Văn Lục lại vị trí tên sát thủ đi lúc nãy rồi trừng mắt nhìn cô bé cái bang nói:
- Nàng thật là… coi thử xem nàng đã làm gì. Ta bảo nàng xử lý chứ có bảo nàng dọn sạch sẽ thế này đâu. Trên người hắn có biết bao nhiêu đồ tốt bị nàng hủy đi mất rồi.
Nói đoạn Văn Lục cúi người nhặt thanh gươm duy nhất còn sót lại lẩm bẩm:
- Không tệ… quả là gươm tốt.
Văn Lục xoay xoay vòng vòng ngắm nghía thanh gươm một hồi. Sau đó hắn lắc đầu quẳng thanh gươm cho cô bé cái bang:
- Nàng cầm lấy, sau này thi đấu Việt Thuật Đại Hội sử dụng chắc hiệu quả lắm.
Cô bé cái bang đang cúi gằm đầu xuống ngượng ngùng không giám nhìn Văn Lục. Hiện tại nghe hắn nói vậy, hai tay vừa đỡ thanh gươm vừa ngạc nhiên. Tiếp đó nàng hưng phấn nắm chắc thanh gươm nói.
- Không được đòi nha… vào tay bổn cô nương rồi, cấm lấy lại được.
Văn Lục khóc dở cười dở nhìn nàng:
- Ta nghe nói Việt Thuật Đại Hội không sử dụng được vũ khí trên cấp độ của bản thân thì phải.
- Nghĩa là sao?
- Là nàng chỉ được phép dùng vũ khí có cấp bảy đỉnh phong trở xuống chứ sao. Mà thanh gươm này ta đoán ít nhất cũng phải cấp tám hoặc cấp chín…
Cô bé cái bang nghe vậy thoáng chút ngẩn người. Sau đó nàng hồn nhiên dặt thanh gươm vào bên hông rồi nói:
- Không quan hệ, vật ngươi đính ước đương nhiên đối với ta đáng quý rồi.
Càng nói về sau, nàng nói càng lí nhí. Văn Lục nghe xong muốn tự tay bóp cổ mình. Vỗ vỗ trán, Văn Lục nói:
- Này… cái đó không phải vật đính ước gì đó đâu. Là ta cho mượn… Nàng cũng không nên vô sỉ vậy chứ? Có người yêu rồi còn muốn kưa cẩm ta là sao?
Cô bé đang hưng phấn vuốt ve chuôi gươm, nghe Văn Lục nói vậy thì ngẩn người thắc mắc:
- Ta có người yêu hồi nào? Ai nói vậy?
- Chẳng phải nàng kiếm đan dược cho hắn sao? Giờ còn chối a.
Cô bé cái bang sửng sốt một hồi, Văn Lục nhắc nàng mới nhớ là nàng đang phải đi kiếm cái viên Cửu Chuyển Hồi Đan kia. Ở Việt Thuật Đại Hội đại hội người lọt vào top một trăm đều được thưởng loại đan này kèm phần thưởng khác. Mà mẹ nàng bị ốm chứ thực tế không phải nàng xin đan dược cho người yêu như Văn Lục suy nghĩ. Nhớ tới người mẹ nằm ở trong căn nhà lụp xụp, cô bé hét lên:
- Trời đất! Hiện tại…hiện tại là lúc nào? Chúng ta đang ở đâu đây?
Văn Lục tỉnh bơ trả lời:
- Thì trong phong ấn chứ còn ở đâu.
Nói xong Văn Lục quay sang phía Bạch Y công chúa:
- Giờ ta giữ lời hứa với nàng đây. Ừm… cả hai người đứng ra phía sau đi.
Cũng nên giải khai cái phong ấn chết tiệt này để cho bình dân bá tánh quanh vùng sinh sinh phát đạt rồi.
Bạch Y công chúa và cô bé cái bang đang khẩn trương cũng rất tò mò xem Văn Lục giở trò quỷ gì. Cả hai liền ngoan ngoãn đi ra phía sau Văn Lục đứng.
Văn Lục cũng không nói thêm nhiều, tay phải đưa ra phía sau rút thanh đại đao vung lên. Thanh đại đao này thực tế cũng chẳng giúp cho Văn Lục thêm chút sức lực nào. Ngoài việc nó cực kỳ cứng rắn ra thì Văn Lục không hề phát hiện thêm được một kỹ năng nào của riêng nó. Bởi vậy việc rút đao ra để tích tục lực lượng thực tế chỉ là bản năng của Văn Lục mà thôi. Lực lượng của vòng ngũ hành tuần hoàn liền điên cuồng vận chuyển chạy ra tích tụ vòng quanh thân đao. Chẳng bao lâu, trong không gian tịch mịch này không ngờ cuồng phong nổi lên.
Văn Lục đang thực hiện đại nghiệp của “phá trận tông sư”. Vừa nãy, linh thức của Văn Lục cũng đã thử thăm dò vòng bao quanh của phong ấn này. Tính ra nó cũng thuộc đại trận trên cấp mười sơ cấp, tuy nhiên không thể nào vượt sang trận pháp cấp mười một được. Bởi vậy với lực lượng hùng mạnh hiện tại của mình, Văn Lục hoàn toàn tin tưởng phá trận đơn giản hơn nhiều so với việc phá lớp ngoài phong ấn cấp mười một ở Cửu Long Mạch.
Sau một ngày tích tụ, dưới con mắt mở tròn ngạc nhiên của hai cô gái đứng phía sau, Văn Lục hét lên một tiếng lớn, hai tay nắm chặt đại đao bổ ra một đường chéo vạch thẳng lên không trung.
Phong ấn là một hình cầu lớn nằm dưới mặt đất lập tức bị một đao ảnh hùng cường chẻ ra làm hai giống như người ta cầm dao cắt đôi quả cam vậy. Cả phạm vi năm mươi km xung quanh như có địa trấn, rung rinh một hồi. Cũng may là buổi tối cho nên cơn địa trấn nhẹ này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh cho nên cũng không ai để ý.
Văn Lục vừa bổ ra một đao, khuôn mặt đang tươi cười liền biến sắc. Hắn vội vàng lách thanh đao sang một bên, bởi linh thức hắn vừa lúc phong ấn bị vỡ liền bắt gặp một bóng ảnh trùng đúng đao phong của hắn. Bóng ảnh đó chính là cô bé đáng yêu Lệ Thanh kia. Văn Lục hoàn toàn không ngờ có tình huống này cho nên cắn răng lái cho đao phong đi sượt qua người cô bé. Cho dù lực lượng của Văn Lục trong một đao này đã dùng hết để giải khai phong ấn, tuy nhiên lực lượng còn sót lại cũng không phải là thứ mà cô bé Lệ Thanh kia có thể tiếp nhận.
Lệ Thanh đang ngồi ngẩn ngơ trên hòn đá lớn, bất thình lình bị tập kích từ dưới đất lên lập tức đứng trơ ra như phỗng không nhúc nhích nổi chân chạy ra ngoài. Cũng may Văn Lục trong lúc phá phong ấn luôn luôn mở ra linh thức quan sát tình hình, chứ nếu không đã ngộ sát nàng rồi. Bất quá lực lượng dù đi sát qua vẫn tràn ngập áp lực đập lên người nàng, lập tức làm nàng bị thương nặng.
Bóng ảnh thân hình Văn Lục biến mất… chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời vươn hai tay ra đỡ Lệ Thanh đang bị lực lượng của đao phong thổi bay lên trên trời. Văn Lục đau lòng lau dòng máu rỉ ra từ miệng cô bé nói:
- Nha đầu ngốc…. Sao lại ngồi ở đây chứ? Ngộ nhỡ ta làm nàng bị sao thì hối hận cũng không kịp a.
Lệ Thanh hai mắt cong cong, khuôn mặt tái nhợt cười cười:
- Đại ca? Đúng là đại ca rồi. Đại ca làm Lệ Thanh đợi quá lâu nha.
Nói xong liền rúc vào trong lòng Văn Lục ngủ ngon lành. Văn Lục thở dài bất đắc dĩ. Phía dưới hai người Bạch Y công chúa và cô bé cái bang cũng đã bay lên. Bạch Y công chúa còn đang hai tay che miệng không giám kinh hô. Nàng thực sự bị Văn Lục dọa sốc… cái tên tu vi còn kém hơn mình thế mà không ngờ hắn phá được đại trận thật. Như vậy lời tiên đoán của vị tiền bối kia không phải là giả rồi. “Ôi ta muốn hát quá”. Trong lòng Bạch Y công chúa như muốn gào thét, hưng phấn. Đã mấy trăm năm rồi, giờ nàng mới được giải thoát. Hơn nữa còn mang trên mình một thân thần thông thật khôn lường mà nàng trước đây mơ cũng chưa từng mơ tới. Nàng mon men lại gần Văn Lục la lớn:
- Ai nha! Ta yêu ngươi chết mất. Đây chính là kinh hỉ mà ngươi nói hả. Thật là… sao không nói sớm cho ta biết… làm ta hạnh phúc muốn đau tim đấy.
Ở dưới mặt đất, cô bé cái bang thì không phấn khích như công chúa mà chỉ nhìn quanh lo lắng. Tiếp đó nàng nói vọng lên trên:
- Ta đi có chút việc.
Nói xong thân ảnh liền biến mất về phía tây. Văn Lục cũng mặc kệ nàng, hắn nghĩ chắc hẳn nàng lo lắng cho người yêu của nàng. Cho tới bây giờ Văn Lục vẫn nghĩ rằng nàng xin đan dược cho người yêu. Văn Lục quay sang nói với Bạch Y công chúa đang thích thú lượn đi lượn lại trên bầu trời:
- Nàng dự tính gì chưa? Nếu không thì theo ta đi. Ta nghĩ ta biết vị tiền bối mà công chúa nói ở đâu.
- Thật sự?... Vậy tốt quá, ta đi với ngươi. Nhưng mà đợi chút, ta phải bố trí mấy luồng linh thức ở ngôi đền thở của ta. Để sau này có thời gian ta sẽ giúp họ… hihi… Ta vốn là công chúa thiện lương nhất mà.
Văn Lục bất đắc dĩ nhún vai mặc kệ nàng hưng phấn bay tới ngôi đền thánh mẫu. Linh thức Văn Lục tỏa ra bao chùm phạm vi mấy chục km, cảm nhận long mạch đang ầm ầm chuyển động cung cấp tràn ngập linh khí cho cả vùng khiến hắn cũng thấy tâm trạng thoải mái lẩm bẩm:
“Long mạch phải là của chung, sau này dân cư vùng này sẽ đản sinh lớp lớp thiên tài. Đại Việt sẽ có một ngày cường thịnh”.
……………..
Lúc này ở dinh trận của Lệ Sơn phái, trong một căn phòng, cả ba người Kiệt Hào, Vân Trọng và Lung Quang đang ngồi nhập định đều bật dậy nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên nét vui mừng. Cùng lúc này trên cánh cửa cũng vang lên tiếng đập dồn dập, tiếng Na Na vọng vào:
- Mau mau dậy… mau dậy mấy tên mèo lười. Ta cảm nhận được khí tức của lão đại rồi, dậy mau…
Cả ba người Kiệt Hào, Vân Trọng, Lung Quang chớp nhoáng đã xuất hiện ở ngoài cửa nhìn Na Na và Hương sát thủ đứng đó. Ai nấy đều không giấu nổi nét vui mừng trên mặt đồng loạt bay vút ra khỏi dinh trận làm huyên náo các đệ tử đang ngồi luyện công.
Chưa đầy hai phút, Bạch Y công chúa đã hoàn thành xong công việc của mình, vui vẻ bay lại chỗ Văn Lục đang đứng. Nhìn Văn Lục đang nhắm mắt cảm nhận long mạch, Bạch Y cũng không lên tiếng mà lặng lẽ đứng bên cạnh. Một hồi sau, Văn Lục nói:
- Đám bạn của ta sắp tới, chúng ta đợi chút.
Phía trên hòn đá phong ân long mạch, giọng nói hưng phấn của Kiệt Hào vang lớn:
- Lão đại… thật là. Đi một mạch ba tháng a.
Tên to xác Vân Trọng đứng bên cất tiếng oang oang:
- Đúng đúng… Kiệt Hào còn nói lão đại, chắc kiếm được cô nào xinh đẹp liền bỏ đồng đội rồi. Hắn còn nói lão đại trọng sắc khinh bạn…
Vân Trọng gãi đầu cười ngây ngô nói mặc kệ Kiệt Hào đang nháy loạn con mắt ở bên cạnh. Cả nhóm người đều phá lên cười vui vẻ. Na Na cũng phấn kích động nhích lại gần Văn Lục tò mò nói:
- Lệ Thanh nhanh chân vậy. Đã nhảy vào lòng đại ca ngủ ngon lành rồi, khinh không thèm nhìn chị nha.
Văn Lục cười khổ:
- Cô bé bị thương…
Na Na nghe vậy luống cuống giục:
- Trời…sao bị thương được. Chúng em đưa cho nàng lắm phi tiễn truyền thư bảo có chuyện gì lập tức báo tin mà. Mau để nàng nằm xuống Na Na dùng mộc thuật chữa trị cho nàng!
Văn Lục lắc đầu:
- Nàng quên rồi à? Cô bé tu luyện công pháp shiva, thể chất có chút khác biệt so với tu thuật giả, mộc thuật không có hiệu quả cho lắm. Ta nãy giờ vận chuyển lực lượng theo công pháp shiva truyền vào trong người nàng. Dù là mô phỏng nhưng chuyển biến cũng khá tốt. Chắc mấy hôm là nàng hoàn toàn bình phục thôi.
Cả nhóm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Văn Lục lại nói:
- Việt Thuật Đại Hội thế nào rồi?
Kiệt Hào bật cười:
- Haha… lão đại mà về muộn chút là mất tư cách tham gia hạng mục võ thuật liền à.
Các môn khác đã thi xong xuôi hết rồi. Hiện tại bắt đầu hạng mục cuối cùng.
- Nhanh như vậy sao? Xem ra ta về đúng lúc. Không biết năm nay xuất hiện những anh tài nào đây.
Đang muốn bay về Việt Thuật Đại Hội, góc áo Văn Lục bị túm lấy giật giật lại, một giọng nói yếu ớt phía sau vang lên:
- Này… này… tên áo đen…ngươi hứa với ta là đưa ta đi xem tết cổ truyền cơ mà?
- Ách! Xin lỗi, đầu óc dạo này có chút hay quên.
Văn Lục đỏ mặt gãi gãi đầu. Hắn không nghĩ tới cô công chúa này vẫn còn nhớ tới.
- Giới thiệu với nàng một chút. Ta tên Văn Lục, không phải “tên áo đen”… haha…
Nói đoạn quay sang mọi người:
- Giới thiệu với mọi người, đây là Bạch Y, là một công chúa nha. Còn đây là các đồng đội của ta. Hương, Kiệt Hào, Vân Trọng, Lung Quang, Na Na. Còn cô bé đang hôn mê này là Lệ Thanh. Đi thôi! Hiện tại cũng sắp tới tết, hẳn là không khí đã rất nhộn nhịp. Ta sẽ đưa nàng đi sắm tết cổ truyền. Ừm… hiện tại có chút khác xưa. Cuộc sống xô bồ đã đẩy những người dân lam lũ không còn mặn mà với cái tết như ngày xưa. Nhưng mà một số truyền thống tốt đẹp vẫn còn được giữ lại… cũng thật đáng quý.
Văn Lục nói xong tụ lực lượng bao quanh Bạch Y công chúa, chớp mắt tất cả đã xuất hiện ở phía tây xa xôi. Mọi người vừa đi vừa làm quen, khi nghe về hoàn cảnh của công chúa, hai cô gái đều đỏ hoe mắt thương cảm. Ba tên con trai cũng không dám phá hỏng bầu không khí. Bất quá rất nhanh mọi người đã tới phố cổ Hội An. Đủ các loại đồ vật sắc màu rực rỡ khiến tâm trạng của ba cô gái trở nên hoạt bát. Chạy tung tăng khắp nơi. Bốn người con trai đi theo trả tiền và khuân đồ, chốc lát đồ đạc đã che kín đầu, lựa góc khuất lại vội vàng cất đồ mua được vào Mầm Thế Giới.
Dạo một vòng quanh phố cổ Hội An, Văn Lục còn bảo mọi người thay trang phục hiện đại, dẫn mọi người đi các thành phố lớn dọc theo miền trung, thăm thú cảnh quan ngày giáp tết, cho bọn họ tham gia các hoạt động tổ chức ngày lễ khiến cả đám như nhà quê ra thành phố, vui quên đường về.
Cuối ngày rồi cũng tới lúc chia tay. Văn Lục quay sang nói với Bạch Y Công Chúa.
- Được rồi… ta đã đáp ứng yêu cầu của nàng rồi nhé. Hiện tại chúng ta phải về Việt Thuật Đại Hội đây. Ngày mai bọn ta phải tham dự thi đấu võ thuật. Có duyên gặp lại nàng sau…
- Ây. Các ngươi phải đi… Vậy… vậy ta đi đâu?
- Nàng thích đi đâu thì đi.
- Không được, ta không biết phải đi đâu.
Văn Lục vuốt mồ hôi chán. Vấn đề này ta cũng không biết. Ta làm sao biết nàng đi đâu? Biểu hiện vui vẻ của Bạch Y Công Chúa thoáng chốc ỉu xìu, hai mắt nàng đỏ hoe, hai dòng lệ tuôn ra sống động như thật. Nàng bị giam dữ cả mấy trăm năm, hiện tại mới được vui vẻ một ngày, lại phải bơ vơ, không biết mình nên phải làm gì. Mọi người đứng bên cạnh cũng không biết phải giải quyết sao.
- Như vậy đi, nàng chọn một môn phái ta dẫn kiến nàng vào?
- Ta không muốn…
Văn Lục đau đầu:
- Vậy nàng muốn sao?
- Ta đi theo ngươi. Từ lâu rồi, ngươi là người đối xử với ta tốt nhất.
- Ách… ta phải làm những việc rất nguy hiểm.
- Không sao. Ta cảm thấy chỗ này ở được.
Nói đoạt Bạch Y Công Chúa hóa thành một đoàng quang mang chui vào trong thanh đao của Văn Lục. Rồi một tiếng reo hò vang lên:
- Oa, nơi này thật là tốt… nơi này khiến tốc độ tu luyện của ta tăng gấp đôi. Quá tốt rồi, ta có thể ở đây tu luyện.
Văn Lục và mọi người sửng sốt. Trước kia Văn Lục vẫn thấy thanh đại đao sư phụ cho có chỗ nào đó không đúng. Đáng lẽ với độ cứng rắn vô bì như vậy thì thanh đại đao phải là thần binh hoặc ít ra phải có công năng nào đó ví dụ như phóng sét, làm chậm.v.v. Nhưng là nó tuyệt nhiên không có. Hiện tại nghe Bạch Y Công Chúa nói, Văn Lục mới hiểu. Đọc trong Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư thì một thanh thần binh phải được cấu tạo bởi hai thành phần chính. Một là vật chất cấu tạo nên thần binh phải là một vật chất đặc thù, hoặc là cực kỳ cứng rắn, hoặc là phải phù hợp với tính chất của thần binh đó, ví dụ đao, thương, kiếm, kích… thì phải cứng rắn, hoặc cứng rắn hòa mềm dẻo. Dải lụa, hay dây phải được cấu tạo từ vật chất mềm dẻo, độ co dãn phải thỏa mãn…v.v..
Yếu tố quan trọng thứ hai để vũ khí, pháp bảo, phòng cụ trở thành thần binh là nó phải có linh hồn. Có nghĩ là thần binh pháp bảo phải có ý thức tự chủ. Ý thức này có thể là do thần binh được uẩn dưỡng lâu ngày sinh ra, có thể là do linh hồn con người hoặc linh thú được lấy ra khỏi thân xác và bị tôi luyện trở thành linh hồn thần binh. Có một số thợ rèn tà phái còn bắt giết tu luyện giả có linh hồn cấp cao để rèn đúc thần binh, phương pháp cực kỳ tàn nhẫn.
Bất quá, lúc này Văn Lục như mở cờ trong bụng, tim đập gia tốc. Hắn không nghĩ tới thanh đại đao của hắn vốn dĩ đã đáp ứng được một trong hai yếu tố trở thành thần binh. Hiện tại, Bạch Y Công Chúa vô tình lại giúp hắn hoàn thành nốt phần còn lại.
Còn chưa đợi mọi người hết sửng sốt, mây đen đột ngột kéo về, những tia sét xuất hiện chạy loằng ngoằng trên đầu. Cả một khu vực rộng lớn miền trung chìm vào bóng tối. Cả đám người tổ đội số mười hai há hốc mồm nhìn lên trời. Bạch Y Công Chúa thò đầu ra khỏi thanh đại đao ngạc nhiên hỏi:
- Bên ngoài sao ồn ào vậy, các ngươi đang làm gì. Ý… sao trời tối thui vậy? Chuyện gì xảy ra?
Nói đoạn nàng chui hẳn ra ngoài, lúc này nàng chỉ là một bóng ảnh nhỏ bằng hai đầu ngón tay, ngồi lên trên cán đao, ngửa mặt nhìn lên trời. Tiếp đó nàng quay sang hỏi Văn Lục:
- Như thế này là thế nào? Tại sao ta có cảm giác không ổn?
Văn Lục lúng túng nói:
- Hình như là… độ kiếp.
- Độ kiếp? Ai độ?
- Nàng…
- Sao lại là ta… Ai ui, má ơi… sét đánh ta rồi. Ta sắp chết rồi… ai ui… huhu…
- Ai ui… hu hu
>…<
Một lúc sau, bóng ảnh nhỏ xíu của Bạch Y Công Chúa có chút mờ mờ, nước mắt lưng tròng u oán đứng trên cán đao nhìn Văn Lục. Mặc dù đã giải thích nhiều lần với nàng là thần binh khi sinh ra phải độ kiếp, vừa làm lớn mạnh linh hồn, vừa để tôi luyện lại vũ khí, tăng cường khế hợp giữa linh hồn và thần binh. Nhưng mà nhìn bộ dạng của Bạch Y Công Chúa, Văn Lục vẫn cảm thấy mình tội lỗi quá chừng. Bất quá việc này cũng không phải do Văn Lục lừa gạt Bạch Y Công Chúa mà là do sự tự nguyện của nàng mới gây ra tình huống này.
Văn Lục lúc này mặt mày ủ dột cho hợp hoàn cảnh, nhưng trong lòng vẫn như mở cờ, tối ngủ cười không khép được miệng. Ước nguyện được trí bảo thần binh giờ mới được thỏa mãn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK