Con đường tu luyện dài đằng đẵng không phân biệt năm tháng. Đối với tu thuật giả mà nói sáu mươi năm chẳng qua chỉ là chớp mắt, một lần bế quan đôi khi còn nhiều hơn thế. Bởi vậy mặc dù những thành viên tới từ Văn Lang Thiên này cho dù tuổi gần sáu mươi rồi nhưng tính khí vẫn chẳng khác trẻ con là bao nhiêu. Thậm chí mấy người Kiệt Hào, Vân Trọng, Lung Quang dù đã trải qua nhiều kinh nghiệm chiến đấu trong khảo nghiệm hồn thuật thì vẫn chẳng “lớn” hơn những vị tiểu thư công tử kia là bao.
Hiện tại trên đỉnh đại sơn phía bắc của “tam cấp đồ án” phục vụ cho Việt Thuật Đại Hội đang xảy ra một cuộc ẩu đả thượng cẳng chân hạ cẳng tay giữa hai phe công tử “nhân gian” và “Văn Lang Thiên”.
Hai bên đều ăn ý chỉ dùng chân tay “nói truyện” chứ không dùng lực lượng cho nên ba người Kiệt Hào dù ít người hơn vẫn không ở thế yếu. Chỉ riêng cái tên “đáng hận” Văn Lục kia thì đang đứng ngoài gào thét.
- Oánh… oánh cho hắn không ngóc nổi dậy cho ta. Dám có ý đồ với bà xã của ta hả? Láo thế không biết… đúng, đúng… đánh mạnh vào. Lên gối mau lên… kìa… Vân Trọng đâu cho tên kia một cái cùi trỏ…
Văn Lục càng hô càng hưng phấn, không để ý thấy Na Na đang bị hắn kéo tay nghe thấy hắn gọi mình là “bà xã” liền đỏ ửng khuôn mặt:
“Cái tên đáng chết, hô hào vậy sau này bổn cô nương làm sao lấy chồng?”
Nghĩ thì nghĩ vậy, bất quá cô bé vẫn cảm thấy trong lòng ngọt ngào. Nhìn thấy hai người Văn Lục và Na Na thân thân mật mật như vậy, mọi người càng thêm ngứa mắt. Lại có thêm nhiều vị công tử nhảy vào cuộc chiến.
Ba người Kiệt Hào bị vây trong “đống” người. Dù là đám đi theo phía “bà chị” hay đám vừa mới “ngỏ lời” với Na Na đều một bụng nộ khí, tức giận muốn đập cho Văn Lục nằm bò lê bò càng mới hả giận.
Vụ ầm ĩ liền trở nên ‘siêu cấp ầm ĩ’, rất nhiều người nghỉ ngơi trong dinh trận cũng bị đánh động lôi ra xem cuộc ẩu đả bụi mù giữa khoảng trống rộng lớn của đỉnh núi phía bắc. Hiện tại sắp tới lúc khai mạc Việt Thuật Đại Hội, cho nên số người vây quanh xem đã đạt tới hơn ba vạn. Ngoại trừ số lớn đang nghỉ ngơi trong dinh trận thì mọi người đều tụ tập đông đủ ở đây. Trước khai mạc bỗng nhiên có trò vui, không xem mới là uổng phí đâu đấy.
Ba người Kiệt Hào bị vây kín vào trong, liền không có cửa chui ra, không biết sống chết thế nào. Văn Lục đang hưng phấn hò hét liền thu hút sự chú ý của hơn chục vị công tử đang lượn vòng quanh ba chỗ Kiệt Hào, Vân Trọng. Mấy người này không có khe hở để thò chân, thò tay vào đánh đấm cho nên quay sự chú ý sang Văn Lục.
Tên đội trưởng đội số mười hai vừa thấy hơn chục ánh mắt “bất thiện” chiếu lên người liền không có “nghĩa khí” dắt Na Na bỏ chạy tuốt về phía dinh trận của Lệ Sơn Phái. Vừa chạy vừa hét với về phía sau:
- Các ngươi ức hiếp người quá đáng… đợi đó ta kêu sư phụ ta tới “tẩn” cho các ngươi một trận. Hừ…
- Ha ha! Tên kia, ngươi chạy đi đâu đấy? Có giỏi thì kêu sư phụ ngươi tới. Ta đánh cả hai thầy trò nhà ngươi nằm bò càng trên đất mới thôi. Có gan thì mau đứng lại…
- Ngươi đợi đó… ta đi kêu bác của ta tới oánh ngươi.
Văn Lục “đe dọa” xong chui tót vào trong dinh trận của Lệ Sơn phái, bỏ lại vô số những lời mỉa mai, khinh bỉ…
Văn Lục kéo tay Na Na đi vào trong dinh trận. Lập tức đập vào mắt là một trang viện khổng lồ hình chữ U quay mặt ra phía cửa. Ở hai bên là hai dãy nhà gỗ bảy tầng đồ sộ với rất nhiều phòng đủ chứa tới hơn một vạn người. Căn nhà đối diện cánh cửa ở trong cùng cao tới chín tầng, rộng lớn xa hoa, trang trí cực kỳ đẹp đẽ gấp nhiều lần so với hai dãy nhà ba tầng hai bên. Một con đường lớn có hai hàng cây cổ thụ dẫn lối đi thẳng tới căn lầu đó.
- Chà! Thủ pháp của “dinh trận” này thật hoành tráng, không những nới rộng không gian mà còn xây dựng nên những căn lầu xa hoa đẹp đẽ a! Gấp ngàn lần so với căn phòng đơn sơ khi ta tới tham dự khảo nghiệm hồn ngọc.
Lúc này nếu có ai đứng ở đó nhìn sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một khuôn mặt điềm tĩnh không chút đê hèn, hoảng sợ như ở bên ngoài. Cũng may địa phận dinh trận phân bố cho riêng từng môn phái, từng gia tộc thì không phải ai cũng có thể tự tiện xông ra xông vào…Ách! Đương nhiên là ngoại trừ cái tên “không biết quy tắc” Văn Lục ra. Văn Lục dắt Na Na đi về phía trước. Qua quãng đường khoảng hai, ba ngàn mét dưới hàng cây xanh cổ thụ.
Hai má của Na Na vẫn còn hồng hồng. Dinh trận đối với nàng mà nói, nàng đã nhìn thấy nhiều, đương nhiên là không ngạc nhiên như Văn Lục. Nhiều cơ ngơi còn đồ sộ gấp vạn lần như thế này nàng cũng đã nhìn qua rồi nói gì tới cái dinh trận nhỏ con này. Giờ hắn vẫn cứ cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng chạy đi trên con đường lớn khiến nàng không khỏi hồi hộp đánh trống lảng:
- Văn Lục đại ca! Bỏ mặc mấy người Kiệt Hào ngoài đó không sao chứ?
Văn Lục vẫn kéo Na Na chạy về phía trước, vừa chạy vừa nói:
- Không sao đâu! Đánh đấm kiểu “côn đồ” đó có cho bọn chúng đánh cả trăm năm cũng chẳng chút ảnh hưởng gì. Hơn nữa chẳng phải hai ta vào lôi sư phụ của Kiệt Hào ra giáo huấn bọn chúng sao? Vừa có thể nâng cấp “vô sỉ” của ta trong mắt mọi tu thuật lên. Lại vừa cho đám công tử trên Văn Lang Thiên kia một bài học… haha…
Chạy qua quãng đường gần ba ngàn mét, tới sát căn lầu cao chín tầng kia, Văn Lục đã la toáng lên:
- Thái thượng trưởng lão… thái thượng trưởng lão. Mau ra xem… Kiệt Hào bị bọn chúng quây hội đồng đánh ngoài kia kìa!
Vừa nói xong đã thấy một bóng người chớp nhoáng hiện ra trước mắt Văn Lục. Tốc độ nhanh tới nỗi Văn Lục còn chưa dứt lời đã thấy một khuôn mặt với bộ râu dài trắng như cước áp sát vào mặt quát hỏi:
- Cháu vừa nói gì?
Văn Lục sau giây choáng váng liền hồi thần, thản nhiên đáp:
- Mấy vị công tử trên Văn Lang Thiên thấy tu vi của Kiệt Hào cao nên đố kỵ gây xích mích. Giờ đang mười vây một, đánh hội đồng tổ đội mười hai ngoài kia.
Vừa nghe xong, cụ già “râu dài” lập tức hét lên:
- Láo quá rồi…
Nói đoạn cả bóng hình liền biến mất trước mặt Văn Lục. Văn Lục quay lại nhìn ra phía cửa nở nụ cười đắc ý. Na Na đứng bên lo lắng:
- Đại ca thật đúng là vô sỉ nha. Không ngờ lừa cả thái thượng trưởng lão. Mau tìm chỗ trốn thôi, nếu không lát thái thượng trưởng lão biết mình bị lừa liền quay lại phạt hai anh em mình thì nguy.
Văn Lục vẫn mỉm cười lắc đầu:
- Không hẳn… ta biết trưởng lão cực kỳ bênh đệ tử nên nhất định sẽ mượn cớ này để khoe đệ tử. Lát nữa có khi lão còn quay lại cám ơn hai anh em ta ây chứ… haha…
********
Trong dinh trận, Văn Lục và Na Na đang đắc ý chạy ra xem náo nhiệt thì phía bên ngoài:
- Đứa nào dám đả thương đệ tử của ta…
Một tiếng quát làm rung rinh cả hòn đại sơn có đường kính đỉnh tới cả bảy ngàn mét này. Mọi tinh anh trẻ tuổi tới tham dự đại hội đều chưa kịp hết choáng váng thì đã thấy một đám người đang vây công ba người trong tổ đội số mười hai bay… tung tóe.
Vị cô nương vừa nãy nói chuyện với Na Na đứng ngoài che miệng cười khúc khích:
- Tên này thật thú vị. Không ngờ lôi “bác” hắn ra thật…hihi…
Ngoại trừ chín vị công tử từ trước tới giờ vẫn điềm tĩnh đứng bên ngoài không theo “phe phái” nào thì toàn bộ số công tử còn lại đều bị đánh bay, nằm là liệt khắp bãi trống giữa đỉnh núi. Mọi tu thuật giả đang quan sát đều há hốc mồm.
“Mấy tên “lưu manh” đánh nhau, không ngờ gọi được cả thái thượng trưởng lão ra “đánh hum” … thật, chẳng biết nói thế nào cho phải”.
Thái thượng trưởng lão còn đang vỗ vỗ phủi phủi bụi trên người Kiệt Hào, ân cần hỏi han thì một giọng nói vang lên:
- Cái tên già khọm có “lông mồm” dài ngoẵng kia! Đang yên đang lành tự dưng lao ra làm cái gì? Bắt nạt trẻ con mà không biết xấu hổ hả?
Mọi người quay lại nhìn thì nhận ra đó chính là người đứng trên đầu con khổng tướng hoàng lúc mới tới. Cũng là người cãi nhau om sòm với sư phụ của Kiệt Hào. Cụ lão râu dài trợn mắt mắng:
- Ngươi thì biết cái gì. Bọn chúng thấy đệ tử của ta xuất sắc, chưa tới hai mươi lăm tuổi đã đạt tới cấp bảy trung cấp liền đố kỵ vây lại đánh hội đồng chứ sao? Nếu mà ngươi có đệ tử kiệt xuất như vậy bị đánh, có khi ngươi còn san bằng cả quả núi ấy chứ… hừ…
- Cái gì? Chưa tới hai mươi lăm đã đạt tới cấp bảy trung cấp rồi hả? May… may quá!
- May cái gì lão già?
Trưởng lão đối diện mặc một bộ đồ đỏ chót điềm nhiên nói:
- May là đệ tử của ngươi mới có cấp bảy trung cấp. Vẫn chưa xi nhê gì tới giải nhất… haha…
- Hừ… năm mươi sáu mươi tuổi mới đạt tới đỉnh cấp cấp bảy. Có gì mà kiêu ngạo chứ? Đệ tử đó của ngươi kỳ sau là bị loại rồi. Năm sau sẽ là “bầu trời” của đệ tử của lão phu… haha…
Nói đoạn trừng mắt nhìn đám tinh anh xung quanh nói:
- Đứa nào mà làm tổn thương đệ tử của lão, kể cả người trong tổ đội mười hai nữa, liệu cái thần hồn đó…
Nói đoạn ung dung đi về phía dinh trận trung tâm, nơi họp bàn của các thái thượng trưởng lão. Cứ nghĩ tới vẻ mặt xám xám, u tối của cụ già đối địch khi nghe tới đệ tử của mình, cụ lại càng khoái trí. Nào cần biết sự tình, sự việc ra làm sao.
- Phong cách làm việc thật quái dị.
Tu thuật giả chụm đầu vào bàn tán.
- Ừm! Ta nghĩ cái tổ đội số mười hai có lẽ toàn là hư danh do thái thượng trưởng lão đem tới. Chứ bọn họ chưa chắc đã cấu thành chút uy hiếp nào. Nhất là tên đội trưởng kia lại càng đáng thất vọng a.
- Ngươi nói đúng… Bất quá ngươi có nghe rõ không? Cái tên Kiệt Hào kia không ngờ chưa tới hai lăm tuổi đã đạt tới cấp bảy trung cấp. Quả thực là tài năng đó. Cần phải đề phòng nếu gặp hắn.
- Hừ! Biết đâu chỉ là dụng đan dược mà tăng tu vi thì sao? Người như vậy ta chấp một ngón… Đội trưởng vô dụng thì lấy đâu ra thành viên xuất sắc được…
- Ngươi nói cũng phải.
Cả mấy vạn tu thuật giả ngươi một câu, ta một câu, lập tức cả đỉnh núi trở nên náo nhiệt. Chỉ riêng mấy vị công tử trên Văn Lang Thiên là đầy một bụng tức nhưng cũng không dám làm gì. Dù sao đây cũng là dưới nhân gian. Còn có những trưởng lão, tiền bối đi cùng xuống đây. Lộn xộn chút còn được chứ làm to chuyện, động tới cả thái thượng trưởng lão của Lệ Sơn là không ổn chút nào. Dù sao thế lực của Lệ Sơn phái trên Văn Lang Thiên cũng không nhỏ. Đành ngậm bồ hòn làm ngọt, thề lần sau gặp cái tên “siêu cấp vô sỉ” kia phải “tẩn” cho một trận nhớ đời.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK