• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oan quỷ 1

Bên tai là tiếng cười điên cuồng rợn tóc gáy, Lệ Nam chưa kịp chuẩn bị đã bị người ta bóp cổ, cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt lan tràn ra toàn thân, tơ máu giăng kín trong mắt. Hắn liều mạng lôi kéo tay Ngôn Hành Yến nhưng chỉ thấy được trên mặt người này là nụ cười hưng phấn đến vặn vẹo.

Lệ Nam cắn chót lưỡi dùng đau đớn và máu tươi để kích thích chính mình rồi lại đá một cú vào thân dưới của Ngôn Hành Yên. Bằng một sức mạnh muốn đoạn đường con cháu của y, không hề nương chân, cuối cùng Ngôn Hành Yến bị đau đến cong thắt lưng phải buông tay. Sau đó Lệ Nam lại càng không cần mặt mũi mà bồi thêm cho y một đấm vào dưới bụng muốn y hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.

Con mẹ nó, Ngôn Hành Yến trúng tà à!!! Cổ Lệ Nam đau đến sắp gãy, nhức nhối vô cùng, cơn gió âm u lạnh lẽo manh theo vị huyết tinh thổi qua làn da đang đổ mồ hôi của hắn. Lệ Nam cứng đờ quay người lại chỉ thấy cầu Nại Hà lớn như vậy mà lúc này lại vắng tanh, bao nhiêu nhiều quỷ hồn như vậy nhiều quỷ hồn như vậy trong nháy mắt đã biến mất chỉ còn lại mình hắn cùng với Ngôn Hành Yến không rõ là ai với ai ở phía sau.

Mình đây là… Lại tiến vào giấc mơ rồi?

Lệ Nam cảnh giác thối lui đến thối lui đến đầu cầu, vừa rồi hắn còn nghĩ nhiều quỷ quá không cách nào nhìn cho rõ cây cầu, hiện tại nguyện vọng của hắn đã được thỏa mãn nhưng Lệ Nam tình nguyện ra khỏi giấc mộng này còn hơn, đến lúc đó hắn nhất định sẽ không có nửa câu oán giận.

Cây bút vừa lấy được trong túi áo hắn đang kêu ong ong, Lệ Nam được nhắc nhở lập tức lấy nó ra, định là nếu Ngôn Hành Yến còn nhào lên nữa thì sẽ dùng ngòi bút đâm chết y.

Ngôn Hành Yến đau đến đau đến ôm bụng khẽ rên, chờ sau khi Lệ Nam ý thức được mình đã tiến vào quỷ mộng y bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở trừng trừng âm hiểm cười rộ lên.

Lệ Nam vội vàng nhấc chân bỏ chạy, nhưng chỉ trong giây phút xoay người hai chân của hắn đã bị vấp ngã, đập đầu vào bậc đá phủ đầy rêu. Lệ Nam bị ngã đến mức trước mắt tối sầm lại, đau đớn khiến hắn định thần lại ngay lập tức rồi đột nhiên bật dậy khỏi giường.

Hắn thấy mình đang ở trong một căn phòng ngủ kiểu kiểu Trung Quốc?

“…” Tính logic của quỷ mộng này quá thấp! Đổi cảnh đột ngột! Lộn xộn! Vừa ngã đập đầu trên cầu mà thoắt cái đã tỉnh dậy trên giường?

Lệ Nam cái trán hãy còn đau vén chăn lên quay đầu một cái, trong nháy mắt đau đến chết đi sống lại. Đối diện giường có một cái gương lớn, Lệ Nam giương mắt nhìn thì thấy năm dấu ngón tay tím bầm trên cổ, nom vô cùng đáng sợ.

Hắn là hắn tiến vào giấc mộng trong lúc còn ở bên cạnh Ngôn Hành Yến, nói vậy hắn đột nhiên té xỉu nhất định sẽ khiến đối phương chú ý. Vậy nhất định Ngôn Hành Yến cũng sẽ theo hắn tiến vào trong giấc mộng này…

Lệ Nam đang suy tư thì trong tay bỗng truyền đến cảm giác nóng bỏng. Hắn cúi đầu thấy là cây bút đang nóng lên để thể hiện sự tồn tại, hắn cất bút xong chậm rãi xuống khỏi giường.

Bởi vì chắc chắc Ngôn Hành Yến chẳng mấy chốc nữa sẽ xuất hiện Lệ Nam dời lực chú ý lên hoàn cảnh xung quanh. Nơi đây rõ ràng là phòng ngủ của một cặp vợ chồng, trên đầu giường treo ảnh cưới nhưng Lệ Nam chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh hai người họ đang tựa vào nhau còn khuôn mặt cả hai lại không thể nhìn rõ.

Hắn híp mắt nhìn chằm chằm quan sát ảnh chụp một cách kỹ càng, bỗng nhiên ánh mắt hoa lên, hai người trong ảnh cưới lại biến thành hắn và Ngôn Hành Yến. Váy cưới trắng phau phối cùng tây trang bỗng biến thành hỷ phục đỏ sậm, Ngôn Hành Yến cười vui vẻ vô cùng, hau mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm còn hắn lại bi thương khóc rống, hai mắt chảy ra huyết lệ.

Lệ Nam thừa nhận sau khi thấy rõ ảnh chụp tim hắn có hẫng một nhịp, nhưng nhưng hắn rất vui sướng sau khi nhận ra một con mắt của Ngôn Hành Yến luôn bị che sau cái bịt mắt, tấm ảnh cưới này muốn lừa gạt người khác.

Trong khoảnh khắc hắn suy nghĩ rõ ràng tấm ảnh trước mắt lại biến về một nam một nữ không nhìn rõ mặt như trước.

Trong phòng ngủ tràn đầy hương vị cuộc sống, hai vợ chồng cùng nhau gồng gánh chuyện gia đình. Lệ Nam ngồi xổm xuống tìm manh mối, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm rất lớn lại gấp gáp vô cùng tựa như khẩn cấp muốn vào bên trong.

Lệ Nam nhíu mày, hắn vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn giấc mộng này có ý nghĩa gì nên do dự có nên mở cửa hay không. Nhưng đúng lúc này cửa phòng ngủ bỗng nhiên bật mở, Ngôn Hành Yến xuất hiện ngoài cửa, y nhìn thấy Lệ Nam thì vui vẻ, “Thì ra cậu ở đây à?”

“…” Lông mày Lệ Nam nhíu càng chặt hơn, dù sao ngoài Ngôn Hành Yến thật ra thì vẫn còn một Ngôn Hành Yến giả, ai biết con hàng này là thật hay pha kè đây.

Ngôn Hành Yến trước mặt phát hiện ra hắn đang đề phòng, y rất không hiểu gì vẫy vẫy tay với hắn, nhanh chóng nói: “Vừa nãy cậu bỗng nhiên té xỉu dọa tôi một lúc đấy, còn không mau qua đây, bên ngoài đã vậy thì hẳn là vào trong mộng quỷ rồi, đợi lát nữa mở cửa cậu ngươi nhất định phải đứng sau lưng tôi.”

“…” Vẻ mặt Lệ Nam thả lỏng, hai vai cũng buông thõng, hắn giải thích: “Quỷ kia biết biến hóa, lúc trước nó biến thành cậu suýt chút nữa đã bóp chết tôi.”

Ngôn Hành Yến cũng không quay đầu lại mà vịn tường tiến về phía trước, nghe vậy cười nói: “Thế à?”

Tiếng đập cửa càng lúc càng gấp, càng về sau càng giống như đang phá cửa, hai người trong nhà không nhanh không chậm bước đến huyền quan, Ngôn Hành Yến dừng bước lại lật tay nắm lấy cổ tay Lệ Nam. Bỗng nhiên ngoài tiếng phá cửa bên ngoài Lệ Nam còn nghe thấy được tiếng gọi ầm ỹ cách một bức tương, giọng nói hết sức quen thuộc —

” Lệ Nam! Lệ Nam, cậu mau mở cửa! Trong phòng có quỷ!”

Trong nháy mắt nghe được giọng của Ngôn Hành Yến, da gà trên lưng Lệ Nam lít nhít nổ tung, cổ tay cầm cũng đau như kim chích. Con ngươi trong mắt hắn co rụt lại, phản chiếu trong đó là một 'Ngôn Hành Yến' chỉ cách một tấc đang nhe răng cười, môi kéo căng đến mức cực hạn.

Thịt nướu đỏ như máu đập vào mắt ngay lập tức, tay phải của Lệ Nam bị đối phương khống chế chỉ có thể dùng tay trái tung nắm đấm vào giữa má phải của ' Ngôn Hành Yến'. Gương mặt đó tựa như không có xương, bị đánh thì lõm vào như một bao cát, hàm răng chọc thủng xuyên qua lớp da mặt không còn ra hình người.

Thừa cơ hội này Lệ Nam nhanh chóng tiến lên mở cửa phòng ra, bên ngoài quả nhiên là khuôn mặt lo lắng của Ngôn Hành Yến, “Cậu không sao chứ?”

Lệ Nam thở phì phò, lồng ngực phập phồng rõ nét, hắn lắc đầu, “Không sao.” Nói xong hắn thấy Ngôn Hành Yến từ bên ngoài bước vào huyền quan bỗng nhiên trợn trừng hai mắt, khóe môi chầm chậm nhếch lên rồi nhanh chóng để lộ toàn bộ hàm răng dữ tợn và lợi, y lôi ra một cái cưa điện từ sau lưng điên cuồng cười nói: “Không sao là tốt rồi!! Không sao là tốt rồi!!”

Lại là giả!! Lần này còn có vũ khí!! Lệ Nam không kịp đóng cửa chỉ có thể cố gắng chạy ngược về. Ngôn Hành Yến lõm mặt cũng một lần nữa đứng lên, mặc dù da đầu bên phải không rụng xuống mà lủng lẳng treo trên mặt nhưng vẫn mỉm cười như lúc ban đầu tiến gần về phía Lệ Nam.

Nhưng điểm chết người nhất chính là khi Lệ Nam ra khỏi cửa phòng ngủ lại gặp Ngôn Hành Yến thứ ba, người nọ mím chặt môi, thấy Lệ Nam thì nheo mắt lại đột nhiên mỉm cười.

Lệ Nam bây giờ thấy Ngôn Hành Yến cười là tê cả da đầu, ba Ngôn Hành Yến chặn hết lối đi trước sau của Lệ Nam. Hắn bỗng rút bút ra, tựa lưng vào tường nghiêm nghị nói: “Có lời gì ngươi cứ việc nói thẳng, đừng làm những giấc mộng này khiến ta sợ!!”

Ngôn Hành Yến cầm cưa điện không thể nghi ngờ gì chính là con làm Lệ Nam sợ nhất trong ba con hàng giả, hắn giơ bút lên mà tay run rẩy dữ dội, cưa điện càng tới gần hai chân của hắn càng như ghim chặt xuống đất không sao động đậy được.

Không thích hợp… Lệ Nam cưỡng ép đè xuống nỗi sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm, đó là suy nghĩ khiến hắn muốn từ bỏ chống cự rồi ôm đầu khóc rống, dù cho lúc trước đụng độ quái vật ô tô lúc trước có thể khiến hắn tan xương nát thịt thì Lệ Nam cũng không có ý nghĩ tiêu cực như vậy.

Vậy chỉ có thể nói, loại sợ hãi cùng ý nghĩ không có cách nào để phản kháng này thật ra là do mộng cảnh mang lại cho hắn, cũng là tin tức con quỷ muốn truyền đi…

“Cậu nói nhảm gì với mấy con quỷ này đấy.” Cuối cùng Ngôn Hành Yến thật cũng xuất hiện bên cạnh hắn chẳng biết từ bao giờ. Y đưa lưng về phía Lệ Nam, trong tay cầm kiếm sáo, bước chân quả quyết tiêu sái tránh được tấn công của cưa điện. 'Ngôn Hành Yến' giơ cưa điện lúc này giống như một con quái vật kệch cỡm còn chưa kịp vung vũ khí đã bị kiếm sáo đâm xuyên qua trái tim rồi lập tức tru lên hóa thành tro tàn. Ngôn Hành Yến mặt lõm càng không cần phải nói, chỉ là quả tạ team không sức chiến đấu bị một đá đạp bay ra ngoài rồi biến thành hư ảo.

Ngôn Hành Yến giải quyết xong hai đứa quay đầu lại chỉ thấy Lệ Nam cảnh giác cầm bút chỉa về mình, gương mặt đề phòng, “Hả?” Y nghiêng đầu, “Cậu làm gì đấy?”

“…” Lệ Nam lúc trước bị lừa quá thảm giờ đây chỉ biết căng thẳng giải thích: “Quỷ biến thành dáng vẻ của cậu, tôi không biết cậu là thật hay giả.”

“À.” Ngôn Hành Yến như có điều suy nghĩ gật đầu, “Quỷ sẽ không nói tiếng người như kiểu 'à ờ' đâu, cũng không thể nói chuyện với cậu. Cậu đã quên rồi sao?”

Ngôn Hành Yến 'à?' một tiếng, lại nhanh chóng nói rõ ràng: “Chúng có nói thì nhất định cũng là vì trước đó cậu nghĩ đến đấy, cậu cảm thấy hoặc hi vọng chúng nói ra, đúng là có tình huống như vậy xuất hiện.”

“…” Lệ Nam nhanh chóng nhớ lại, nhận ra đúng là như thế thật: Hắn vừa nghĩ Ngôn Hành Yến biết mình té xỉu nhất định sẽ bảo vệ mình thì 'Ngôn Hành Yến' bỗng xuất hiện rồi nói thấy hắn ngất xỉu, còn dặn hắn đứng sau lưng y. Hắn lại nghĩ mình bị tấn công trong phòng 'Ngôn Hành Yến' ngoài cửa nhất định rất nôn nóng, mở cửa, quả nhiên 'Ngôn Hành Yến' rất ân cần hỏi hắn không sao chứ.

Ngôn Hành Yến lại nói: “Tiện nhắc luôn, ở chỗ của tôi quỷ cũng biến thành bộ dạng của cậu.”

“Cái gì?” Lệ Nam kinh ngạc nói: “Bộ dạng của tôi?”

“Đúng vậy, sau khi tôi theo cậu vào trong giấc mộng này đã nhìn thấy cậu ở trên giường cầm dao phay muốn giết tôi. Thế nhưng mắt tôi là quỷ nhãn có thể thấy được quỷ khí trên người tên giả mạo, tôi liền giết ngược lạ nó rồi ra ngoài thì thấy hai đứa muốn giết cậu.” Ngôn Hành Yến nói đến đây lại bổ sung: “Tôi sợ cậu lo lắng tôi không nhận ra cậu còn cố ý cười một cái cho cậu yên tâm.”

“Cậu dọa tôi suýt nữa hồn lìa khỏi xác…” Lệ Nam bĩu môi, cũng đã tin người trước mặt bảy tám phần, “Mấy thứ giả dạng cậu cũng kinh quá thể…”

Ngôn Hành Yến quay người đánh giá khung cảnh trong nhà, cất sáo kiếm, “Giấc mộng lần này đúng là thú vị… Nhưng cũng thiệt thòi cho cậu xem cầu Nại Hà sau vậy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn: Bồ Tát! Con mới là Tôn Hành Yến thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK