- Cái… cái gì? Tiên sinh vừa nói gì?
Lão Gug lắp bắp hỏi lại. Văn Lục cau mày nói:
- Tình thế quân ta hoàn toàn có thể nói là áp đảo quân Klake. Chỉ là lo lắng vạn nhất chúng có những chiêu bài “hủy diệt” … nếu tung ra thì chúng ta sẽ tổn thất rất lớn. Ta lại chắc chắn rằng thủ đô của một tộc không thể nào đem so sánh với doanh trại quân Klake ở dãy Migee cả… trong đó ắt hẳn có nhiều tu luyện giả cao thủ. Cho nên chúng ta cần nhất bây giờ chỉ một chữ…” loạn”.
- Loạn?
Lão tiên tri mơ mơ, hồ đồ… chữ loạn vừa thoát ra khỏi miệng Văn Lục cũng muốn làm lão rối tung đầu óc lên. Văn Lục nói tiếp:
- Loạn ở đây nghĩ là làm cho trong thủ đô của Klake “gà bay chó nhảy” làm cho mọi việc rối tít mù lên. Ưhm… đầu tiên sẽ là ám sát tên hài đồng Klik kia. Ta hoàn toàn không tin tưởng được hắn… mà có lẽ lão trong tương lai nếu chiếm lại được thủ đô thì cũng nên “bồi dưỡng” ra một tên “tiểu tử Klik” khác cho riêng mình. Không nên nuôi dưỡng cái tên mồm to đó.
- Thứ lỗi, tiên sinh vừa nói gà bay chó nhảy là gì? Một loại động vật sao?
Văn Lục cứng họng nhìn lão Gug một hồi. Hắn càng lúc càng thấy mình càng lúc càng nhìn không thấu cái lão già này. Và hắn cũng không biết có nên tiếp tục cuộc đối thoại này không. Gần đây càng tiếp xúc Văn Lục càng cảm giác mình bị đưa vào tròng. Với lối nói của Văn Lục, thì hầu như ai nghe cũng hiểu đó là động vật. Cả câu nói cũng là một cách ví dụ và nó hẳn là một câu thành ngữ nói về sự việc bị gây rối, bị hỗn loạn. Nhưng lão Gug này vẫn hỏi ra, câu hỏi lại như làm phân tâm đối tượng nói. Nó làm suy yếu hình ảnh của lão già, làm cho người được hỏi cảm giác mình thông minh, mình trí thức hơn. Nói cách khác, đây như là một chiến thuật tâm lý.
Hôm nay lão Gug dùng có vẻ đột ngột và nó làm Văn Lục phải chần chừ. Suy nghĩ kỹ lại, Văn Lục đổ mồ hôi lạnh. Nếu tính lại thì từ lúc hắn chưa tiếp xúc với tộc Booc, hắn đã lọt vào tính toán của lão Gug. Đầu tiên là khi Văn Lục tới, một tên Booc đã nói là nhà tiên tri đã chờ mình từ lâu. Có nghĩa là lão đã tính ra mình sẽ tới, và ngay từ đầu lão đã rất khúm núm trước Văn Lục. Thử nghĩ xem, một người nắm quyền sinh quyền sát của hàng tỷ sinh mạng, lại có trí tuệ thông thiên liệu có thể khúm núm cúi đầu trước một hậu bối? Chứng tỏ hắn có mục đích đối với Văn Lục, và mục đích này cực kỳ lớn, lớn tới nỗi hắn phải dẹp bỏ cái tôi cá nhân để khúm núm trước người khác.
Thứ hai là chuyến đi lên cấm địa, lão Gug hoàn toàn có thể không cần tiết lộ cho Văn Lục, nhưng lão vẫn tiết lộ, thậm chí còn nói để giành ra một xuất đặc biệt của mình để cho Văn Lục vào cấm địa, hòng tạo thiện cảm, cũng như gián tiếp để Văn Lục phải nợ một món nhân tình của lão. Hơn thế nữa, lão biết, nếu có Văn Lục đi cùng, ít nhất một vài thành viên trong nhóm thanh niên tài tuấn của tộc Booc sẽ an toàn phát triển và quả nhiên lão cược đúng. Vik bám đuôi Văn Lục nghiễm nhiên trở thành kẻ có sức mạnh chỉ đứng sau tộc trưởng.
Thứ ba là khi Văn Lục trở về từ mặt trăng, lão lập tức trở về đón Văn Lục tới chiến trường. Nếu như bình thường thì lão chỉ cần về nói vài câu vô thưởng vô phạt và để Văn Lục chờ ở trong tộc cho tới khi chiến tranh kết thúc là được. Chỗ cao minh của lão Gug ở đây, khi mà lão biết Văn Lục cần truyền tống trận để trở về trái đất, thì Văn Lục nhất định sẽ rất sốt ruột, không đời nào chịu ở trong tộc Booc mà chờ ngày qua ngày. Cho nên Văn Lục sẽ tới chiến trường, và lão chỉ thuận nước đẩy thuyền, vừa về đón Văn Lục tới, mà không thắc mắc hay nghi vấn để tạo cho Văn Lục cảm giác, ra là lão này rất thông minh, rất thấu hiểu lòng người. Nếu không có tình tiết này, Văn Lục sẽ nghi ngờ, sẽ nghĩ rằng tưởng tiên tri chỉ có vẻ bề ngoài, rất hữu danh vô thực. Như vậy lại không hợp logic, bởi vì hàng tỷ tỷ tộc nhân Booc, không thể nào chịu cúi đầu dưới một người hữu danh vô thực được, Văn Lục sẽ nghi ngờ ngay lúc đó và các kế hoạch của lão Gug sẽ không thực hiện được. Lão Gug sẽ không để điều này xảy ra, và lão làm được, Văn Lục không mảy may nghi ngờ.
Kế hoạch thứ tư của lão chính là lợi dụng kiến thức của Văn Lục. Lão biết hành tinh nước còn non trẻ, nghệ thuật chiến tranh chắc chắn không thể nào bằng địa cầu được. Cho nên lão sẵn sàng tỏ ra là một kẻ yếu kém đi sau Văn Lục, thỉnh thoảng tỏ ra vô dụng để Văn Lục thể hiện. Mà bắt đầu là trận đánh của Vik với đám tướng quân Klake. Trước giờ hai quân đều là dàn hàng đánh nhau, nhưng chỉ một sáng kiến nhất thời của Văn Lục đã đẩy tộc Klake vào thế bị động. Sau trận đánh đó, chiến thuật “ném người” của Văn Lục được lão Gug cải biến và sử dụng triệt để trong các trận đánh tiếp theo. Từ ném người tới ném vũ khí, tới công kích tầm xa..v.v… làm cho quân Klake với thân hình yếu đuối của pháp sư chật vật không thể tả.
Nhưng mà đấy chỉ là lợi ích nhỏ, kinh hỉ ngoài ý muốn của lão Gug. Kế hoạch thứ tư mà lão vạch ra chính là tỏ ra yếu đuối sợ hãi đám pháp sư hệ thủy rồi từ từ đưa Văn Lục vào thế phải ra tay. Lão biết Văn Lục rất mạnh, qua mồm Vik lão cũng ước trừng được phần nào. Văn Lục chỉ nghĩ lão Gug chỉ giao tiếp qua loa với Vik là một ý nghĩ sai lầm. Một năm trời, cho dù có qua loa đi chăng nữa, lão vẫn có nhiều cơ hội hỏi rõ ngọn ngành tên Vik để đánh giá ra sức mạnh của Văn Lục cũng như làm sao để lợi dụng sức mạnh ấy. Nếu Văn Lục ra tay lão sẽ giảm được ít nhất sáu thành tổn thất hoặc hơn. Quả nhiên lão đúng, Văn Lục nhận lời ra tay, và gánh về cho lão rất nhiều sinh mạng của tộc Booc. Văn Lục cũng lộ ra một thân bản lĩnh kinh người, để lão phải đánh giá lại.
Lần này lão muốn tiếp tục dùng chiêu cũ, muốn mượn tay Văn Lục để tấn công thủ đô. Nếu không phải lão nóng lòng lỡ miệng lộ đuôi Văn Lục còn không cách nào phân tích ra, bị người ta bán còn giúp hắn đếm tiền.
Đầu óc vận chuyển, rất nhiều suy nghĩ diễn ra trong đầu Văn Lục. Bất quá bên ngoài mới qua một chớp mắt, vẻ mặt Văn Lục vẫn bình tĩnh. Có một số điều mà lão Gug không biết chính là gặp gỡ của Văn Lục trên mặt trăng với Hà lão. Cho nên Văn Lục nghĩ mình vẫn nên diễn nốt tuồng kịch này. Bởi vì lão Gug tính toán dù sao cũng chỉ là lợi ích cả đôi bên. Nghĩ vậy Văn Lục nói:
- Chúng là động vật. Đây là một câu thành ngữ dưới trái đất mà thôi, tiên tri không cần để tâm.
Dừng chút Văn Lục nói tiếp:
- Cái tên “hài đồng” Klik vương kia mà chết đi. Chủng Klik sẽ như rắn mất đầu. Có hai khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất là bọn thực vật này sẽ trở thành “thực vật” thực sự… nghĩa là hoàn toàn trở về trạng thái tĩnh. Chỉ khi có động vật lạ vào phạm vi công kích của nó, nó mới tự phát động hệ thống công kích để bảo vệ chính mình.
Khả năng thứ hai, cũng chính là khả năng ta mong muốn nhất. Chính là vì cái chết “vương” của bọn chúng, chúng sẽ điên cuồng công kích loạn xạ. Cứ trong tầm công kích của chúng thì chúng sẽ công kích. Nhưng quân ta ở ngoài tầm công kích, còn thủ đô Klake… haha… điều này khó nói lắm…với khoảng cách từ tâm ra ngoài rìa của thủ đô là ba mươi km, với khoảng cách ấy thì mười lăm km vòng ngoài có lẽ bị… san bằng.
Văn Lục trầm ngâm, còn một khả năng nữa mà hắn không nói cho lão Gug. Khả năng thứ ba chính là tộc Klake “bồi dưỡng” ra một Klik vương mới. Ách…cái này mặc dù không có khả năng lắm nhưng lỡ chúng có một cái “mầm vương” chẳng hạn, lại có phương pháp thúc đẩy tiến hóa nhanh của cái mầm ấy thì phiền toái lớn. Lão Gug mà nghe thấy khả năng này có lẽ không dám thực hiện kế hoạch ám sát tên Klik vương cho nên Văn Lục không nói ra. Bất quá kế hoạch làm loạn của hắn bắt buộc phải làm để phá vỡ sự rằng co giữa hai tộc.
“Hóa ra mình là kẻ chuyên môn phá hoại”.
Văn Lục bị ý nghĩ của mình làm cho buồn cười, bởi vì thực tế từ khi hắn “xuất đạo” đã làm thay đổi không ít sự việc to tát. Nếu không có mặt hắn, những việc này đã đi theo hướng hoàn toàn khác.Văn Lục quay lại nói với lão Gug đang trầm tư tính toán:
- Giao cho ta danh sách các gián điệp của lão ở trong thủ đô Klake. Ta sẽ đích thân vào làm cho chúng “ăn ngủ không yên” vậy.
Lão Gug lập thức truyền tải thông tin và hình ảnh của các gián điệp mà bao năm qua lão cài vào trong thủ đô nằm vùng. Thực tế là trong đầu lão lúc này đang cực kỳ rối rắm. Hắn bị ánh mắt của Văn Lục làm chột dạ. Cho nên hành động truyền tải tin tức này chỉ vô thức tuân lệnh.
Sau đó lão xin phép đi bố trí. Văn Lục nhìn theo bóng lưng của lão nhíu mày, cảm giác có gì đó sắp xảy ra.
Trời đã sáng. Nói trời sáng ở đây chính là bên trên mặt trời đã lên. Nhưng ở dưới đáy biển cách mặt nước cả chục km theo lý thuyết đáng lẽ ra thì phải tối om. Bất quá hành tinh này có một loại thực vật kỳ lạ. Nó giống như những cây rong, rêu dài loằng ngoằng vươn mình lên cao. Không biết nó hấp thu khúc xạ ánh sáng mặt trời thế nào nhưng cứ đến ban ngày toàn thân cây này sẽ phát ra ánh sáng chói lòa, chiếu sáng cả một vùng rộng lớn. Hơn nữa loại thực vật này dường như không “kén chọn” đất nên ở bất cứ đâu dưới đáy biển cũng có. Vậy nên dưới đáy biển cũng được phân chia làm ban ngày và ban đêm, thời gian cũng không sai biệt lắm so với trái đât.
Văn Lục không định để tới tối mới đi, bởi vì ai cũng nghĩ làm việc mờ ám thì phải đi buổi tối. Cho nên buổi tối thì thủ đô đâm ra còn phòng bị hơn cả ban ngày. Làm điều ngoài suy nghĩ của mọi người mới là phong cách của Văn Lục.
Thủ đô Klake trông thì được bao quanh cả một vòng rộng tới năm km bởi chủng tộc thực vật Klik. Tầm bắn của chủng Klik lại tới mười thậm chí còn hơn mười km. Mới nghe thì tưởng đó là tường đồng vách sắt, bất khả xâm phạm. Nhưng mà đối với Văn Lục mà nói, chỉ liếc qua hắn đã phát hiện ra nhược điểm của thủ đô này. Cứ thử tưởng tượng một thủ đô mà từ tâm ra tới ngoài rìa là ba mươi km, nghĩa là khoảng cách từ đầu này sang đầu kia của thủ đô là sáu mươi km. Tầm ảnh hưởng của Klik cứ cho là mười lăm km đi chăng nữa thì phạm vi của cả hai đầu thành phố thì chúng cũng lấn vào gianh giới của thủ đô là ba mươi km mà thôi. Vậy còn ba mươi km còn lại? Chính là trung tâm thủ đô. Tộc Klik lại không thể mọc lơ lửng ở trong nước… cho nên có một con đường tiến vào mà chẳng phải lo lắng tới những khẩu pháo ấy.
Văn Lục bơi lên trên mặt nước, với vụ ẩn bao bọc xung quanh mình, Văn Lục xé gió bay vút đi tới phạm vi trung tâm của thủ đô Klake. Tiếp đó rất nhanh hắn hạ mình trầm xuống nước biển mà không làm nổi một gợn sóng. Phạm vi trung tâm của thủ đô có tới ba mươi km lận, cho dù tộc Klake cũng biết nhược điểm của vành đai Klik, cử hàng đống cao thủ ngồi canh gác thì Văn Lục vẫn tự tin mình sử dụng vụ ẩn hoàn toàn có thể xâm nhập. Mục tiêu của Văn Lục chính là nơi cách xa trung tâm mười hai mươi km. Một người dễ đi, nếu là nhiều người, tộc Klake hẳn là cũng có phương pháp ứng đối nên lão Gug mới không xua quân theo cách này. Bất quá Văn Lục không biết, một tấm lưới đã được giăng ra chờ hắn chui vào…
Nhà ở của tộc Klake cực kỳ đặc sắc. Cả thành phố giống như hàng ngàn, hàng vạn chồng bát úp vậy. Mái nhà hình tròn, và cả tòa nhà cao chót vót. Có khi cao tới cả hai ba ngàn mét. Dân chúng dù đông mấy cũng không thành vấn đề. Văn Lục quét qua linh thức cũng nhận ra điều đặc biệt của các tòa lầu này. Chính là ở bốn góc tường của tòa nhà, không biết tộc Klake dụng biện pháp nào mà làm thành bốn ống khí. Điều đặc biệt là bốn ống khí cực lớn này lại phân bố một cách chuẩn xác sao cho bốn ống khí luôn luôn tạo thành cây cột dựng đứng. Từ các ống khí cân bằng sẽ phát triển ra các tầng của tòa nhà trên các ống khí đó. Nhiều chỗ Văn Lục còn phát hiện ra là tòa nhà được thiết kế sao cho bốn ống khí này “lơ lửng” không chạm vào đáy biển khiến Văn Lục cũng phải khâm phục không thôi. Khống chế khí trong bốn ống này phải chuẩn tới mức nào mới đạt được hiệu quả như vậy. Nếu động đất… cũng chẳng phải lo cho lắm, vì tòa nhà này có trạm đất đâu. Giả sử có sóng ngầm thì cũng chao đảo một hồi nó lại đứng lên như con lật đật…Thật là đỉnh cao của ngành kiến trúc, quả là nhân tài nơi nào cũng có.
Văn Lục cũng không dám dụng linh thức điều tra cả một vùng rộng lớn của trung tâm thủ đô này. Lỡ đâu lôi ra mấy chục tên cấp bảy cấp tám triệu hồi sư thôi cũng đủ tiêu đời, nói gì tới cấp chín cấp mười.
Đáp xuống một lan can góc khuất. Đây chính là căn phòng của một tên gián điệp tộc Booc. Thông qua tinh thần giao tiếp lão Gug truyền thông tin các gián điệp, Văn Lục cũng nắm qua sơ đồ toàn thủ đô và vị trí những gián điệp trong đó. Trong khoảng mấy km gần đây, chỉ có mỗi tên gián điệp nằm vùng này.
Linh thức đảo qua phòng, Văn Lục phát hiện tên “gián điệp” này không có ở nhà.
“Không biết lại chạy loăng quăng đâu rồi”
Lẻn vào trong phòng, Văn Lục ngồi lặng im trên cái bồ đoàn chờ đợi. Nửa ngày trôi qua… Văn Lục mở bừng đôi mắt. Linh thức hắn phát hiện một tên Klake máu me đầy người đang cố bơi về phía này. Tên Klake đó vừa chui vào phòng, hai chiếc đầu đã bị thanh đại đao của Văn Lục gác lên cổ làm hắn sợ tới mặt mày trắng bệch.
Một hồi lâu bọn chúng mới hồi thần, không ngờ cả hai khuôn mặt đều lộ vẻ vui sướng.
- Là Văn Lục tiên sinh? Đúng rồi… chỉ có tiên sinh mới có thanh đao lớn thế ở hành tinh này thôi.
- Các ngươi biết ta?
Văn Lục hồ nghi nhìn Klake trước mặt. Để cho giống thật, tộc Booc phải dụng tới hai tộc nhân mới đoạt thân xác của tộc Klake được. Mỗi một cái đầu dụng một linh hồn điều khiển mới hoàn mỹ. Hai cái đầu nghe Văn Lục hỏi thì gật gật như gà mổ thóc:
- Dạ…dạ… Nhà tiên tri đã truyền tin tức cho tất cả chúng ta, dặn chúng ta phải nhất nhất nghe lệnh của tiên sinh…
Hai tên Booc nhìn Văn Lục với ánh mắt sùng bái. Qua những tin tức nhà tiên tri truyền tới, trước mặt chính là nhân vật cao thủ trái đất đây sao? Một người địch vạn người, làm cho quân Klake tan rã đây sao? Tưởng không có cơ hội gặp, ai ngờ hôm nay tiên sinh tự minh tới, khiến cả hai tên muốn phát cuồng. Giờ tộc nhân Booc nào không biết tới Văn Lục chứ? Thậm chí cái tên của hắn còn trở thành đề tài cấm kỵ ở thủ đô tộc Klake.
Văn Lục không biết điều này, nhưng xác định được đúng là đối tượng mình cần tìm thì thu đao lại, quay người ngồi xuống bồ đoàn nói:
- Chữa thương đi… rồi ta có nhiệm vụ giao cho các ngươi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK