- Không đồng ý thì nàng cứ ở đây làm tù nhân đi nhé!
Nói đoạn Văn Lục áp sát khuôn mặt mình vào gần kết giới rồi thì thào:
- Ta nói cho cô biết, sát thủ làm việc luôn luôn vô tình đó. Ta đi rồi thì không có đảm bảo rằng bọn chúng sẽ làm gì với cô đâu. Hiến dâng thân mình cho ta là nhẹ nhàng nhất đó…haha…
Văn Lục nói một hồi liền đắc ý cười lớn. Cứ nhìn thấy khuôn mặt lúc xanh lúc hồng của cô bé cái bang sau lớp bụi bần bôi trên mặt thì Văn Lục lại cảm thấy trêu đùa cô bé này là một việc không tệ.
- Quỷ mới hiến dâng cho ngươi. Đồ háo sắc… vô sỉ. Ta sẽ tự tử để đảm bảo sự trong sạch của ta.
- Thật không? Bọn chúng phong bế kinh mạch nàng rồi nàng tự tử làm sao? Cuối cùng cũng bị nhục à…
Nghe Văn Lục nói vậy khuôn mặt đầy lem luốc của cô bé cũng phải biến sắc, hiện rõ vẻ lo lắng. Văn Lục tiếp tục trêu đùa:
- Ai nha! Vừa nãy ai nói rằng tố cáo bọn sát thủ này sẽ được thưởng đan dược nha. Nếu mà cô chết rồi thì người cần đan dược kia biết làm sao bây giờ?
Không đợi Văn Lục nói xong, cô nàng cái bang lập tức ôm mặt khóc nức nở. Trong lòng đau buồn không thôi. “Mẹ ta còn nằm liệt giường, ta không thể chết được, ta không thể chết…”
Văn Lục chỉ là đoán mò rằng nàng xin đan dược cho người khác. Bởi vì linh thức Văn Lục điều tra qua, hắn không phát hiện ra bệnh tật gì trên người cô bé. Hơn nữa với tu vi này dùng đan dược cũng không tốt cho lực lượng sau này, cho nên việc nàng xin đan dược hẳn là cho người khác. Bởi vậy hắn mới lôi tình tiết này ra trêu đùa nàng. Ai ngờ vừa nói xong nàng khóc như bạo vũ, thần tình thống khổ làm Văn Lục luống cuống tay chân. Đối với nước mắt của con gái, Văn Lục luôn luôn không có biện pháp. Đang định dỗ ngon dỗ ngọt thì cô bé cái bang lên tiếng:
- Ta đáp ứng ngươi. Cả bản thân ta là của ngươi. Chỉ cần ngươi cứu ta ra…
- Ách!...
Văn Lục sửng sốt thầm nghĩ: “Không lẽ cô nàng có người yêu. Hơn nữa nàng ta tìm đan dược cho hắn. Nãy giờ phản đối là để dành trinh tiết cho tên người yêu sao?”
Không thể phủ định rằng Văn Lục có trí tưởng tượng “quá cao” , có lẽ là do bị nhiễm bởi các tiểu thuyết trên mạng. Nhìn ánh mắt cầu khẩn đầy lệ của cô bé, hắn nghĩ thầm: “Ai cần thân xác của nàng chứ? Ta mà thèm đi đoạt của tên khác à? Có cần phải khóc tùm lum lên như vậy không?”
Nghĩ vậy Văn Lục quay sang giở khuôn mặt “hì hì hà hà” với cô bé:
- Nàng nói thật chứ? Không được hối hận nha. Sau này đừng có lôi tên kia tới oánh ta nha.
Nói xong Văn Lục ra vẻ trầm tư, gãi gãi cằm, tiếp đó lắc lắc lắc đầu:
- Không được, không được! Ta nghĩ rồi, kiểu gì tên bạn trai của nàng cũng tới làm phiền ta. Ta quyết định không cứu nàng, đỡ phải phiền phức bám theo người!
Văn Lục nói xong thì thoáng chốc thân ảnh biến mất. Để lại cô bé cái bang ngẩn ngơ. Tiếp đó ngồi ôm hai đầu gối khóc rưng rức khiến Văn Lục đang xử lý mấy tên sát thủ bên ngoài cũng phải nao nao lòng.
Không đầy một phút, dưới tác dụng của hôn mê thuật, cả nhóm sát thủ bịt mặt mười người đều bị thanh trừng gọn gẽ. Đã có ý đồ với Đại Việt, Văn Lục ra tay cũng không kiêng nể gì. Một tia lực lượng nhỏ xuyên tim, đám sát thủ chết cực kỳ nhẹ nhàng.
“Bất kể là sát thủ tốt hay sát thủ tà ác, một khi đã ra tay với Đại Việt thì chính là các ngươi xấu số”.
Văn Lục vừa lẩm bẩm vừa giơ chảo thủ phải chụp lên đầu tên thủ lĩnh. Sau một lúc thì Văn Lục buông ra thở dài. Kế hoạch của bọn sát thủ này cũng làm Văn Lục kinh hãi không thôi. Tổ chức sát thủ Nhẫn Giả cũng là những tu luyện giả, mặc dù tu vi không cao nhưng làm sát thủ cũng có chút môn đạo. Tổ chức này vừa nhận một vụ làm ăn đó chính là phá hỏng Việt Thuật Đại Hội của Đại Việt. Điều làm Văn Lục kinh hãi là sau thất bại của ba phái pháo tinh hạch, tổ chức sát thủ này đang tìm cách chôn dấu số lượng lớn tinh thạch xung quanh tam cấp đồ án, rồi sau đó “thổi tung” cả vùng đất có biệt danh “vây lưng của rồng” này đi, biến nơi đây thành cái hồ nước ngọt mới.
Một kế hoạch điên cuồng đã được thi triển. Những mặt khác của tam cấp đồ án đã được các sát thủ khác bố trí. Chỉ riêng góc phía đông nam này địa hình tương đối bất lợi cho nên nhóm sát thủ chưa tìm được vị trí thích hợp để chôn tinh hạch. Văn Lục cũng lấy ra trên một chiếc nhẫn không gian ở tay tên thủ lĩnh. Khi linh thức điều tra vào trong Văn Lục cũng nhịn không được phải sửng sốt. Số lượng tinh hạch của cả ma thú lẫn tinh thạch khai thác chất chồng như núi ở bên trong nhẫn không gian. Với số lượng tinh hạch này có thể hoàn toàn thổi bay cả vùng đất này chứ đừng nói kết hợp với mười bốn nhóm kia. Văn Lục ước tính sơ sơ đại đa số là tinh hạch cấp năm cấp sáu. Mỗi một viên liền bằng một con linh thú vương cấp thấp. Cả một ngọn núi nhỏ tinh hạch phát nổ là khái niệm gì? Có lẽ là công kích cấp mười sao?
Nếu kết hợp mười lăm nhóm sát thủ với nhau, mỗi nhóm cũng bằng này số lượng thì công kích ắt hẳn vượt sang đẳng cấp không gian rồi. Lúc đó họa chăng chỉ có vài vị giám sát sử như Ức Trai tiền bối mới sống sót nổi. Dù là thế ắt hẳn cũng bị trọng thương. Lúc đó chính là mục tiêu cho những sát thủ này ngắm bắn.
“Một kế hoạch thật điên cuồng! Đáng tiếc là không điều tra ra tên nào thuê tổ chức sát thủ này. Hơn nữa tên thuê này cũng giàu có a. Tung ra số lượng lớn tinh hạch như vậy?”
Văn Lục quẳng chiếc nhẫn không gian với vô số tinh hạch này vào trong "Mầm Thế Giới". Ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã dần ló dạng… bình minh bắt đầu. Nhóm sát thủ này hôm nay phải báo cáo lại tình hình. Cho dù không thành công thì mười bốn nhóm kia cũng cho nổ tinh hạch ở mười bốn địa điểm xung quanh tam cấp đồ án. Nghĩa là bằng mọi giá, tổ đội sát thủ mười người này phải hoàn thành nhiệm vụ trong ngày hôm nay. Thời điểm phát nổ sẽ là mười hai giờ đêm.
Đáng lẽ thì tổ đội này đã hoàn thành tối hôm qua rồi. Tuy nhiên sự xuất hiện của cô bé cái bang làm kế hoạch của bọn chúng tạm hoãn lại. Bất cứ sai sót nào cũng trả giá không nhỏ, bởi vậy nhóm sát thủ cũng không lỗ mãng cố tình ở lại bày bố mà vội vã rời đi trước, bởi vậy mới có tình cảnh hiện giờ.
“Nói vậy hóa ra còn phải cảm ơn cô nàng cái bang này nha!”
Văn Lục lẩm bẩm, tay phải vừa lật, một mũi tên tinh xảo nhỏ nhỏ xuất hiện trên tay. Văn Lục truyền vào một luồng linh thức rồi vung tay lên, mũi tên chợt lóe rồi biến mất cuối chân trời phía tây bắc.
Văn Lục cảm nhận mũi tên đã lọt qua tam cấp đồ án thì gật gật đầu nói:
- Một ngày là đủ rồi.
Nói xong liền quay lại gần kết giới, bỏ đi vụ ẩn, Văn Lục nhìn cô bé cái bang đang ngồi ôm hai đầu gối khóc thút thít thì đau lòng không thôi. Thầm nghĩ mình cũng không nên trêu trọc cô bé quá.
Cô bé cái bang lúc này cũng nhận ra sự có mặt của Văn Lục liền vội vã quỳ xuống quay về phia Văn Lục vừa lạy vừa rối rít nói:
- Ta xin ngươi… cầu xin ngươi cứu ta. Ngươi muốn ta làm gì cũng được hết… Ta cầu xin ngươi đấy.
Văn Lục bị hành động của cô bé dọa cho hoảng sợ. “Dù là cứu người yêu cũng không đến nỗi như vậy a”. Văn Lục vội vàng xua tay:
- Thôi thôi… coi như là ta mở lòng từ bi với nàng. Nàng phải nhớ lời đã hứa đó nha.
Cô gái cái bang nghe vậy thì thầm nghĩ:
“Ngươi ham muốn cái thân xác của ta chứ lòng tốt gì? Chỉ có điều nếu còn cơ hội ta với Nguyệt nhất định giành được viên đan dược kia. Cứu mẹ ta xong thì thân mình là của hắn cũng đáng giá. Ai bảo ta tự nhiên lo chuyện bao đồng làm chi”.
Nghĩ tới đây cô bé càng khóc lớn, khiến Văn Lục không theo kịp tình tiết chẳng biết làm thế nào, chỉ vội vàng phá vỡ kết giới thả nàng ra.
Vừa ra khỏi kết giới, cô bé cái bang vừa giơ cánh tay lau những giọt lệ còn vương vừa cảnh giác nhìn quanh. Bị một lần đau khổ bởi mấy tên sát thủ, giờ nàng không giám khinh thường chút nào. Bất quá khi nhìn thấy nhóm mười người kia nằm la liệt ở trên đỉnh núi thì ngạc nhiên nói:
- Ngươi đánh thuốc mê bọn chúng à?
Văn Lục thản nhiên trả lời:
- Không! Là giết chúng…
- Ngươi ngươi…. ngươi giết người?
Nói xong nàng ngồi xuống ôm cổ ọ ọe một hồi khiến Văn Lục bất đắc dĩ nhún vai.
- Bọn chúng mưu đồ không tốt, ta tiện tay phế bỏ bọn chúng thôi.
- Tiện tay?
Cô bé cái bang nghe vậy thì không ngừng kinh hãi. Cái tên công tử bột trước mắt này cô hoàn toàn nhìn không thấu. “Chẳng lẽ tên nào “háo sắc” cũng thực lực cao vậy? Ừm đúng! Phải có thực lực cao mới cưỡng hiếp con gái nhà lành được.”
Nếu Văn Lục lúc này dụng linh hồn mà điều tra điều cô bé đang suy nghĩ chắc té lộn cổ xuống núi chết tốt. Đúng là trí tưởng tượng của con người thật vô biên giới a. Văn Lục lúc này chỉ mong chạy càng xa cô bé này càng tốt.
“Gặp nàng cũng là gặp vô tận rắc rối! Tốt nhất… không nên trêu nàng”.
Nghĩ vậy Văn Lục vừa xoay người bỏ đi vừa nói:
- Cô về tam cấp đồ án đi! Ở đây nguy hiểm lắm, ta có việc đi trước.
Cô bé thoáng sửng sốt, đầu óc xoay chuyển, thoáng chốc đã vội nói:
- Ngươi đi đâu?
Văn Lục quay lại cười hì hì với nàng rồi nói:
- Đi tìm cô nàng khác chứ còn đi đâu.
Nghe vậy cô bé cái bang thầm nghĩ: “Biết ngay… cái đồ không tốt đẹp. Ta phải theo hắn để ngăn chặn những hành vi xấu xa của hắn”.
Nghĩ vậy cô bé vênh khuôn mặt tràn đầy đắc ý lên nói với Văn Lục:
- Ta đi với ngươi.
- Không thể nào! Ta đi làm việc… đại sự. Không đem theo nàng được.
Văn Lục vội vàng xua tay, lắc đầu. Nói giỡn sao? Lôi theo “thùng nước mắt” di động này Văn Lục mới bị nước mắt dìm chết đâu đấy.
Sau một hồi “tranh cãi quyết liệt” cô bé cái bang nhất sống nhất chết bám riết khiến Văn Lục bất đắc dĩ phải đưa nàng theo. Trong lòng thầm nghĩ:
“Vô tận rắc rối bám lên người rồi, adidaphat… amen.”
Theo như thông tin điều tra trong não hải của tên thủ lĩnh thì ngoài mười lăm nhóm sát thủ có cấp độ tương đương tổ đội của bọn chúng thì còn có ba vị trưởng lão của bọn chúng cũng tham gia. Ba vị trưởng lão này thì có hai lão cấp chín trung cấp, một lão là cấp chín đỉnh phong. Tuy nhiên “đạo hạnh trong nghề” của ba lão thì đều thuộc đẳng cấp cao trong tổ chức. May mắn cho Văn Lục là ba “lão già” kia đang phân biệt ở các nhóm một, hai, ba tập trung ở mặt phía bắc của tam cấp đồ án. Bởi vì mặt đó là nơi trú ngụ của dinh trận dành cho các thí sinh và các giám sát sử, trưởng lão cho nên đích thân ba lão già kia phải chỉ đạo mấy nhóm đó làm việc.
Vị trí cụ thể của từng nhóm sát thủ thì chỉ có ba lão già kia được biết. Cho nên ngay cả khi Văn Lục điều tra sạch sẽ thông tin trong não tên đội trưởng đội số mười bốn này cũng không điều tra ra. Tuy nhiên nếu đã nói là mấy tổ đội này vây quanh tam cấp đồ án thì cứ bay theo vòng tròn lớn chú tâm điều tra này thì kiểu gì cũng phát hiện ra những tổ đội khác.
Văn Lục bay về phía đông của tam cấp đồ án. Hắn dự tính “vơ vét” thật nhiều tinh hạch trước khi các trưởng lão và các vị giám sát sử thanh toán tổ chức sát thủ này. Tiểu Nghê nằm trong ngực ngủ cũng cần có nhiều tinh hạch để bổ sung. Cơ hội này quả là mười phần hợp lý. Những hướng khác Văn Lục đã phóng phi tiễn truyền thư cho đám người Kiệt Hào, bảo họ nhanh chóng thông báo cho các trưởng lão và các vị giám sát sử. Cho nên việc có mặt của ba lão già cấp chín kia Văn Lục không lo lắng nhiều lắm. Việc hắn quan tâm lúc này là làm sao diệt càng nhiều nhóm, càng thu về nhiều tinh hạch càng tốt.
Văn Lục dụng Vụ Ẩn bao quanh mình và cô bé cái bang. Chớp mắt, cả hai thân ảnh đã biến mất tại đỉnh núi thuộc phạm vi đất nước lào này. Tiếng cô bé cái bang hưng phấn reo lên:
- Oa! Cảm giác được bay thật là thích!
Văn Lục mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng khiến nàng đỏ bừng mặt sẵng giọng:
- Nhìn gì mà nhìn…
- Cô không biết bay?
- Thì sao nào. Không ai chỉ ta cách bay…
- Ục!... Con bà nó, thế giới này thật là tà dị…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK