Trước căn nhà trúc, Văn Lục ngồi khoanh chân tu luyện. Tâm thần tập trung cao độ vận chuyển tâm pháp. Chỉ thấy toàn thân Văn Lục chớp sáng rất nhanh rồi vụt tắt. Nếu có người đứng trước và nhìn kỹ Văn Lục lúc này thì sẽ thấy không khí bên cạnh Văn Lục có cảm giác vặn vẹo giống như nhìn qua một lớp nước.
Văn Lục bỗng thấy mình có thể nhìn ra xung quanh và nhìn ra xa hơn. Khi nhìn ra nơi cách căn nhà khoảng hai trăm mét thì Văn Lục bỗng nhiên rùng mình. Cái cảm giác nhìn thấy thể xác của mình ngồi trước căn nhà kia thật sự là…thật sự là…
“Hồn lìa khỏi xác?” Ý nghĩ đầu tiên của Văn Lục là: “Xong rồi, chắc tẩu hỏa nhập ma rồi… chuyến này xong thật rồi. Con chết rồi sư phụ ơi.. Sư phụ về nhanh thu nhập hồn của con đi.. làm một cái đám ma thật to nữa… Ý… không phải.”
Định thần lại thì Văn Lục phát hiện ra mình vẫn có cảm giác với thân thể. “Hóa ra là không phải chết. Dọa đại ca ta hết hồn ”. Văn Lục thầm nghĩ và thử điều khiển thân thể. Có một sự liên kết vô hình giữa thân thể và linh hồn Văn Lục. Thân xác nó thực sự có chuyển động kìa.
- Quá tuyệt vời rồi!
Văn Lục thầm reo trong lòng. Trong các tiểu thuyết thường có cảnh tượng linh hồn đăng xuất ra khỏi thân xác, hạn chế của nó là thân thể không được di chuyển. Nhưng nhìn thấy cảnh này chắc tu tiên của Trung Hoa cổ cũng phải trợn mắt há mồm, không nói được gì. Văn Lục trong ý niệm thử điều khiển thân thể thực hiện những động tác thường ngày cho đến các động tác khó. Cuối cùng Văn Lục cảm khái: “Chậc chậc… không khác ta ở trong xác là bao”. Điều này có nghĩa là Văn Lục vẫn có thể chiến đấu khi linh hồn xuất xác.
Văn Lục thực sự thích thú như đứa trẻ được món đồ chơi mới. Dẫn cái xác chạy theo linh hồn nhảy nhót khắp mấy đỉnh núi làm khuấy động chim chóc bay tứ tung. Nhưng Văn Lục phát hiện ra động vật ở đây có linh thức rất tốt. Dường như chúng nó đều phát hiện ra linh hồn của Văn Lục mà chạy trốn. Tất nhiên nếu Văn Lục muốn bắt chúng thì cất tay là tới.
Khi ánh bình minh rạng ngời từ phía đông chiếu xuyên qua đỉnh núi, Văn Lục vẫn còn đang mải điều khiển cái xác chạy lung tung. Đang bay bỗng nhiên Văn Lục cảm giác như có ngàn vạn mũi kim đâm sâu vào linh hồn giống như cả người rơi từ trên cao xuống cái bàn đinh nhọn hoắt, mà những chiếc đinh dài thì đâm xuyên qua toàn bộ thân thể.
Hốt hoảng, Văn Lục cắn răng điều khiển thân thể nhảy vọt lên. Linh hồn vừa nhập vào xác thì hắn rơi xuống hôn mê bất tỉnh.
Tới tận chiều tối, Văn Lục mới trở mình thức giấc. Văn Lục nằm lọt thỏm giữa hai gốc cây to với những dây leo bên dưới. Hai tay Văn Lục ôm lấy cái đầu đau nhức loạng choạng đứng dậy.
- Chết tiệt, sao ta lại quên mất ánh nắng chứ? Thật sự là ngu ngốc, có lẽ cấp độ này vẫn chưa thể xuất khiếu linh hồn ra ngoài tia nắng.
Văn Lục lẩm bẩm rồi bước về phía căn nhà trúc.
Tối mồng một tết, sau khi vận dụng hồn thuật khôi phục linh hồn Văn Lục dự định tối nay sẽ xuất xác luyện tập chiến đấu. Tu luyện tới hơn tám giờ thì linh hồn bỗng nhiên cảm nhận được dao động ở phía nam cách xa khoảng ba trăm mét. Văn Lục điều khiển thể xác dừng lại rồi linh hồn vọt về hướng đó. Tới nơi hắn thấy một đôi thanh niên khuôn mặt ủ rũ đi về hướng rừng sâu. Mừng húm, cả mấy năm trời chưa gặp ai ngoài cụ già, Văn Lục giờ miệng nhạt thếch rồi, thèm nói chuyện. Văn Lục lại gần định bắt quen thì hắt giật mình cái thót, la toáng lên.
- Má ơi ! là ma…a.
Hai con ma ngẩng lên nhìn Văn Lục với ánh mắt đờ đẫn nói:
- Anh bạn… Anh làm chúng ta giật mình a! Không phải anh cũng là ma sao…oo.. o?
Văn Lục sửng sốt, hai tay sờ soạng lên người, hắn đúng là đang ở trạng thái linh hồn. Văn Lục chợt phá lên cười: “Haha! Thế nào mà mình lại tự dọa mình? Con bà nó gấu, thế nào gan càng ngày càng nhỏ?”. Văn Lục nhìn kỹ lại thì thấy hai con ma mặc trang phục người đi rừng. Nhưng mặt hai người đã biến dạng, thê thảm a. giống như bị cái gì cào nát. Cô ma nãy giờ cúi mặt ngước lên nhìn Văn Lục:
- Anh cũng là người phải đem cống phẩm nộp cho quỷ vương sao?
Văn Lục ngạc nhiên:
- Cái gi cống phẩm? Cái gì quỷ vương vậy?
Hai con ma nhìn nhau rồi lại nhìn Văn Lục. Cô ma nói tiếp:
- Nếu quỷ vương còn chưa biết anh, anh mau đi, mau đi đi!
- Tôi tò mò lắm, quỷ vương là ai vậy?
Cô ma liên tục lắc đầu:
- Không, anh không nên tò mò, anh mau đi!
Chàng trai bên cạnh lắc đầu:
- Không kịp rồi!
Bỗng nhiên tiếng gió rít vang lên rổi tiếng cô gái kêu thảm thiết. Văn Lục chỉ thấy một cái bàn tay xương đang nắm lấy linh hồn cô gái xiết mạnh. Chàng trai nhìn về phía cô ma thần tình đau khổ. Hai tiếng gió rít lại vang lên, một cái đính lên hồn của hắn một cái cắm lên con ma nam còn lại. Hiện tại Văn Lục mới biết cô gái bị tại sao cất lên tiêng thảm thiết như vậy. Linh hồn bị người ta rút đi từng chút từng chút thông qua bàn tay xương khô cắm trên hồn. Đau tận tâm khảm không có cách gì chống đỡ, không cách nào vùng vẫy.
“Khốn khiếp! Đây là cái quỷ gì vậy?”
Văn Lục cố gắng nhịn đau vội vàng điều khiển xác vọt tới cầm lấy cái bàn tay xương bẻ vụn, rồi nhập hồn vào xác. Hai bàn tay xương còn lại thoáng ngưng không hút hồn phách của hai người kia quay sang tấn công Văn Lục.
"Vút …vút..."
Tốc độ hai bàn tay xương cực kỳ nhanh đã tới trước mặt Văn Lục. Văn Lục chỉ kịp chộp lấy ôm chặt một cái vội tránh ra. Bàn tay xương kia bay vọt qua hông Văn Lục và giật ra một mảnh da cùng với cơn đau buốt. Linh hồn bị nó rút ra thêm. Bóp nát bàn tay xương trong tay mình, Văn Lục chồm lên vung tay bắt lấy bàn tay xương đang quay lại. “Rắc” một tiếng, vụn xương rớt xuống đất. Văn Lục ngồi thở hổn hển, linh hồn bị hút hai lần a, cảm giác rất suy yếu.
- Cái quỷ gì vậy! Ai nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra!
Hai con ma linh hồn chớp nháy, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào vội chạy lại quỳ xuống trước mặt Văn Lục:
- Cầu xin anh…xin anh hãy cứu chúng tôi.
Cô ma khóc lóc nói:
- Mười chín năm trước, hai chúng tôi là kỹ sư lâm nghiệp được cử lên Hoàng Liên Sơn nghiên cứu rừng. Cùng với hai chúng tôi còn có cả các kỹ sư khai thác mỏ quặng. Nhưng… nhưng đều chết rồi, chết hết rồi…a… chết thật rồi…
Cô ma nói tới đó thì khóc nấc lên không nói tiếp được. Linh hồn cô run rẩy sợ hãi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK