Mục lục
Hồn Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm trời còn mờ hơi sương, mặt trời vẫn chưa ló dạng, không khí tĩnh lặng bao chùm toàn bộ khu vực tổ chức Việt Thuật Đại Hội. Tất cả mọi người đều nghỉ ngơi trong dinh trận, bên ngoài các đỉnh núi lác đác vài bóng người tán gẫu qua đêm và một số nhân viên hậu cần ngược xuôi chuẩn bị cho đại hội.

“K…í… u…u…”

Bỗng nhiên một tiếng hót lanh lảnh như xé mở thời không vang lên. Tiếng hót đề cao không chỉ vang vọng bốn bề các đỉnh núi mà còn vang thấu vào toàn bộ các linh trận, đánh thức tất cả mọi người. Trong từng căn phòng, mọi người đồng loạt mở mắt, thức tỉnh từ trong tu luyện. Đây là âm thanh báo hiệu một kỳ đại hội mới bắt đầu. Tất cả đều đứng lên, chỉnh chu lại quần áo rồi bước ra ngoài dinh trận. Văn Lục khoác lên đại đao, đủng đỉnh đi ra, các thành viên trong tổ đội ngụ ở các căn phòng bên cạnh cũng đồng thời mở cửa phòng mình. Khuôn mặt Na Na ửng hồng chạy tới ôm tay Văn Lục. Trước đây đều là Vân Nhi sở sữu, hiện tại Vân Nhi đi học trận pháp, chỗ này được Na Na chiếm dụng làm tên háo sắc Văn Lục sung sướng híp mắt, làm mấy tên con trai cả trong tổ đội lẫn ngoài tổ đội đố kỵ đỏ mắt.
Cả đội bước ra ngoài dinh trận, vừa lúc này:

“Uỳnh.. uỳnh…uỳnh…”

Một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên từ bầu trời phía đông. Cùng lúc đó một cánh cổng không gian bảy màu mở ra. Cánh cổng hình vòm cực kỳ to lớn như tòa nhà mười lăm tầng. Từ bên trong, một chiếc con linh thú khổng lồ chậm chậm bay ra. Vừa nhìn thấy con linh thú này, Văn Lục như bị định thân thuật, mắt mở trừng trừng không dám tin tưởng. Đây là một linh thú thuộc bộ chim, toàn thân mình màu trắng, mỏ dài tỏa ra quang mang màu đỏ dịu. Ánh mắt lanh lợi và sâu thẳm, điều gây chú ý là con ngươi khá nhỏ. Phía sau đầu của linh thú có một chùm lông dài như lông đuôi khổng tước tỏa ra quang mang bảy màu. Toàn thân linh thú phát ra ánh sáng màu trắng chói lòa mà lấp lánh.
Con linh thú họ chim này có sải cánh rất lớn, vừa chui ra khỏi cánh cổng liền vung ra, tạo nên một cảnh quang tuyệt mỹ, khiến bao nhiêu thiếu nữ tu thuật giả vừa ra khỏi dinh trận liền kinh hô. Ngay cả Văn Lục cũng phải trợn mắt há mồm lắp bắp được mấy chữ.

- Chim… chim… Lạc?

Con vật được dân gian coi là tuyệt chủng là totem của đất nước Lạc Việt. Không nghĩ tới nó lại xuất hiện ở đây. Mặc dù qua Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư Văn Lục đã biết chim lạc vẫn còn tồn tại. Và thực tế nó không thần bí như dân gian vẫn đồn thổi. Thủa xưa, chim lạc là linh thú, là tổ tiên của các loại chim gắn liền với đồng ruộng, sông nước Đại Việt. Nó chính là bản tiến hóa cao cấp của các dòng giống chim sếu, vạc, cò… những con vật cực kỳ quen thuộc với nền văn minh lúa nước.
Linh thú lạc sinh tồn khá thân thiện với những người nông dân chất phát, và dần dần nó là biểu tượng của mùa màng thuận lợi, bội thu, là totem của cả một nền văn minh Lạc Việt. Nó được khắc lên nều di vật mang tính lịch sử để lưu truyền qua muôn đời.
Sau này, khi Văn Lang Thiên được xây dựng, linh thú hạc cũng như bao linh thú khác được triệu tập lên Văn Lang Thiên để sinh sống, từ đó dân gian không còn chim lạc, nó trở thành một truyền thuyết. Chỉ là Văn Lục không nghĩ tới hôm nay hắn tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa đáng kinh ngạc hơn là trên lưng nó cõng một vật hình trụ loe hai đầu. Từ hoa văn bên trên, hoàn toàn có thể phán đoán nó là trống đồng. Một trong những thần khí của Đại Việt. Còn chưa đợi mọi tu thuật giả dưới nhân gian hết bàng hoàng, con linh thú ngẩng đầu hót lên một tiếng lanh lảnh bay tới đại trận tổ chức Việt Thuật Đại Hội.
Đang lúc mọi người tưởng đã kết thúc, một tiếng hót lại vang lên, một linh thú lạc chậm chậm bay ra, bên trên lưng cũng cõng một cái trống đồng. Dường như không làm mọi người kinh ngạc tới chết thì không xong, lần lượt từng linh thú lạc nối đuôi nhau bay ra. Bọn chúng đều cất tiếng vang vọng thiên không khiến những đám mây đen bay rạt ra xa. Rồi lại từng đám mây ngũ sắc được tạo ra sau những lượt vỗ cánh của chúng. Mười hai con chim lạc bay vòng quanh đại trận Việt Thuật Đại Hội. Rồi chúng bay tới đỉnh núi trung tâm, khẽ nghiêng mình.

“Ầm… ầm… ầm…”

Mười hai chiêc trống đồng rơi xuống mặt đỉnh núi bằng phẳng tạo nên những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Rồi không gõ tự kêu, mười hai chiếc trống đồng đồng loạt vang lên những tiếng “đông.. đông…” vang dội vào lòng từng người tu thuật giả khiến máu của bọn họ như sôi sục. Nắm tay tất cả mọi người bất chi bất giác nắm lại. Văn Lục cũng không ngoại lệ, hắn bị lôi vào huyễn cảnh. Hắn trở về với thủa khai thiên lập địa, chứng kiến từng vị tổ tiên phát triển, bị linh thú đô hộ. Rồi hình ảnh biến đổi, Văn Lục được chuyển tới những lúc các vị tổ tiên phát hiện ra những đường văn của văn minh đồ án. Rồi công pháp tu luyện của văn minh đồ án ra đời. Đó là cảnh Văn Lục vĩnh viễn không cách nào quên. Nó đánh dấu bước đột phá ngoại mục nhất của tu thuật giả Đại Việt. Huyễn cảnh lại biến đổi, Văn Lục được tận mắt nhìn thấy các vị tổ tiên sử dụng đồ án công pháp mà đấu tranh với linh thú hùng cường bảo vệ thôn làng, bảo vệ đất nước.

“Đông… đông… đông…”

Tiếng trống rền vang. Văn Lục và mọi người đều như trở về quá khứ. Lần này Văn Lục thấy Long Quân Thiên Đế, hắn còn thấy cả Thiên Hậu Âu Cơ. Hai vị truyền kỳ này như nhìn xuyên qua thời gian và không gian thấy hắn. Lúc đó là lúc Đồ Án Mầm Thế Giới được vẽ xong. Đồ án như trận pháp mà lại không hoàn toàn là trận pháp, như thiên đạo quy tắc lại như nằm ngoài thiên đạo quy tắc. Đó là lúc ngàn vạn người Đại Việt quây quần bên cạnh đồ án, rồi những bóng ảnh của bao con người Đại Việt qua các không gian khác nhau, những thời điểm quá khứ hiện tại và tương lai như đều tề tụ. Toàn bộ là bóng ảnh người Đại Việt. nhìn ngút ngàn tầm mắt.

“Uỳnh…”
Một tiếng nổ rung trời, như muốn phá nát không gian ngũ hành, một luồng quang mang mười hai màu bùng nổ lan ra từng lớp từng lớp, tràn qua vô số con dân Đại Việt đang có mặt, tràn qua vô số thời không. Ngay cả Văn Lục đứng ở hiện tại cũng cảm giác được có một luồng sóng thần kỳ tràn qua thân thể. Nó gột rửa tâm linh, làm cho linh hồn thăng hoa, và hơn hết Văn Lục nhận thấy được Mầm Thế Giới của mình rõ ràng hơn, thấu đáo hơn. Dù hiện tại tầng cấp của hắn không có tăng tiến nhưng giống như trẻ em đã có kiến thức đại học, thì việc đạt cấp độ đó chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tiếng trống như muốn minh chứng cho nền văn minh Đại Việt vạn năm trường tồn. Nó đang kể tới sự kiện trọng đại bậc nhất của con dân Đại Việt. Đó là lúc Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ sáng tạo ra Mầm Thế Giới. Và nó được truyền thụ tới từng người có dòng máu Lạc Hồng. Nó như những thước phim lịch sử kể về một thời hào hùng đánh đuổi ngoại xâm, định yên bốn cõi… Tiếng trống vẫn rền vang, tu thuật giả chứng kiến vẫn như lâm vào những ký ức hào hùng, tưởng như mình được đích thân được tham dự vào những sự kiện trọng đại của Đại Việt xưa.

“Oanh… Oanh… Oanh…”

Một loạt những tiếng nổ vang lên kéo Văn Lục về hiện thực. Không biết lúc nào, mười hai linh thú lạc đã bay một vòng quanh đỉnh núi tổ chức lễ khai mạc và quay trở lại cánh cổng không gian. Những tiếng nổ chấn động là lúc tám con linh thú hạc từ trong cổng không gian cõng ra tám tấm ngọc bia rồi thả xuống tám võ đài xung quanh. Đang lúc mọi người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì bốn con linh thú hạc đi sau cùng khiêng ra một ngọc bia to bằng một tòa nhà mười hai tầng rồi thả vào giữa đỉnh núi trung tâm.

“Uỳnh…”

Cả không gian như bị rung chuyển. Văn Lục quan sát kỹ, đây là một khối ngọc được gia công điêu khắc thành pháp bảo, hình dáng như một tấm bia đá. Bên trên khắc đầy những hoa văn phức tạp đang lóe lên những quang mang dịu dịu. Những quang mang này làm cho người nhìn vào tâm bình khí hòa, cảm giác rất là an tường.
Lúc này mười hai con linh thú lạc cũng lần lượt bay vào cánh cổng không gian. Cánh cổng tỏa ra ánh sáng bảy màu cũng từ từ khép lại. Chỉ có những đám mây ngũ sắc là lờ lững bay xung quanh đại trận. Rồi một loạt các thân ảnh màu trắng phiêu nhiên bay ra xung quanh đỉnh núi trung tâm. Đó là mười hai cô gái xinh đẹp diện áo dài truyền thống. Các nàng nhẹ nhàng đáp lên mặt trống đồng, khiến âm thanh đông đông đang vang vọng từ từ dừng lại. Âm nhạc từ bốn phương tám hướng nổi lên. Các cô gái xinh đẹp bắt đầu vũ khúc. Đó là những vũ khúc tuyệt vời, cộng với những đường cong mềm mại làm cho người người mê mẩn, chỉ hận không thể mọc thêm hai con mắt nữa để nhìn cho thỏa mãn. Vừa lúc đó, những tiếng quát khẽ thanh thúy từ miệng xinh xắn của các nàng đồng loạt phát ra:

- Lên…

Lập tức trên đỉnh núi trung tâm, một loạt các võ đài được đôn thêm. Xung quanh các võ đài là chỗ cho các vị khán giả. Lúc trước là mặt núi bằng phẳng hiện tại mọc lên các bậc thang, tiếp đó là các hàng ghế bằng đá cũng như được đúc ra. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Văn Lục, một loạt các khán đài mọc lên xung quanh đỉnh núi, sức chứa đủ cho ngàn vạn người cùng ngồi quan khán. Ở trên ngọc bia dựng ở trung tâm đỉnh núi, bốn màn hình trong suốt bồng bềnh nổi lên. Mỗi một màn hình to hơn ngàn mét, đủ để cho người ngồi xa nhất cũng có thể quan khán chi tiết những hình ảnh phát trên đó.

Vũ khúc vẫn được tiếp tục, vẫn quyến rũ động lòng người. Tay các nàng chỉ về phía các đỉnh núi xung quanh. Lần lượt từng khán đài, từng khu thi đấu mọc lên, chi tiết tới từng hoa văn trang trí, thật là thần kỳ.

Qua một hồi lâu, vũ khúc mới kết thúc. Mọi người tự động lần lượt bay về khu vực thế lực của mình được đánh dấu. Văn Lục lần đầu chứng kiến cảnh quan hoành tráng như vậy vẫn chưa hồi thần. Hắn được Na Na kéo đi về phía Lệ Sơn Phái. Cả tổ đội ngồi ở hàng ghế phía sau các vị trưởng lão Lệ Sơn Phái. Sau khi tất cả đã yên tọa mười hai vị cô nương xinh đẹp nhẹ nhàng bay về một đài cao xếp thành hai hàng đứng hai bên. Nơi này sẽ là nơi phát biểu của các vị đại biểu.
Lúc này một vị trưởng lão râu tóc bạc trắng phiêu phiêu bay tới, dứng trên đài cao, khẽ vươn tay nhấn xuống. Mọi người dừng nói chuyện, cụ già cất tiếng:

- Xin chào các vị tiền bối, các lão bạn hữu cùng toàn thể thanh niên tài tuấn của Đại Việt ta. Ta xin tự giới thiệu, ta là Ngô Giang, là trưởng lão của Trung An Môn. Môn phái chúng ta được vinh dự tổ chức Việt Thuật Đại Hội lần này. Chắc hẳn mọi người đã nóng lòng muốn thi thố tài năng. Lời thừa ta cũng không nói nhiều, sẽ rất nhanh thôi đi vào vấn đề chính…ừm…

- Đầu tiên xin cho ta được giới thiệu, người trụ trì lần này Ức Trai tiền bối tới từ Văn Lang Thiên. Mọi người cho một tràng pháo tay chào mừng tiền bối tới nhân gian.

Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy vỗ tay, thậm chí có mấy người còn kích động mặt muốn đỏ bừng vì gặp được nhân vật huyền thoại bậc này. Tiếp đó trưởng lão Ngô Giang lần lượt giới thiệu từng vị giám khảo, giám sát sử, từng vị trưởng lão đại diện cho các thế lực môn phái ở nhân gian và cả ở Văn Lang Thiên. Trong lúc đám người Văn Lục buồn bực muốn chết trước nghi thức rườm rà thì cuối cùng cũng nghe được câu mong chờ nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK