Mặt trời chiếu xuyên qua những làn sương sớm đọng trên những phiến lá xanh tạo nên một khung cảnh tràn ngập huyền ảo, mỹ lệ. Trong đình viện nhô ra mặt nước, tiếng Vân Trọng oang oang:
- Lão đại! Mau mau đi nào… ta sốt ruột lắm rồi. Công tác chuẩn bị cho Việt Thuật Đại Hội đã được chuẩn bị từ hai tháng trước. Bây giờ sắp khai mạc, chắc chắn mọi người đã tới đông đủ rồi, mau mau đi không là không có chỗ ngồi bây giờ…
Hương sát thủ đứng bên cạnh bĩu môi nói:
- Có mà ngươi đang khao khát vác thanh đại phủ của ngươi đi chặt chém thì có. Ngươi hứng thú với cái võ đài chứ hứng thú gì với “chỗ ngồi”.
Mọi người nghe Hương nói vậy thì đồng loạt cười phá lên. Vân Trọng ngượng ngùng gãi đầu gãi tai nói:
- Hơ! Ta thích cả hai…
Văn Lục cười cười hỏi hắn:
- Ngoài thi đấu võ đài ra, ngươi hẳn là có tham gia thêm mục nào nữa chứ? Ta thấy mấy môn phái, gia tộc lớn thì tinh anh đều có “tài lẻ” cả.
Không nghe thì thôi, vừa nghe Văn Lục hỏi cả ba cô gái đều ôm bụng cười rũ rượi khiến mặt Vân Trọng đỏ rực lên, còn Văn Lục thì ngẩn ra không biết thế nào.
Na Na cười rung cả người, mãi một lúc sau mới từng khúc từng khúc nói ra:
- Đại ca… hihi… đại ca biết hắn thi môn gì không… hihi?
- Thi thêm cái gì?
Văn Lục sốt ruột hỏi, Na Na cố nín cười trả lời:
- Hắn… hihi… hắn cư nhiên là đi thi thêm hạng mục… hội họa.
- Không thể nào….
Văn Lục há hốc mồm giơ tay chỉ Vân Trọng và Kiệt Hào đang đứng cạnh nhau:
- Ngươi… hai người các ngươi… không thể nào… một tên thì cầm, một tên thì họa. Trời đất! … ta ngất mất thôi…
Nói đoạn Văn Lục quay sang phía Lung Quang dò hỏi:
- Đừng nói với ta là ngươi cũng “cầm kỳ thi họa” nha.
Lung Quang gãi gãi đầu nói:
- Không… ta không thi hai thứ đó.
Văn Lục thở phào, cứ tưởng tượng cái tên to xác gấp đôi Văn Lục là Vân Trọng kia mà cầm cây bút, sau đó uốn éo người chăm chú vẽ từng nét từng nét… Văn Lục không tự chủ lại rùng mình mấy cái. Văn Lục đi tới vỗ vỗ vai Lung Quang hỏi:
- Thế ngươi thi thêm hạng mục gì?
- Thi nấu ăn… bất quá môn đó năm nay bị cắt rồi…
- Ặc…
Văn Lục mém té ngửa ra đất không biết nói thêm gì nữa. Ba cô gái bên cạnh thì ôm bụng cười rung cả đôi vai nhỏ. Văn Lục con mắt đảo quanh rồi quay lại giáo ra dáng đàn anh giáo huấn ba người Vân Trọng:
- Ba tên các ngươi thật là… chọn hạng mục gì không chọn lại chọn mấy hạng mục đó. Nói cho ba người các ngươi nghe… con gái mặc dù thích con trai có tài, bất quá không phải là mấy cái tài lẻ thuộc phạm vi của con gái đó. Binh pháp, trận pháp, luyện đan, luyện khí đầy ra thì không thi… đi thi cầm với họa… còn gì nữa… nấu ăn hả? Thật là hết chỗ nói.
Ba người Vân Trọng nghe vậy sáng mắt. Thực tế thì mấy cô gái mà ba người gặp đều có hảo cảm với Văn Lục cho nên lời “lão đại” nói chính là công pháp “tối cao” cần phải học tập. Kiệt Hào trực tiếp hô to:
- Thật vậy hả lão đại?
Văn Lục đắc ý nói:
- Ta thèm khoác lác với các ngươi sao?
Hương đứng bên cạnh nãy giờ hếch khuôn mặt nhỏ nhắn đeo mặt nạ màu đen lên khinh bỉ nói:
- Vớ vẩn… dù là tài gì, con gái vẫn thích…
- Thật hả?
Đến lúc này tới lượt Văn Lục ngại ngùng gãi đầu. Nói đùa, Văn Lục là con trai thì làm đếch gì hiểu được con gái thích cái gì. Thế mà giám hùng hồn tuyên bố rằng con gái thích này thích nọ. Ba người con gái đứng cạnh đều bĩu môi khinh bỉ hắn.
- Đi thôi! Nhanh kẻo hết chỗ.
Văn Lục nói xong phóng vút đi để lại sáu người còn đang ngơ ngác. Lão đại đúng là lão đại… vừa mới trì hoãn không chịu đi sớm, giờ lại chạy đầu nước. Mọi người đều cười ầm lên, tiếp đó hóa thành những đạo cầu vòng bay vút theo Văn Lục.
*********
Nếu nhìn từ trên vệ tinh xuống, ở tỉnh Nghệ An của đất nước Đại Việt có một vùng đất nhô ra rõ ràng ở phía tây. Còn nếu coi đất nước việt nam là một con rồng thì đây chính là… vây lưng của rồng. Từ hồ Ba Bể tỉnh Bắc Kạn, tổ đội số mười hai bay vút về miền trung Đại Việt, tiến tới vùng đất từ xưa tới nay được gọi là vây rồng này. Nằm ở phía tây sát biên giới Việt – Lào, vùng đất thuộc tỉnh Nghệ An này có tên là huyện Kỳ Sơn.
Kỳ Sơn là một nơi đồi núi trập trùng, dân cư thưa thớt. Ở phía nam Tây Sơn, là một vùng núi cao, cây cối tươi tốt bao phủ, quanh năm vắng dấu chân người… đây cũng chính là nơi Việt Thuật Đại Hội tổ chức năm nay.
Chưa tới tám giờ, nhóm người Văn Lục đã bay tới địa phận của tỉnh Nghệ An, tiến vào phạm vi huyện Kỳ Sơn. Lúc này bên trên tầng mây, hàng ngàn hàng vạn chùm sáng muôn màu phóng qua phóng lại vun vút, tấp nập không kém gì hội Đền Hùng cả.
Những chùm sáng đủ các màu sắc đó chính là những tu thuật giả đang hối hả bay ngang bay ngược. Có người làm việc này việc kia, có người cấp tốc tới tham dự lễ khai mạc Việt Thuật Đại Hội sắp diễn ra vào chín giờ sáng sắp tới.
Trên con đường tu luyện tịch mịch, mãi mười hai năm mới có một đại hội như vậy, nhiều người than thở rằng tổ chức hơi ít a. Nhìn bóng người bay qua bay lại, thực khiến người ta thấy phấn khởi trong lòng.
Cả tổ đội số mười hai khi bay tới địa phận sẽ tổ chức Việt Thuật Đại Hội thì đều choáng váng trước quy mô của đại hội. Trước mắt là mười hai ngọn đại sơn khổng lồ đứng sừng sững vươn lên trời. Nhìn từ trên xuống mọi người đều thấy mười một ngọn núi vây quanh ngọn núi thứ mười hai ở giữa trung tâm. Mỗi một đỉnh núi đều được san bằng thành mặt phẳng và diện tích tròn rộng tới bảy ngàn mét, bên trên có vô số đình đài, lầu các và những cây đại thụ khổng lồ mọc có quy luật bên trên đỉnh núi ấy. Nhưng nhưng làm người ta sững sờ là đỉnh núi ở giữa trung tâm, Văn Lục ước tính độ rộng mặt phẳng cắt bằng trên đỉnh của nó phải đạt tới mười hai ngàn mét diện tích tròn. Chỉ phóng linh thức tỏa ra bao chùm thôi cũng đã thấy rộng lớn đủ cho cả mấy chục vạn người đứng rồi.
Bao quanh cả mười hai ngọn núi là một trận pháp khổng lồ nhằm che mắt những dân thường và các thiết bị khoa học hiện đại do thám. Nhất là đại trận này có thể hấp thu linh khí xung quanh tới khiến cho bên trong nồng độ linh khí tràn ngập, sương mù phiêu đãng vờn quanh những khóm trúc và những cây đại thụ, những khóm hoa lớn muôn màu tạo nên một cõi tiên huyền ảo.
Văn Lục còn đang ngơ ngác trước cảnh quan hùng tráng nơi này, Kiệt Hào đã đứng bên giới thiệu:
- Mười hai ngọn núi khổng lồ này là do nhiều trưởng lão tu luyện thổ hệ và mộc hệ phối hợp tạo nên. Mười hai ngọn núi được sắp xếp theo đồ án tam cấp của văn minh Văn Lang. Lão đại nhìn xem… mỗi một đỉnh núi thường thường có đặc điểm riêng. Ngoại trừ đỉnh núi phía bắc dùng để làm nơi xây phòng ốc nghỉ ngơi cho các môn phái và các gia tộc cùng các thí sinh thì những đỉnh núi còn lại cũng chính là nơi tổ chức các cuộc thi. Ngọn nằm ở phía cực đông kia chính là dùng để thi họa, hai ngọn nằm cạnh hai bên chính là thi cầm, thi kỳ… tương tự phân bố trên các ngọn núi còn lại là thi luyện đan, luyện khí…
- Thế thi võ ở ngọn núi trung tâm kia hả?
Văn Lục nhìn thấy rất nhiều những võ đài nằm dải dác trên đỉnh núi trung tâm liền phán đoán. Kiệt Hào gật đầu nói:
- Đúng vậy… đỉnh núi trung tâm sẽ dành để tổ chức cuộc thi võ. Vì tổ chức lần lượt từng hai hạng mục một lúc cho nên khó có thể xảy ra tình huống trùng giờ thi đấu giữa hai môn. Hơn nữa một người cũng chỉ tối đa đăng ký tham dự được ba môn thi đấu, bởi thế hoàn toàn có thể thi đấu xong nơi này rồi chạy tới nơi khác thi đấu. Các trưởng lão giám sát sẽ tận lực sắp xếp sao cho mọi thí sinh đều không trùng hai môn cùng lúc.
Hạng mục võ thuật sẽ là hạng mục tham gia thi cuối cùng, cũng chính là hạng mục được mong chờ nhất mọi năm.
Văn Lục nhìn xuống dưới, trên khắp các đỉnh núi là vô số người đi đi lại lại, bay lượn giữa các đỉnh núi với nhau. Đặc biệt là đỉnh núi phía bắc lại càng thêm đông đúc, người ra kẻ vào các đình viện, Văn Lục nhịn không được thốt lên:
- Thật nhiều người a! Không ngờ tu thuật giả ở dưới nhân gian lại đông như vậy.
Na Na đứng bên mỉm cười nói:
- Nhiều là đương nhiên rồi… Đại ca thử tính xem, tu thuật giả nếu đã bước qua ngưỡng cấp ba thì có thể sống ba trăm năm, bước qua cấp sáu liền có thể sống cả ngàn năm. Cứ như vậy qua ngàn năm không có tranh đấu thử hỏi có bao nhiêu người. Đại ca đã từng đi qua Lệ Sơn phái đại ca cũng biết, mỗi một đại môn phái như vậy ngoài giới chủ ra, thì có rất nhiều giới khác đi kèm. Mỗi một giới lại rộng lớn có khi còn gấp nhiều lần so với trái đất. Qua bao nhiêu năm tháng tuyển chọn người vào môn phái, thì sau ngàn năm, môn phái đó có khoảng bao nhiêu người.
Giả sử cứ mười năm thu vào một hai ngàn người. Cứ coi như bọn họ không phải thiên tài đi chăng nữa, không thể luyện tới tầng sáu. Nhưng với ngành luyện đan phát triển như vũ bão vậy chẳng lẽ lại không có loại đan dược nào giúp sống lâu hơn sao? Lại còn nữa, những đệ tử biết mình không thể tiến xa hơn cho nên đôi khi tìm tới một người khác giới khác kết thành phu thê mà sinh con đẻ cái, sống trong một giới của một môn phái. Cứ như vậy chẳng bao lâu trong giới sẽ hoàn toàn tiến hóa thành một xã hội tu thuật giả, cho nên con số trước mắt chỉ là những đệ tử đi trước chuẩn bị mà thôi. Lúc nữa đội ngũ chính thức của các đại môn phái và gia tộc mới tới. Lúc ấy sẽ còn đông gấp nhiều lần so với ở đây. Ước tính phải đạt tới con số sáu tới mười vạn người…
- Chậc chậc! Nhiều quá ta…
Văn Lục chưa nói hết lời thì phía đông bắc xuất hiện một bóng ảnh khổng lồ. Nhìn kỹ người ta mới kinh hãi phát hiện bóng ảnh đó không ngờ lại là một con đại bàng to lớn như cả sân bóng đá đang bay vút tới với tốc độ chóng mặt. Linh thức Văn Lục còn phát hiện ra bên trên lưng nó đứng rất nhiều người, ước chừng đạt con số hơn bảy ngàn người.
Văn Lục và Lệ Thanh còn đang mắt tròn mắt dẹt thì Vân Trọng đứng bên cạnh đã hưng phấn nói:
- Lão đại… đó là người của Trung An môn, cũng chính là môn phái cư trú ở tỉnh Nghệ An này. Năm nay, mọi việc tổ chức đại hội, họ cũng là người tham gia nhiều nhất đấy
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK