Thấy cảnh này, Văn Lục truyền âm cho Bugi, bảo hắn thông báo cho lão Gug cường công. Lúc này bên ngoài im ắng chứng tỏ hàng pháo thủ Klik đã vô hiệu, nếu tộc Booc cường công, cao tầng tộc Klake sẽ phải phân người sang ứng phó, Văn Lục sẽ có nhiều cơ hội thoát thân hơn.
Bugi lập tức đáp ứng núp sau góc tường sử dụng phương pháp đặc thù truyền tin ra ngoài. Bất quá rất nhanh mặt hắn tái mét.
- Xảy ra tình huống gì?
Văn Lục thấy sắc mặt không tốt của Bugi thì vội hỏi. Tên Bugi ngần ngừ một hồi mới lắp bắp nói:
- Ta… ta không liên lạc được với tiên tri Gug. Ta liên lạc với anh em sinh đôi thì bọn hắn bảo… bảo…
- Bảo sao?
- Dạ… bảo đại quân đã dừng lại… không tiến lên nữa….
- Khốn khiếp…
Vừa lúc này đám Klake cũng từ các phương hướng kéo lại vây kín khu vực Klik vương sinh sống. Văn Lục lạnh lùng nhìn đám quái vật phía trước. Hắn hoàn toàn có thể chắc chắn, chỉ cần mình có ý định chui ra khỏi cái vòng này thì lập tức cả bốn con quái vật cấp chín này công kích điên cuồng. Linh thức của Văn Lục lúc này cũng không cố kỵ gì nữa, tràn ra ngoài. Phía nam, hơn hai ngàn nhân mã ùn ùn cấp tốc kéo tới. Điều đáng nói là những người trong đoàn thể này toàn là những tu luyện giả mạnh mẽ.
Qua linh thức, Văn Lục phát hiện ra bốn lão già Klake tuy nhiên Văn Lục nhìn cũng không thấu đẳng cấp của mấy lão này. Có lẽ phải cấp tám cấp chín trở lên. Văn Lục còn phát hiện ra hơn hai mươi nhân loại mặc bộ đồ đen chùm đầu. Áo choàng của bọn chúng khá dài, che kín thân. Nhất là cái cổ áo phía trước nhô cao hẳn lên che kín lên tận qua chóp mũi, giống như một cái khăn che mặt vậy. Hơn hai mươi tên pháp sư này trên tay đều cầm một cây gậy hình thù đa dạng. Có tên cầm gậy giống như rễ cây, có tên cây gậy lại là một thanh kim loại trắng bạc, bên trên đều có gắn những viên tinh thạch màu xanh nước biển thanh thúy.
Hiển nhiên là những pháp sư tới trợ giúp. Không ngờ trong thủ đô này của Klake còn cất giấu nhiều pháp sư như vậy. Chẳng lẽ chúng vừa mới được mời tới trợ giúp? Văn Lục càng kinh hãi là trong số hơn hai mươi pháp sư đó không ngờ lại có tới ba tên linh hồn mạnh hơn Văn Lục. Ít nhất cũng phải đạt tới cấp tám. Nếu dựa vào cuộc chiến trên mặt trăng, ba lão già đỏ chót tộc Klake đạt tới cấp chín thì bốn lão già ở đây sức mạnh cũng gần gần tương tự như thế. Văn Lục thông qua việc này đoán là thực tế mấy triệu hồi sư này có lẽ là do “bồi dưỡng” mà thành.
Chính vì cùng thời điểm bồi dưỡng cho nên thực lực mới tương đương nhau như thế. Còn ba tên pháp sư hệ thủy chùm đầu kia, khí tức rõ ràng yếu hơn mấy lão Klake đỏ một chút. Nhưng ít nhất bọn chúng cũng trên cấp Văn Lục. Điều đó có nghĩa là tính ra có tới bảy nhân vật, Văn Lục hoàn toàn bó tay không làm cách nào thực hiện hôn mê hoặc thôi miên thuật được.
Nói ra thì lâu, nhưng thực tế, chỉ mấy hô hấp, Văn Lục mới bị kìm chân bởi bốn con quái vật khổng lồ không lâu. Cả đám tu luyện giả đã bao vây kín lấy Văn Lục. Năm sáu mươi km đối với bọn chúng mà nói, cũng không dược tính là dài.
Bảy tu luyện giả cao cấp, và gần ba ngàn tu luyện giả cấp năm cấp sáu và cấp bảy. Một đội ngũ khổng lồ đủ để quét ngang tộc Booc, thảo nào những người này khi bị tộc Booc bao vây mà không hề có chút phản ứng nào vẫn bình chân như vại.
Bốn lão già Klake với thân hình khổng lồ vừa bay tới cách Văn Lục chừng một hai trăm mét đã dừng lại, toàn thân biến ảo một lúc tức thì hoàn toàn hóa thành bốn tráng hán khuôn mặt dài nhọn sắc lạnh. Ách… chỉ cần nhìn qua thôi, người ta cũng dễ dàng bị khuôn mặt “âm hiểm” sắc nhọn này dọa không ít.
Một tráng hán trung niên chừng ba bốn mươi tuổi mặc bộ đồ màu xanh lá, do một Klake đi đầu biến ra vừa bước lững thững trong nước vừa vỗ vỗ hai tay:
- Không hổ là tinh anh Đại Việt, Văn Lục tiên sinh, ta quả thật rất khâm phục ngươi. Chỉ có một mình ngươi cũng làm cho cả đại quân của ta tan rã, quả thực bội phục… bội phục vô cùng, khiến ta cũng phải xưng hô tiên sinh với một hậu bối nhỏ tuổi…. đáng tiếc… đáng tiếc a.
- Đáng tiếc ta phải bỏ mạng ở đây?
Văn Lục lạnh lùng vừa nói vừa nhìn cả đám tu luyện giả vây kín xung quanh Văn Lục. Lão già Klake thấy Văn Lục lâm nguy không loạn thì khá thưởng thức ha ha cười nói:
- Đúng vậy… đúng vậy. Đối với tuổi trẻ tinh anh của địch nhân mà nói, chúng ta không bao giờ nhân nhượng, cứ tận diệt tương lai càng đỡ phiền toái. Cứ tưởng để tiên sinh chạy thoát rồi, không ngờ tiên sinh lại tự mang xác tới nộp mạng. Haha ta cực kỳ cao hứng… phải nói là cực kỳ cao hứng. Nhất là tiên sinh còn tặng ta một món lễ vật quá lớn, ta cũng không biết lấy gì để tạ ơn tiên sinh đây… haha…
Văn Lục đầu óc xoay chuyển, bỗng chốc hắn nhíu mày.
- Klik vương?
Tên trưởng lão tộc Klake gật gù tán thưởng:
- Đúng vậy… tên đó đích xác là miệng rất lớn, càng ngày càng không coi ai ra gì. Ta vẫn đau đầu không biết xử lý hắn như thế nào. Không ngờ hôm nay tiên sinh Văn Lục lại cho tộc ta một đại lễ như vậy… haha… nể mặt ân tình này, ta sẽ đưa tiên sinh đi thanh thản.
- Các ngươi làm sao biết được ta ở nơi này?
Tên trưởng lão tộc Klake lắc lắc đầu cười cười:
- Tiên sinh lại hay quên, có phải trước đây đã từng giết một vị trưởng lão của tộc ta? Hơn nữa…
- Hơn nữa làm sao?
- Hơn nữa Văn Lục tiên sinh lẽ nào nghĩ chúng ta biết sơ hở trong việc phòng thủ của thủ đô lẽ nào không có biện pháp ứng đối. Chỉ tiếc, tiên sinh phục vụ sai đối tượng… haha…
Mặt Văn Lục đen lại, hiện tại hắn đã biết tại sao khi vào thủ đô Klake, tâm thần hắn có vẻ bất ổn. Từ lúc nói chuyện với lão Gug, Văn Lục đã cảm giác nghi nghi, nhưng là hắn không phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu. Hiện tại trưởng lão tộc Klake gợi ý, hắn xâu chuỗi mọi việc mới phát hiện ra, hắn lần nữa bị tính kế. Có rất nhiều tình tiết mờ ám trong cuộc nói chuyện với lão Gug. Đầu tiên là lão không nói cho Văn Lục biết, tộc Klake và Klik vương có mâu thuẫn, mặc dù chưa tới mức trở mặt nhưng hoàn toàn có thể là một điểm mấu chốt để lợi dụng. Thứ hai lão Gug cũng không nói cho Văn Lục biết cơ chế phòng thủ khu vực trên không của thủ đô Klake như thế nào, hòng để Văn Lục bại lộ trước mặt cao tầng Klake. Chỉ cần hai bên xung đột, người được lợi nhất định là tộc Booc. Lão Gug tộc Booc lần nữa đưa hắn vào bẫy và lần này, mục đích của hắn là loại bỏ Văn Lục. Văn Lục cũng lờ mờ đoán ra tại sao lão Gug muốn loại bỏ hắn. Có lẽ là lão già này muốn phá hủy truyền tống trận, để lần nữa cô lập hành tinh nước. Để tộc đàn của lão có thời gian phát triển. Còn việc tu thuật giả Đại Việt tới trả thù lão không quan tâm vì kẻ giết Văn Lục không phải lão. Hơn nữa giả sử chuyến này Văn Lục không chết, lão Gug cũng tin tưởng Văn Lục không mảy may phát hiện ra mưu kế của lão. Đáng tiếc, Văn Lục đã phát hiện được phần nào vấn đề từ cuộc nói chuyện trước khi vào thủ đô Klake, nên đã có tâm đề phòng.…
Văn Lục lắc đầu đắng chát: “Mình vẫn còn là con gà con. Những tưởng hồn thuật mang lại cho mình khả năng phân tích khiến hắn có thể nhìn thấu mọi vấn đề. Chỉ là sai rồi… mọi thứ đều cao siêu hơn mình tưởng tượng. Ta còn phải học tập rất nhiều.”
Văn Lục thu liễm cảm xúc, việc trước mắt làm sao thoát khỏi hiểm cảnh lần này. nhìn sang ba pháp sư đang đứng bên cạnh bốn tên trưởng lão đang cười sằng sặc hỏi:
- Trước khi chết, ngươi chắc không keo kiệt nói cho ta biết các ngươi của thế lực nào chứ?
Một tên đững giữa lắc lắc cái đầu, giọng trầm thấp qua lớp vải áo choàng cao quá mũi phát ra:
- Tu thuật các ngươi quá “quỷ dị” … ta không thể xác định trên người ngươi có bảo vật liên lạc hay thứ gì đó đại loại không. Cho nên ta không thể nói.
Văn Lục cũng vô phương, chỉ có bắt những tên này, đánh cho còn chút hơi tàn rồi dụng linh hồn tra xét thì may ra mới có cơ hội tìm hiểu bí mật trong đó. Nhưng là giờ Văn Lục thân hãm tuyệt cảnh, có thoát ra được lần này không cũng là cả một vấn đề.
Văn Lục vẫn khuôn mặt cố hữu không nóng không lạnh ấy chuyển qua bốn tộc nhân Klake nói:
- Các ngươi quá ngây thơ rồi! Không lẽ các ngươi không biết các ngươi chỉ là pháo hôi trong mắt người ta mà thôi. Ngươi không hiểu đạo lý dùng xong rồi thì vứt bỏ sao. Trước sau gì các ngươi cũng không khá hơn ta đâu… haha…
Văn Lục cười lớn, trong khi mọi thành viên trong tộc Klake đều biến sắc. Nhất là bốn lão già càng nhíu mày. Thực lực là trọng yếu ai cũng muốn. Nhưng không phải ai cũng muốn đem tộc nhân của mình đi trên con đường mạo hiểm cả. Với tốc độ tiến hóa trí tuệ cực kỳ nhanh chóng của mình. Tộc Klake tất nhiên rất tự tin trong khoảng không lâu nữa nhiều nhất chỉ hai ba trăm năm thôi, với thiên phú “hai đầu” của mình…. tộc Klake chắc chắn có vị trí trong giới tu luyện giả của cả không gian này.
Nhưng mà không những đối thủ của họ đang đối phó là tu thuật Đại Việt cực kỳ cường đại, mà người đừng sau họ cũng tuyệt đối không phải nhỏ yếu gì. Bên nào cũng không thể đắc tội. Nhưng giờ một trong thế lực cường đại lại ép buộc tộc Klake phải đi trên con đường không lối về. Cho dù các tầng lớp cao thủ nhanh chóng tiến cấp tới cấp chín, hay cấp chín viên mãn đi chăng nữa cũng không thể nào giải trừ vận mệnh bi thảm của họ là bị người ta “nắm giữ”. Hiện tại, không ai dám động thủ với Văn Lục không phải vì e ngại hắn, mà e ngại tu thuật giả Đại Việt sẽ có phương pháp nào phát hiện ra kẻ giết Văn Lục là ai, giống như ký hiệu màu đỏ mà Văn Lục đang mang trên người báo hiệu hắn là người giết trưởng lão tộc Klake.
Bốn người trưởng lão tộc Klake trao đổi ánh mắt với nhau. Họ đã quyết định để các pháp sư này diệt Văn Lục. Tay càng nhúng chàm ít thì càng tốt. Nghĩ vậy cả bốn người đều bình tĩnh lại. Một trong số đó đứng ra cung tay về phía ba pháp sư nói:
- Tên Văn Lục này của tu thuật Đại Việt tuy còn trẻ tuổi, nhưng thực lực quả không thể khinh thường. Mong ba vị có thể trợ giúp tộc ta tiêu diệt hắn.
Tên đứng giữa trong số ba pháp sư nghe vậy thì nhíu mày bất mãn. Hắn cũng không phải người ngu, ngay lập tức đã đoán ra tộc Klake muốn đá viên lửa này sang tay mình, đang định phản bác thì tên pháp sư đứng bên phải bỗng nhiên oang oang cất tiếng:
- Không phải chỉ là một tiểu tử cấp bảy thôi sao? Tùy tay là diệt cả đám… hừ…
- Lão tam… không được lỗ mãng...
Tên pháp sư đứng giữa ắt hẳn là “lão đại” của bọn chúng, nói ra một lời, tên pháp sư bên phải kia dù bất mãn cũng phải ngậm miệng lại. Nhưng hắn không biết lão đại của chúng giờ đang rất phân vân. Không biết giết Văn Lục có bị cái quầng sáng mọc lên trên đầu giống như ba tên tộc Huv không. Khi chuyến đi cấm địa của ba tộc trên hành tinh Klake kết thúc, tộc Huv không ngờ xuất hiện hai tên mà trên đầu lại xuất hiện “thông báo” rằng bọn chúng đã giết hai trưởng lão tộc Klake. Chính vì tình báo tộc Klake phát hiện ra tin tức này và thông báo lại. Tộc trưởng và các trưởng lão Klake tức thì giận sôi máu… nhờ cả các vị pháp sư tới hỏi tội mấy cái tên Huv đó. Với đội hình cường đại như hiện tại, toàn bộ cao tầng tộc Huv bị diệt, tộc nhân tu vi thấp bị bắt làm nô lệ. Số phận thực sự rất bi thảm.
Cho nên nếu giết Văn Lục mà cũng hiện ra trên đầu cái thông báo chói mắt thì sắp tới khi tấn công tu thuật Đại Việt, bọn chúng chẳng phải chết đầu nước sao? Nhất là danh tự của Văn Lục sau mấy khảo nghiệm và vụ truy sát của hai tiểu cô nương giờ đã nổi như cồn trong giới tu thuật Đại Việt.
Văn Lục lúc này cũng chẳng còn quan tâm tới suy nghĩ của bọn chúng. Hắn xác địch là lời nói của mình không thể nào chia rẽ đối phương được. Nhưng cái hắn muốn không phải là chia rẽ nội bộ quân địch mà là… tận dụng thời gian. Tay phải Văn Lục lúc này lóe sáng, cả đám tu luyện giả xung quanh đều kinh hô. Tưởng là Văn Lục giãy giụa trước lúc chết.
Nhưng là ánh sáng lóe lên một chút rồi tắt ngấm, Văn Lục kinh hãi gần chết. Tuyệt chiêu giữ mạng cuối cùng không ngờ… không hiệu quả.
“Chuyện này là thế nào?”
Văn Lục trong tay Văn Lục là một tấm lệnh bài, chính là tấm mà Hà Nhân lão nhân đã đưa cho Văn Lục. Theo lý thuyết thì chỉ cần truyền lực lượng vào kích hoạt nó thì chỉ trong vòng một ba phút. Văn Lục hoàn toàn có thể truyền tống vụt lên mặt trăng. Dù cả đám Klake có chạy theo tới nơi, Văn Lục cũng còn lão nhân “siêu cấp biến thái” bảo vệ. Hiện tại tấm lệnh bài vô dụng, ánh mắt Văn Lục toát ra vẻ sợ hãi.
Tên pháp sư cấp tám viên mãn tu luyện giả khinh thường nhìn Văn Lục cười nói:
- Muốn truyền tống…buồn cười thật, không ít pháp sư không gian đã chết dưới “lục tinh phong trận” của bọn ta. Ngươi nghĩ rằng chiến đấu lâu năm với bọn không gian pháp sư ấy… chúng ta còn phạm phải sai lầm nho nhỏ vậy sao?
Văn Lục mặt như tro tàn mọi biện pháp Văn Lục đều tính qua, nhưng là đối mặt với tới hơn bảy tên cường giả cao tới hơn hai cấp, nhất là bốn con quái thú còn đang lượn quanh đợi lệnh, Văn Lục thực sự không có chút sức lực chống trả. Văn Lục cũng không biết trên mặt trăng hiện tại cũng xảy ra một trận chiến kinh thiên, non nửa mặt trăng đã bị dư ba của cuộc chiến thổi bay, mặt trăng hình tròn lúc này trở thành trăng khuyết. Lão hà cũng đang bị bốn hắc y nhân cuốn lấy cũng vô cùng tức giận, điều khiển đại trận đánh tới thôn thiên địa ám. Nếu không với pháp lực của lão Hà, dù cách xa vạn vạn dặm, lão cũng thừa sức cứu nguy cho Văn Lục lúc này.
Nháy mắt khôi phục lại vẻ băng lãnh. “Không thoát được… vậy cùng chết đi.”
Văn Lục kiên định vung đại đao, lực lượng điên cuồng tuôn ra. Ngũ hành vòng tuần hoàn cũng vận chuyển nhanh tới cực hạn. Một chiêu dồn toàn bộ lực lượng có thể… Văn Lục muốn tự bạo mầm thế giới rồi…
“Cha… mẹ… con bất hiếu không phụng dưỡng được cha mẹ…
Văn Lục trong lòng đau sót… không ngờ… không ngờ là bỏ mạng nơi đây không về được trái đất. Chuyến về thăm nhà giờ cũng đành dang dở bỏ giữa chừng… Ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới vừa bước vào con đường tu luyện lại chết một cách khuất nhục như vậy. Bị tính kế chết…
Xung quanh, cả đám tu luyện giả cũng phát hiện ra tình hình không ổn, cả bốn phía đều quang hoa lóe lên, quái vật ầm ầm lao tới phủ kín cả trên không, dưới đất, một tia sáng cũng không lọt. Nếu Văn Lục không bạo phá nhanh, thậm chí cơ hội một đòn cuối cùng cũng không thể thực hiện được.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK