Sau khi phục dụng Triều Thủy đan giải trừ mọi bệnh tật, sức lực của Văn Lục cũng đã vượt xa người thường. Văn Lục có thể nâng một ba trăm cân trọng lượng và nhảy xa tới hai mươi mét. Tuy nhiên dưới trọng lực của đá đen thì Văn Lục cũng nằm bò trên mặt đất. Thế mới thấy Triều Thủy đã kinh khủng nhưng viên đá đen này còn “khủng bố” hơn.
Sáng sớm cụ già không biết kiếm đâu ra cái chõng tre và ngồi trước cửa căn nhà trúc uống rượu. Bên trái căn nhà Văn Lục đang cong cong mình, hai tay đưa về phía trước, tay phải thấp hơn tay trái. Văn Lục đứng đã được hơn hai giờ. Chân tay mỏi nhừ, đầu óc quay cuồng, sao bay quanh quanh, cả người vã mồ hôi như mưa. “A sao ta đứng lâu vậy vẫn chưa thấy long khí a?”
Cụ già khinh bỉ:
- Dưới trọng lực của một viên Văn Thạch mà đã đòi có long khí? Con quá hấp tấp rồi. Ta nói cho con biết con phải đứng được trong trọng lực của ba viên mới có hi vọng. Khà khà…
“Ba viên sao? Mới một viên đã thế này… Thảm rồi, thảm rồi”.
Văn Lục vừa mới thả lỏng tinh thần thì bỗng nhiên “oong” , rồi chỉ thấy trời đất quay cuồng, chân tay xụi lơ nằm trên mặt đất. Cụ già dắt cây gậy gỗ ra sau lưng điềm nhiên vừa vươn tay với tách trà, vừa nói:
- Không được lười biếng, mới có một lát đã đòi nghỉ là sao? Tối nay không ngủ…
Ngày lại qua ngày, thấm thoát đã ba năm trôi qua, ban ngày thì Văn Lục bế khí luyện thể thuật, buổi tối Văn Lục lại dựa vào hồn thuật để tu luyện. Cuộc sống chỉ quanh quẩn bên căn nhà trúc, cực kỳ nhàm chán. Văn Lục trước đây không bao giờ kiên trì việc gì được quá lâu tuy nhiên từ khi tu luyện thì hắn rất nghiêm túc. Con người khi tìm được mục đích rất có thể điên cuồng để đại được nó, Văn Lục trong ba năm cũng điên cuồng tu luyện. Hai năm đầu cứ cuối tháng, không biết ông cụ lại mang lương thực ở đâu về cho Văn Lục ăn tháng sau. Chỉ cần vung tay lên, trên kệ trỗng rỗng chợt xuất hiện la liệt thực phẩm từ sơn hào hải vị tới món dân dã. Nghĩ cũng kỳ lạ, cái kệ trúc lớn đặt ở góc nhà đặt thực phẩm dù cả tháng cũng không hề biến chất. Khiến Văn Lục lần đầu nhìn thấy đều tặc lưỡi: “Cái này xịn hơn tủ lạnh, kho đông không biết bao nhiêu lần. Mang về thành phố bán chắc giàu to…”
Tuy nhiên gần cuối năm thứ ba, thể thuật của Văn Lục cũng đã luyện tới tầng thứ ba, có thể hấp thu linh khí và không cần ăn cũng được.
Ba năm nay không biết cụ bận việc gì mà mỗi lần tới chỉ để lại lương thực rồi đi luôn không có kiểm tra thực lực của Văn Lục. Thậm chí năm thứ ba nửa năm cụ mới tới một lần. Theo cụ nghĩ, các thiên tài của các gia tộc tu luyện từ nhỏ cũng phải tới mười tám, mười chín tuổi mới đạt tầng ba thể thuật thì Văn Lục cũng phải mười năm mới tới mức đó. Mùa đông năm nay khi sư phụ mang lương thực tới phát hiện ra Văn Lục tu luyện quên ăn thì mới sửng sốt, dụng linh thức điều tra lực lượng của Văn Lục thì cụ hít một ngụm lương khí, lẩm bẩm: “Quá biến thái đi! Tu thể thuật thôi thiên tài cũng phải hơn mười lăm năm mới đạt tầng ba, vậy mà hắn song tu hồn, thể thuật ba năm đã đạt, quái vật a. Chả lẽ song tu hai môn khiến tăng tốc độ tu luyện. Không được, phải về nghiên cứu lại.”
Thực ra thì trước kia Văn Lục thường xuyên đọc truyện huyền ảo, truyện tiên hiệp, có nói rất nhiều về tu luyện. Mặc dù không hoàn toàn bê y nguyên vào để tu luyện nhưng để tham khảo thì rất tốt. Văn Lục hơn các cô cậu nhỏ của các đại gia tộc ở chỗ kinh nghiệm nhiều hơn. Nhất là đạt tới tầng ba của hồn thuật thì các trợ giúp rất nhiều cho việc lĩnh ngộ thuật pháp.
Ngày trước Văn Lục có hỏi các kỹ năng phụ trợ của hồn thuật, sư phụ chỉ vuốt râu rồi nói rằng: “Khi đạt tới tầng mới tự con sẽ lĩnh ngộ được kỹ năng và cách sử dụng chúng”.
Tu luyện hồn thuật ở tầng một, Văn Lục cũng chỉ thấy tinh thần mình sáng láng, thư thái hơn thôi chẳng có kỹ năng gì. Vượt qua tầng một Văn Lục phát hiện ra mình có trí nhớ cực tốt. Hắn chỉ đọc qua hay nhìn qua cái gì một lần là không quên được, y như chụp ảnh lấy nó vậy.
Đạt được tầng ba mới kinh khủng, Văn Lục cảm thấy mình có thể lưu lý từng chi tiết, nói đúng hơn là phân tích. Từng cơn gió bay qua, hay tần xuất chiếc lá lay động bao nhiêu lần Văn Lục đểu cảm nhận rõ ràng. Điều này giúp cho Văn Lục lĩnh ngộ thuật pháp mau lẹ hơn những “thiên tài” chủ tu thể pháp.
Có thể vì ảnh hưởng bởi "Mầm Thế Giới" kỳ lạ nên Văn Lục cảm thấy hồn thuật sắp đột phá tầng ba lên tầng bốn mà thể thuật thì vẫn dừng lại ở đại viên mãn. Thật mong chờ, không biết tầng bốn hồn thuật có kỹ năng phụ trợ nào?
Sư phụ đứng trầm tư ở giữa cửa căn nhà trúc nhìn về phía Văn Lục, không biết đang nghĩ tới điều gì, một lúc sau thân ảnh cụ mờ dần rồi tiêu thất. Văn Lục hôm nay tập luyện thể pháp thực chiến.
Nói là thực chiến chính là dưới trọng lực của sáu tảng đá đen chống lại công kích của chúng. Sáu tảng đá đen bay tới bay lui, khi thì một tảng tới công kích , khi thì đồng loạt cả sáu tảng. Đá đen bay loạn lên cũng có nghĩa là trọng lực liên tục đổi hướng, chứ không chỉ có một hướng dồn xuống như ở tầng hai thể thuật. Tầng một thể thuật lực lượng toàn thân phải đạt tới mười tấn, tầng thứ hai là gấp đôi, hai mươi tấn. Tương tự, tầng thứ ba thể thuật lực lượng là bốn mươi tấn, tần thứ bốn là tám mươi tấn. Thể thuật của Văn Lục ở tầng thứ ba viên mãn thì lực lượng khoảng bảy mươi tới bảy năm tấn. Đạt tới tầng thứ sáu sẽ bắt đầu có kỹ năng phụ trợ, tới tầng này có khi đập tan một quả núi cũng không phải là nói chơi.
Thế nhưng dưới những cú đấm hơn bảy mươi tấn của Văn Lục mà sáu tảng đá đen chẳng có vẻ sứt mẻ gì. Kết quả sân bãi đất rộng bên trái căn nhà trúc bây giờ đang diễn ra một cảnh “cát bay, đá chạy” bụi mù như cả đám mãnh sư đang quần thảo.
Chỉ còn hai hôm nữa là tới tết, kết thúc ba năm Văn Lục điên cuồng tu luyện.
Đứng trong thời tiết giá lạnh, Văn Lục bùi ngùi nhớ về những buổi đi sắm tết cùng gia đình, rồi bên bếp lửa cạnh nồi bánh trưng nướng khoai, chơi cờ và đôi khi là…ngủ gật. Lâu rồi chưa dừng tu luyện nên không liên lạc về quê. “Không biết mọi người có khỏe không nhỉ?”.
“Hôm nay ta cảm giác sẽ đột phá lên tầng bốn hồn thuật, không biết kỹ năng phụ trợ là gì đây? Thật là chờ mong.”
Văn Lục ngồi khoanh chân trước cửa căn nhà trúc tu luyện theo tầng ba hồn thuật, hòng đột phá lên tầng bốn.
Sâu trong "Mầm Thế Giới" không gian phảng phất như rộng thêm. Những người khác tu luyện đơn thể một thuật pháp, mỗi khi thuật pháp lên một cấp thì Mầm Thế Giới sẽ phát triển lên một mức độ nhất định từ thấp tới cao. Tuy nhiên do Văn Lục tu luyện cả thể thuật lẫn hồn thuật, dù là thuật pháp nào tăng cấp thì Mầm Thế Giới vẫn phát triển thêm một cấp. Có lẽ song tu sẽ làm chậm tốc độ lên cấp so với các tu thuật giả khác. Nhưng bù lại, nếu so cùng cấp thuật pháp thì Mầm Thế Giới của Văn Lục sẽ có khả năng gấp đôi so với các tu thuật giả khác.
Ngoài căn nhà và rừng trúc bên cạnh thác nước, Vi Nhi đang chăm bón một cây rau kỳ lạ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra trước mắt. Dòng thác đổ nước rầm rầm xuống hồ, dường như cái phạm vi hồ rộng ra khoảng hơn trăm mét. Rừng trúc sau căn nhà cũng rộng thêm và tựa hồ phủ lên một tầng linh khí giống như một lớp sương mỏng. Phía bên trái căn nhà bỗng nhiên mở ra một vườn hoa. Phảng phất có cơn gió đùa nhẹ trên những cánh hoa lộng lẫy.
Vi Nhi reo hò chạy tới đưa tay đụng nhẹ, rồi ghé chiếc mũi xinh xinh xuống gần bông hoa, hít một hơi thật sâu.
- Lục ca ca thật tốt! Tặng Vi Nhi cả vườn hoa đẹp. Sau này muội có thể chăm sóc chúng rồi. Ca ca dạo này ít tới chơi với Vi Nhi nha!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK