Trên võ đài số chín mươi mốt, hỏa cầu rợp trời đang ùn ùn từ phía bắc võ đài kéo về phía nam. Đường kính của võ đài chỉ có ba trăm mét, tốc độ của hỏa cầu lại cực kỳ khủng bố, chớp mắt đã vượt quá hai trăm năm mươi mét, tất cả đều muốn ập tới phối hợp với hỏa cầu ban đầu truy đuổi Na Na để tạo thành vụ nổ khủng bố.
Nhìn thấy tình cảnh này Văn Lục cũng thầm toát mồ hôi cho cô bé tu luyện mộc thuật này. Bất quá khi hắn nhìn sang bên cạnh thấy mấy người Kiệt Hào vẫn bình tĩnh nhìn vào trong võ đài thì thở ra một hơi. Xem ra Văn Lục mới là người ít phối hợp với tổ đội nhất cho nên không hiểu rõ phương thức chiến đấu của mọi người. Cứ nhìn bộ dạng không thèm quan tâm của đám người Kiệt Hào thì Văn Lục cũng biết cô nàng lanh lợi đáng yêu Na Na kia hẳn còn nhiều quân bài chưa lật.
Nghĩ lại cũng đúng, trong tổ đội toàn quái vật này chẳng lẽ lại xuất hiện một người bình thường? Quả nhiên Văn Lục không phải đợi lâu. Chỉ thấy trên võ đài Na Na đang chạy quanh góc võ đài phía nam liền “hừ” nhẹ một tiếng, hai tay nàng điểm liên tiếp ra phía đối diện. Lập tức trước mặt xuất hiện một hàng cây kỳ dị. Hàng cây này gốc to lớn xếp kín lẫn nhau trở thành một tấm chắn trước người hòng ngăn những hỏa cầu to như quả bóng đá kia bắn tới.
Nữ tử áo đỏ cũng không phải vừa, lập tức bắt quyết… hỏa cầu đang bay liền muốn vòng qua hàng cây, hòng từ trên trời đổ bộ xuống.
Tổ đội quái vật số mười hai dạo gần đây danh tiếng vang vọng trong giới tu thuật trẻ tuổi của Đại Việt. Bởi vậy trận đấu của các thành viên trong tổ đội rất được chú ý. Mọi người đều tò mò xem xem thành viên trong tổ đội số mười hai này vì lý do gì mà dám xưng là “tổ đội quái vật”. Hiển nhiên lúc này mọi người quan khán đều ngẩn ra. Không đầy mấy chục mét nữa là hỏa cầu sẽ ập xuống người cô bé kia. Nếu cô bé mà còn không chịu nhận thua thì hẳn là thành tro bụi. Mấy chục mét đối với người thường mà nói thì quả thật là một khoảng cách đáng kể. Tuy nhiên đối với tu thuật giả mà nói khoảng cách đó thực không đáng để vào mắt.
Bên ngoài một vị giám sát sử đang canh chừng cũng toát mồ hôi. Toàn thân lâm vào trạng thái đề phòng. Nếu cô bé kia không ứng phó được, hẳn vị giám sát sử sẽ can thiệp, cứu lấy một mạng cho nàng.
Bất quá trong lúc mọi người còn đang nghĩ trận đấu kết thúc thì một biến hóa kinh người xảy ra. Từ trên hàng cây Na Na vừa dụng mộc thuật tạo ra làm lá chắn lền phóng ra vô số súc tua. Tiếp đó trên những đầu xúc tua lại mọc ra thành những phiến lá rộng gấp đôi những hỏa quả cầu kia. Sau đó làm người ta trợn mắt há mồm là những phiến lá có đuôi là xúc tua kia không ngờ làm động tác giống người ta đánh quần vợt. Với tốc độ kinh khủng, những phiến lá cứng rắn kia đập lên những hỏa cầu làm nó bật lại với tốc độ còn khủng bố hơn so với tốc độ nó đến. Có lẽ nhờ sự đàn hồi của xúc tua nằm dưới đuôi phiến lá, cho nên mới tạo thành sức bật kinh người như vậy.
Dưới con mắt ngơ ngác của mọi người quan khán, những hỏa cầu bay ngược lại với tốc độ chóng mặt. Kết quả nữ tử áo đỏ và con linh thú hệ hỏa hình sư tử kia… ăn quả đắng bởi chính tuyệt chiêu của mình. Mặc dù sau mỗi lần đập một hỏa cầu thì một phiến lá cũng bị tan tành tro bụi. Tuy nhiên với số lượng áp đảo, hơn nữa lại mọc ra không ngừng, số phiến lá xem chừng còn chiếm ưu thế hơn so với số lượng hỏa cầu.
Mà lúc này hỏa cầu đuổi theo Na Na cũng bị nàng lừa cho tới gần hàng cây và bị đập bay đi mất.
Chưa hết… ở giữa thân của hàng cây to lớn đó tự động mở ra những lỗ tròn trên thân suốt từ gốc cho tới ngọn. Trong lúc nữ tử còn đang chật vật vừa tránh né hỏa cầu của chính mình lại vừa phải hấp thu lại lực lượng trong đó thì từ trong những lỗ trên hàng cây kia như súng máy lập tức bắn ra vô số những quả tròn tròn to chừng trái bưởi. Kết quả là nữ tử áo đỏ vốn đứng sát mép võ đài cạnh kết giới liền bị những quả bóng màu xanh đó đập cho tối tăm mặt mũi, ngay cả thân mình cũng bị đập lên kết giới, nảy ra… lại bị đập lại…. Cuối cùng sau năm lần bị va chạm với kết giới, Na Na mới ngừng thi triển mộc thuật khiến nữ tử áo đỏ sụi lơ trên mặt võ đài hôn mê bất tỉnh…
Mọi người đang quan khán đều bị cô nàng nhỏ nhắn xinh đẹp trên võ đài dọa sốc. Nên biết rằng nữ tử áo đỏ kia đã phải lôi cả linh thú ra để tác chiến. Mà Na Na thì vẫn tay không tỉnh bơ chiến đấu, vũ khí lẫn linh thú hay pháp bảo phụ trợ… đều chưa thấy nàng lôi ra.
Văn Lục quan khán dưới võ đài cũng bị Na Na làm cho há hốc mồm. Hắn lắc lắc đầu không nói gì. Xem biểu hiện vừa rồi thì với lực lượng của nàng hẳn là có thể chiến đấu vượt cấp, lẽ dĩ nhiên chiến thắng nữ tử áo đỏ kia bị áp đảo ngay từ đầu thì không thành vấn đề. Người uất ức có lẽ là nữ tử áo đỏ, chưa thi triển được tuyệt chiêu đã bị Na Na liên hoàn công kích đánh cho bại thảm.
Trên Bảng Ngọc lúc này cũng đã hiện lên tên Na Na ở lượt đấu tiếp theo. Na Na cũng không vội xuống đài ngay mà vươn đôi tay ngọc nhỏ nhắn của nàng vẽ lên những đồ án phức tạp. Lập tức nữ tử áo đỏ đang hôn mê trên ở góc võ đài phía bắc hồi phục nhanh chóng. Không lâu sau liền tỉnh dậy, ngơ ngác kiểm tra thân mình một hồi, tiếp đó cung tay cúi người cảm ơn Na Na.
Hành động này của hai người lập tức được mọi người ủng hộ, kích động vỗ tay ầm ầm. Na Na cười tươi bước xuống đài nháy nháy mắt với Văn Lục rồi hỏi:
- Đại ca thấy thế nào?
Văn Lục chỉ mỉm cười gật gật đầu, cô nàng tiu nghỉu:
- Vậy còn chưa vừa lòng?
Văn Lục xoa đầu cô nàng rồi nói:
- Đấu được lắm…
Na Na nghe Văn Lục nói vậy thì lại tươi tỉnh, cười híp đôi mắt. Bất quá câu sau Văn Lục buông ra làm nàng chán hẳn:
- Tuy nhiên… quá màu mè…
Văn Lục biết tốc độ thi triển pháp thuật của Na Na sau nhiều lần thực chiến thì tuyệt đối là nhanh hơn nhiều so với tu thuật giả trẻ tuổi bình thường. Hơn nữa lực lượng của nàng hẳn là có thể chiến đấu vượt cấp. Trong tình huống vừa rồi với tốc độ nhanh như vậy thi triển ra đám rễ cây kia thì thà Na Na tung ra một chưởng có lẽ trận đấu đã kết thúc. Bất quá con gái đều không thích quá thẳng thừng như Văn Lục. Na Na cũng thế, nàng muốn mình phải nổi trội. Cứ nghĩ tới động tác thi triển phép thuật của nàng như tiên nữ múa thì Văn Lục không khỏi lắc đầu cười khổ.
Bất quá nếu nàng thích thì cứ kệ nàng đi. Dù sao cũng không phải chiến đấu sinh tử gì. Hơn nữa Văn Lục cũng biết Na Na trong các tình huống quan trọng đều rất nghiêm túc nên tự nhiên lại cảm thấy mình hơi… khắt khe thì phải.
Nghĩ vậy Văn Lục liền sửa đổi:
- Ách! Đương nhiên lúc nàng thi triển pháp thuật quả thật đẹp mắt.
Na Na đang thất vọng, nghe vậy liền đỏ bừng mặt. Tuy nhiên trong lòng cũng không khỏi ngọt ngào. Liếc mắt sang bên, Na Na thấy nụ cười mờ ám của Lệ Thanh thì không khỏi nóng mặt:
- Nhìn gì mà nhìn.
Mọi người đang quan khán ở đó cũng phá lên cười thích thú. Na Na cắn môi lườm lườm Văn Lục một cái rồi chui ra sau lưng Hương sát thủ, không giám thò mặt ra.
…………
Số hai trăm năm mươi và ba trăm hai mươi mốt cũng khá gần nhau, bởi vậy Văn Lục cũng không phải đợi lâu, không đầy ba mươi phút hắn liền được Bảng Ngọc thông báo tới võ đài thứ mười tám.
Cả nhóm người Kiệt Hào, Lung Quang đều theo tới võ đài số mười tám để quan khán Văn Lục chiến đấu. Mà số lượng tu thuật giả quan tâm tới trận đấu này cũng thật lớn. Không nói tới vấn đề khác, chỉ nói tới việc thủ hộ giả Lê tự mình tới mời Văn Lục tham gia nhóm của hắn thì cũng đáng để mọi người chú ý tới Văn Lục. Hơn nữa hắn cũng là đội trưởng của tổ đội quái vật số mười hai. Mặc dù mấy hôm trước hắn có tỏ ra vô lại, tuy nhiên cũng không phải ai cũng tin tưởng điều đó. Mà cho dù có tin tưởng hắn vô sỉ, háo sắc đi chăng nữa thì cũng phải ghé mắt qua xem cái tên công tử bột đó làm sao đánh đấm. Kết quả là võ đài số mười tám bỗng chốc thành trung tâm của sự chú ý, đám đệ tử tới từ Văn Lang Thiên cũng không ngoại lệ. Nữ tử đanh đá trực tiếp khinh thường bĩu môi:
- Hừ… cậy mình có chút gia thế là lên mặt sao? Tài năng gì chứ? Tổ đội quái vật à… phì… ta khinh. Đừng để bổn cô nương tóm được…hừ hừ…
Mọi người tới từ Văn Lang Thiên nghe nàng nói vậy thì gương mặt cổ quái, tiếp đó đỏ bừng nín nhịn không giám phì cười. Trong lòng đều thầm nghĩ “tên nào mới cậy gia thế a? Chửi ngược lại mình như vậy đúng là hết thuốc chữa”.
Nữ tử chua ngoa cũng không để ý tới đám người sau lưng mà nhìn chằm chằm Văn Lục đang mỉm cười tiêu sái đi đến võ đài, con mắt tràn ngập khinh thường.
Văn Lục tới võ đài số mười tám liền thấy nhiều thí sinh vây lại coi thì ngạc nhiên. Hắn quét mắt về phía khán đài mở rộng xung quanh đỉnh núi, thấy nhiền ánh mắt đổ dồn lên người mình thì lại cảm thấy cổ quái.
Tuy nhiên Văn Lục vẫn bình thản mỉm cười với đám đệ tử xung quanh rồi tiêu sái đi vào trong kết giới. Kết quả là…
“Bang” một tiếng, Văn Lục bị đẩy ngược ra, xa xẩm mặt mày, mọi người sau giây phút sửng sốt thì phá lên cười. Ở xa từ trong đám đệ tử tới từ Văn Lang Thiên vang lên tiếng nữ đệ tử cười khoái trá.
- Ha ha… cười chết ta mất. Đã bảo là không được mang đồ cấp cao hơn bản thân còn cố dấu diếm… không xong, cười đau hết cả bụng ta…haha…
Văn Lục lúc này đang vuốt vuốt mặt rồi nhìn kết giới chửi thầm:
- Con bà nó! Quá tà môn… ta làm gì có đồ vật trên cấp tám đâu nhỉ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK