Ngược về thời gian một tháng trước…
Trên một đỉnh núi quanh năm mây phủ ở ở vùng núi phía Tây Bắc, trước một căn nhà tranh đơn sơ, một cụ già tay chống gậy khom khom người nhẹ nhàng nói với một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi đang quỳ dưới mặt đất:
- Tới lúc… con nên xuống núi rồi.
- Cha! Con muốn ở lại chăm sóc cha. Ngộ nhỡ…
Cụ già không kiên nhẫn ngắt lời:
- Ngươi đang rủa ta chết đấy hả. Nằm mơ đi…
Nói đoạn cụ già nhìn đứa con trước mặt, rồi thở dài nhìn về hướng nam, giọng vẫn đều đều bình thản:
- Hiện tại ngươi đã học xong Giáng Long Thập Nhị Kiếm Thế. Vừa lúc Đại Việt có nguy cơ, ngươi phải xuống núi thôi.
Nói xong cụ già xoay lưng vào trong nhà lục lọi một hồi, tiếp đó quay ra, trên tay còn cầm một bộ giáp màu bạc sáng ngời đưa tới trước mặt người trung niên.
- Ngươi cầm đi. Tổ tiên giao lại cho ta, tới đời này, ngươi chính là người kế thừa nó. Hãy nhớ… nó tên là Thủ Hộ Long Giáp. Khi mặc nó trên người, ngươi không bao giờ được phép quên di huấn của tổ tiên. Nhớ rõ…
Cụ già nói xong lại chống gậy đi vào trong căn nhà tranh nhỏ. Nhìn dáng vẻ tập tễnh của cụ, người ta dễ liên tưởng tới một cụ già gần đất xa trời, gió thổi qua cũng ngã… bất quá ít ai biết rằng hơn một trăm năm trước, các tu luyện giả trên trái đất mỗi khi nghe tới tên lão thì đều biến sắc sợ hãi…
Chàng thanh niên hai tay run run tiếp nhận bộ áo giáp, nhìn vào trong căn nhà tranh một hồi, tiếp đó vung tay lên, bộ áo giáp biến mất. Chàng thanh niên tiêu sái đi xuống núi, vừa đi vừa ngâm nga:
Nam quốc sơn hà, nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư…
…………..
Ba giờ sáng, bờ hồ Hoàn Kiếm tại thủ đô Hà Nội của Đại Việt đã thưa thớt người đi lại. Trên mặt hồ phía nam gần con đường dẫn tới chân cầu Thê Húc cong cong, một thanh niên râu hùm, hàm én, thân hình rắn chắc khỏe mạnh, khoác trên người tấm áo choàng màu trắng phiêu vũ trong gió đang nhẹ nhàng bước từng bước bên cạnh bờ hồ.
Nếu có người dân nào đó đi ngang qua hắn hiện tại, rồi nhìn xuống hồ Hoàn Kiếm thì nhất định sẽ rất kinh ngạc há hốc mồm khi thấy một con rùa khổng lồ tới hai mét đang nổi lập lờ trên mặt nước sát bờ hồ. Toàn thân con rùa khổng lồ này tỏa ra kim quang màu vàng nhè nhẹ.
Trang thanh niên mặc áo choàng màu trắng vừa bước đều đều theo vòng bờ hồ vừa lớn tiếng cười:
- Lão ô quy… hóa ra ngươi chưa chết nha. Thế mà ta còn lo tới không có ai tiếp.
Cụ rùa dưới hồ không ngờ cất lên tiếng giận dữ:
- Nhóc con… không biết tôn kính người già. Cha ngươi dạy hỏng ngươi thế hả? Ta là “Hoàng Quy” , không phải ô quy… ngươi nghe cho rõ!
Thanh niên vẫn bước đi đều đều nghe vậy cười ha hả nói:
- Thì ra là hoàng quy, a… là ta nhầm… haha….
Nói xong chàng nhìn xuống mặt hồ Gươm rồi bĩu môi khinh thường:
- Ai nha! Trấn quốc hoàng thú mà phải ở cái hồ ô nhiễm thế này nha. Chậc chậc… ta lại tưởng ngươi đổi sở thích chứ…haha…
Cụ rùa lớn dưới hồ bình thản nói vọng lên:
- Không quan hệ, ta ở hồ ngầm dưới mặt đất, cũng không quan trọng lắm. Cái chính là hiện tại dù có nhiều khuyết điểm, nhưng bọn họ làm khá tốt chức vụ chủ trì đất nước. Dân chúng cũng ấm no hơn xưa… ngươi có lẽ nên giúp chúng một tay…
Cụ rùa hoàng kim ngần ngừ một lúc rồi nói:
- Còn nữa… chắc cha ngươi đã nói cho ngươi. Ngươi cũng nên giải quyết cái phiền phức kia đi thôi.
Chàng trai có hàm én kia giơ tay về phía cụ rùa hoàng kim thản nhiên nói:
- Đưa đây…
Cụ rùa thấy vậy lại tức giận nói:
- Như thế nào nhóc con ngươi lại vô lý vậy. Cầu ta thì cũng phải tỏ thái độ cung kính một chút chứ? Ngươi… thật làm ta tức chết mà.
Nói đoạn làu bàu:
- Ta còn nhiều tuổi hơn cả tổ tiên của ngươi đó.
Tuy nhiên cụ rùa hoàng kim với danh tự Trấn Quốc Hoàng Thú kia vẫn há miệng ra. Nếu có người hiện tại ở đây nhất định sẽ kinh hoảng thất thố bởi vì từ trong miệng cụ rùa không ngờ bay ra một thanh gươm tỏa ánh hào quang chói lòa. Trong chớp mắt, thanh gươm đã nhảy gọn vào tay người thanh niên nọ, nó dường như reo lên sung sướng khi gặp người thân lâu năm. Chàng thanh niên cũng ngẩn người một hồi, lại nhìn hoa văn trên thân gươm, chàng thì thào:
- Cùng ta tung hoành chứ?
Thanh gươm rung lên, những tiếng ong ong từ trên thân gươm phát ra khiến không gian dường như bạo loạn nhỏ. Hiển nhiên linh tính của thanh thần binh này đang reo lên vui mừng.
Chàng thanh niên mỉm cười vác chéo thanh gươm lên vai nhìn cụ rùa hoàng kim dưới hồ Hoàn Kiếm nói:
- Hê… cám ơn lão ô quy nhé. Ta đi dây…
Cụ rùa nghe vậy lại tức khí gầm lên:
- Oa nha nha…Nhóc con… thật tức chết ta mà. Đã nói rồi, ta là Hoàng Quy… là trấn quốc hoàng thú. Ngươi phải biết cách tôn trọng người già chứ? A này… sao đi vội thế… ta đang thèm có người nói truyện… Này… ngươi đi đâu bây giờ?
Chàng thanh niên đang dảo bước về phía nam nghe vậy liền ngừng lại nhìn cụ rùa hoàng kim mỉm cười:
- Ta đi kiếm thêm đồng bọn. Ta không dại mà đơn đả độc tấu như lão tổ tông nhà ta đâu… đã làm mạng ô hô ai tai… lại còn hỏng thần binh… thật là…
Nói xong chàng thanh niên xoay người bỏ đi. Cụ rùa hoàng kim gọi với theo:
- Thế ngươi đi đâu tìm đồng bọn?
Chàng thanh niên mặc áo choàng màu trắng không ngoảnh lại mà vừa tiếp tục đi vừa nói:
- Ta tới… Việt Thuật Đại Hội.
Ở dưới hồ, cụ rùa hoàng kim nhìn theo bóng người thanh niên mất hút liền lẩm bẩm:
- Tiểu tử này khá đấy. Trông mặt thì hào sảng mà trong lòng nhiều mưu mô, biết suy tính hơn mấy tên trước kia chỉ biết đâm đâm chém chém…haha… Xem ra mấy tên nhóc con muốn đại náo Đại Việt ta chuyến này gặp họa…
Nói xong ánh hào quang màu vàng lóe lên, thân ảnh rùa khổng lồ dưới mặt hồ biến mất. Mặt hồ trở lại yên tĩnh, gió lại thổi vi vu những giặng liễu trong đông lạnh…
……
Trên đỉnh núi trung tâm ở tam cấp đồ án những ngày cuối năm, nhóm người trong tổ đội số mười hai và Lệ Thanh vừa đặt chân xuống, liền tò mò nhìn vô số người đang rì rào đi lại.
Hôm nay chính là khai mạc của hạng mục võ thuật, hạng mục được trông đợi nhất ở Việt Thuật Đại Hội. Lệ Thanh đã khỏi hẳn vết thương hôm trước do đao mang của Văn Lục gây nên, hiện tại đang linh hoạt giương đôi mắt đen lay láy tò mò nhìn khắp đỉnh núi. Lúc trước Văn Lục không có mặt, các hạng mục khác cũng đã hoàn thành với nhiều điều khiến người ta bất ngờ.
Kể tới ‘cú sốc’ đầu tiên thì phải nói tới tên ‘âm hiểm’ có cái tên Kiệt Hào. Hắn trong hạng mục thi cầm âm liền nhảy lên vị trí thứ ba ngồi với cây sáo ngọc của hắn. Bởi vì hạng mục cầm âm các kỳ trước vị trí thứ nhất cho tới vị trí thứ bảy thứ tám đều là nữ tử chiếm lĩnh, không ngờ kỳ này Kiệt Hào lại nghiễm nhiên nhảy lên vị trí thứ ba ngồi chễm trệ mới khiến cho các anh tài nam tử hò hét khản tiếng hưng phấn cổ vũ.
Vị trí đứng đầu của hạng mục cầm âm lại không phải người tới từ Văn Lang Thiên kia hay người tới từ môn phái Ngọc Linh mà chính là cô bé mười sáu mười bảy tuổi đi hay thân thiết đi cùng “cái bang” kia. Nàng với cây đàn bầu vừa đánh lên đã làm điên đảo cả các giám sát sử. Điều cực kỳ kinh ngạc là phối hợp với cây độc huyền cầm, nàng liền tấu nên cầm khúc cấp tám sơ cấp khiến mọi người lác mắt ngẩn ngơ.
Trong hạng mục hội họa, Vân Trọng cũng không làm xấu mặt mấy tên háo sắc của tổ đội. Hắn cũng thản nhiên nhảy lên vị trí thứ tư ngồi. Nhưng làm mọi người trong tổ đội choáng váng hơn lại là cô nàng sát thủ có cái tên kiều diễm… Hương kia. Nàng tham dự hạng mục binh pháp liền vượt mặt một loạt mày râu, nhảy lên vị trí thứ nhất ngồi. Văn Lục mới nghe xong cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng khiến nàng thẹn thùng nhìn lơ đãng ra chỗ khác.
Mãi một lúc sau, nhớ tới những chỉ đạo xuất sắc của nàng khi tổ đội mười hai làm nhiệm vụ hồn ngọc thứ hai thì Văn Lục cũng phải giơ ngón cái tán thưởng nàng.
Các hạng mục khác Văn Lục cũng không quan tâm lắm cho nên hắn không có hỏi nhiều. Hiện tại hạng mục võ thuật được chia ra làm năm đỉnh núi, bốn đỉnh ở xung quanh và một đỉnh ở giữa trung tâm. Các đệ tử mới tham gia, hoặc tham gia các kỳ trước nhưng thứ hạng không cao đều phải theo số thứ tự trên bảng ngọc mà chia đều ra bốn đỉnh xung quanh lần lượt đấu loại. Đỉnh núi trung tâm được để dành cho các đệ tử xuất sắc của các kỳ trước, hoặc là những trọng tâm bồi dưỡng của các môn phái và các gia tộc, bao gồm cả những tinh anh trên Văn Lang Thiên xuống… tất cả đều thi đấu ở đây.
Nhóm người tổ đội mười hai ngoại trừ Lệ Thanh sau khi đi qua bảng ngọc xem vị trí của mình thì đều nhìn nhau ngạc nhiên. Không biết các trưởng bối cố ý hay hay vô tình nhưng đám người Văn Lục đều được ở lại đỉnh núi trung tâm để thi đấu. Nói như vậy có nghĩa là ngay từ trận đấu đầu tiên, người trong tổ đội số mười hai hoàn toàn có thể gặp đối thủ ngang tài ngang sức. Văn Lục cũng chỉ liếc qua, không để ý tới tình huống này lắm. Đối với hắn thì vất ở đâu cũng vậy, đều không có chút ảnh hưởng với hắn cả.
Sau khi các đệ tử và người tới quan khán đều lục đục rút về bốn đỉnh núi xung quanh thì trên đỉnh núi trung tâm hiện tại chỉ còn hơn mười ba mười bốn ngàn ngàn người.
Tính sơ sơ cũng phải tới chín mười ngàn tinh anh… đây mới chính thức được gọi là tinh anh tuyệt đối. Bởi lẽ trong số những tinh anh này có ai không phải là những thiên tài trong các đại môn phái trong các gia tộc? Cuộc chiến ở đỉnh núi trung tâm này mới chính thức là những màn đấu hấp dẫn.
Đỉnh núi trung tâm rộng tới mười hai ngàn mét, mỗi một sàn đấu được lập nên rộng cũng phải ba trăm mét, bởi vậy cả đỉnh núi liền được chia thành ba mươi sáu sân đấu chạy thành một đường thẳng chạy vắt ngang bề mặt bằng phẳng của đỉnh núi.
Ở hai bên của đường trục tâm đó lại có thêm hai hàng sân đấu nữa. Bởi vì diện tích bề mặt bằng phẳng của đỉnh núi là hình tròn, bởi vậy hai hàng võ đài hai bên đường trục tâm này có số võ đài ít hơn, mỗi bên chỉ có ba mươi võ đài mà thôi…. Tổng cộng là chín mươi sáu võ đài.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK