường buông cái bát đã uống hết nước, “Hôm nay Tiểu Bạch cười rất nhiều, lâu lắm rồi không thấy hắn vui vẻ như vậy.”

“…” Đấy, lời hứa hẹn đến từ NPC Hắc Vô Thường cuồng anh trai hết thuốc chữa. Lệ Nam nhanh chóng nghĩ phải làm thế nào mới vắt hết được giá trị của Hắc Vô Thường để đạt được mục đích, còn tư duy của Ngôn Hành Yến vẫn đi lệch: “Còn cười nữa là thu tiền xem tấu nói nhá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK