Mục lục
Hồn Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ầm… ầm…

- Không tốt, Na Na mau bay lên cao.

Văn Lục quát. Kiệt Hào mắng:

- Tên ngu ngốc Vân Trọng. Ngươi bảo vệ hai cô nàng mà, tại sao chạy lại sang đó?

Văn Lục vừa mệt vừa buồn cười.

- Ủy khuất cái mốc xì. Ham chiến đúng không? Ngươi lên tuyến đầu cho ta. Lung Quang bảo vệ Na Na và Vân Nhi.

Vân Trọng rú lên:

- HU…U… ra…

….

“Phụt…”

Vân Trọng dính một đập của cọng râu khổng lồ, miệng cuồn phún máu. Cả đội biến sắc, Na Na luống cuống thi triển mộc thuật chữa thương cho hắn. Lung Quang, Kiệt Hào và Văn Lục cuồng công phân tán sự chú ý của linh thú vương đối với đám người Vân Trọng.

Cuộc chiến từ chiều cho tới tối mịt, lúc này quang hoa công kích của tổ đội hai cùng với hào quang màu đỏ nâng cao lực lượng phòng ngự của lớp giáp xác con linh thú vương khiến cho cả vùng trời vẫn sáng rực như ban ngày.

“Uỳnh… Uỳnh….

Bất chợt cơn giông ùn ùn kéo tới, gió thổi ào ào, mưa bắt đầu nặng hạt. Thời tiết cũng ủng hộ con linh thú vương, tăng thêm thủy lực lượng cho hắn. Tổ đội số hai lâm vào tình huống nguy hiểm. Lung Quang với hỏa thuật cực kỳ bất lợi.

Mầm thế giới của người tu thuật đại việt giống như một bộ máy vậy. Nó cần nguyên liệu là những linh khí trời đất được người tu thuật hấp thu để "Mầm Thế Giới" lớn mạnh. Và nó càng lớn bao nhiêu thì lực lượng mang đặc tính riêng của nó đản sinh lại lớn bấy nhiêu.

Lực lượng của mầm thế giới cấp cho người tu thuật cũng giống như cấp cho một viên đất cho người thợ nặn vậy. Là một viên đất thì ngươi thích nặn gì thì nặn, kiếm cũng tốt, đao cũng xong, lực lượng vô hình cũng phải. Cái mà ngươi giỏi hơn người cùng cấp là làm sao ngươi “nặn” cho lực lượng của ngươi áp chế đối thủ. Giống như hỏa lực lượng của Lung Quang vậy. Hắn có thể biến lực lượng thành phượng hoàng, thành rồng lửa, hay thậm chí đơn giản là hỏa cầu…

Mỗi lực lượng khác nhau thì có đặc trưng và hạn chế khác nhau. Giả sử kim lực lượng của Kiệt Hào có thể chia làm hai, một phần biến thành sợi giây kim loại cứng rắn mà vô hình vô ảnh trói lấy đối thú. Phần lực lượng còn lại đơn giản là hình thành một cây phi đao mà kết liễu. Công, buộc vẹn toàn. Tuy nhiên không phải lúc nào cũng chia binh hai đường được. Có lúc cần phải dồn toàn bộ lực lượng trong một đòn, có lúc lại phải chia ra làm nhiều luồng, nhiều chức năng khác nhau.

Chính vì thế người tu thuật không chỉ cắm đầu tu luyện sao cho "Mầm Thế Giới" lớn mạnh, mà còn phải dùng lực lượng sao cho linh hoạt, có lợi nhất trong mọi tình huống.
Đây cũng là lý do tại sao thuật pháp của đại việt cực kỳ đa dạng, mọi công pháp trên đời nó đều bắt trước được. Còn nữa, qua nhiều năm nghiên cứu và cải tiến của các ông cha đi trước, họ phát hiện ra rằng, lực lượng của "Mầm Thế Giới" là lực lượng của riêng mình. Nó tuy rằng hấp thu linh khí của trời đất, không gian này. Tuy nhiên sau khi qua "Mầm Thế Giới" nó chính là lực lượng của riêng người tu thuật đó. Hoàn toàn không bị quy tắc của không gian nào quy định cả. Giống như ăn cắp nước biển bỏ vào hồ nhà mình. Ngoài biển vô số nước nhưng không phải của mình. Nước đổ vào hồ lại khác, muốn xây thủy điện, muốn xây bể bơi thì là do ngươi.

Chính vì lý do này mà các thánh nhân, bụt hoặc táo của Văn Lang Thiên tung hoành khắp các không gian mà không quy tắc hay “thiên đạo” vớ vẩn nào ước thúc cả. Cái gì là “vẽ tay tạo lên đồ án huyền ảo, lực lượng thiên đạo vô hình giam cầm” , đối với công pháp khác còn e ngại chứ với thuật pháp thì lực lượng của "Mầm Thế Giới", ngang bằng, hoặc thấp hơn một chút nó vẫn hoàn toàn phá tan cái quy tắc đó dưới quy tắc của chính người giữ "Mầm Thế Giới" ấy. Cái gọi là quy tắc riêng của không gian thường được gọi tắt là thiên đạo.

“Trong thời không bao la, có biết bao nhiều không gian chồng chất đan chéo nhau, biết bao vũ trụ giao thoa với nhau, và cũng vô vàn quy tắc, thiên đạo quy định cho các không gian khác nhau. Chỉ có lực lượng của chính mình, quy tắc của chính mình là không bị ảnh hưởng”.
Đó là câu nói gây ấn tượng mạnh nhất mà Văn Lục được nghe khi sư phụ hắn giảng giải thế giới đầy tu luyện giả.

Thanh niên tu thuật pháp khi tiếp xúc với lực lượng của "Mầm Thế Giới" chính mình, cảm giác thường là cực kỳ hưng phấn. Thử nghĩ xem, giả sử tu chân Trung Nguyên muốn độn thổ chui dưới đất, phải tu luyện công pháp độn thổ tới mấy chục năm, thiên tài thì mấy năm. Nếu không phải danh môn lại còn phải đi chém giết nhau mới đạt được công pháp đó. Nhưng với lực lượng "Mầm Thế Giới" tu thuật Đại Việt thì cực kỳ đơn giản là hình thành mũi khoan mà khoan cho lẹ, khỏi học hỏi mất công.
Khoa chương hơn là ngươi có thể biến ảo thành các linh thú khổng lồ mà hù dọa đối phương sợ mất mật. Hay các cô nương bay lượn trên không thì đề tụ lực lượng dưới chân hình thành một con linh thú hạc… quả là đẹp mắt, lại công thủ toàn diện.

Bất quá đó chỉ là những thanh niên thích khoe mẽ mà thôi, cũng giống như “nhà giàu mới nổi” vậy. Tìm được cái hay không dùng quả thật lãng phí. Tuy nhiên những thanh niên tu thuật thiên tài thì khác. Chỉ trong thời gian ngắn những người này ngay lập tức phát hiện ra vấn đề. Đó là càng màu mè bao nhiêu càng lãng phí lực lượng bấy nhiêu.
Chính vì thế mới có tình huống trong tổ đội của Văn Lục rất ít khi xuất hiện tình trạng giống như kiểu “rồng bay mù trời, phượng hót tứ phương” cả. Giống như Văn Lục, phong cách đơn giản nhất của hắn chính là “băm và chặt”. Đơn giản và trực tiếp là dùng lực lượng của mình cô đọng vào những lưỡi đao ảnh. Hay như tên Vân Trọng to xác… thịt dày kia, hắn chỉ có bổ và đập mà thôi, hoàn toàn không lãng phí ra ngoài chút lực lượng nào. Vậy cho nên những tiền bối đi trước, chỉ liếc qua hình ảnh trong trận đánh là biết người nào dùng lực lượng "Mầm Thế Giới" ra sao.
Mọi đơn giản đều cấu thành nên cái phức tạp và nhiều phức tạp lại quy về cái đơn giản. Đây là cảnh giới mà không phải thanh niên tu thuật nào cũng sớm nhận ra được.

Tuy nhiên nói vậy không phải là thuật pháp Đại Việt là vô biên, vô địch thời không. Nó cũng có nhiều hạn chế, ví dụ như Lung Quang lúc này phải nói là cực kỳ chật vật.
Dù gì đi chăng nữa, nếu chiến đấu trong "Mầm Thế Giới" của ngươi thì thôi, trong đó ngươi là “thần” ngươi muốn làm gì cũng chỉ là một ý niệm. Tuy nhiên ngươi ở trong không gian khác, nếu ngươi không có lực lượng ngang bằng hoặc hơn không gian đó, thì ngươi vẫn phải chịu ảnh hưởng của quy tắc không gian. Cái quy tắc này tu chân gọi là “thiên đạo” , giống như luật pháp của một quốc gia. Khi ngươi chưa đủ lực lượng đánh đổ quốc gia đó, trong khi ngươi vẫn sống trong quốc gia ấy, thì ngươi phải tuân thủ luật pháp của nó

Bởi vì Long Quân Thiên Đế cũng chính là ở không gian này mà khai sáng nên "Mầm Thế Giới", cho nên dù ít dù nhiều, nếu lực lượng ngươi vẫn kém người ta thì ngươi vẫn phải chịu ngươi ta thi triển “thiên đạo” lên người ngươi. Bất quá nếu ngươi có lực lượng chỉ cần ngang hàng hắn thôi, thì dù hắn múa may quay cuồng, vẽ vời đủ mọi quy tắc… nó cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì tới ngươi cả. Đây chính là điều kinh khủng nhất mà "Mầm Thế Giới" mang lại cho người tu thuật. Việc này giống như sống trong một quốc gia ngươi lại gian lận mang một quốc tịch quốc gia khác. Mặc dù ngươi vẫn phải tuân theo luật pháp quốc gia đang sống, mặc dù quốc tịch ngươi mang chỉ có mình ngươi, lại nhỏ vô số lần, nhưng ngươi vẫn có rất nhiều đặc quyền của một người ngoại quốc, một số pháp luật ngang bằng với địa vị của ngươi không có tác dụng.
Chính vì cái "Mầm Thế Giới" này mà những tu luyện giả trên trái đất, thậm chí là mấy hành tinh có sự sống phát triển trong khoảng vũ trụ gần dải thiên hà này vẫn phải kiêng dè rất nhiều với tu thuật pháp Đại Việt.

Lực lượng hỏa thuật của Lung Quang còn cực kỳ nhỏ, điều này đương nhiên là hắn vẫn phải chịu ảnh hưởng lớn của quy tắc không gian ngũ hành. Quy tắc hiện hữu rõ nét nhất bây giờ chính là “thủy khắc hỏa”.
Giờ thì mỗi quả cầu Lung Quang bắn ra nổ chỉ được có bảy tám mươi phần trăm sức mạnh mà thôi. Cái vụ nổ mà Văn Lục gọi là “lẹt đẹt” này làm hắn tức cái bụng lắm a. Nhưng mà vô pháp cải biến, trừ khi có tên linh thú hoàng nào đi qua “phất tay” đuổi mấy đám mây trên kia đi xa một chút may ra tình hình mới khá lên được.

Bây giờ là chín giờ tối, cả hai bên tham chiến trừ tên Văn Lục ra còn chút hăng hái tất cả còn lại iờ đã mệt rã rời chân tay. Na Na và Vân Nhi bay lơ lửng trên không hồi lâu khuôn mặt cũng trắng bệch chảy dài những giọt nước mưa.
Nét mặt mọi người trong tổ đội hai đều u ám. A không… trừ tên cuồng chiến đấu Vân Trọng ra, còn lại đều có cảm giác tinh thần mệt mỏi. Không hiểu cái tên Vân Trọng này chân tay đã chậm chạp hơn nhiều so với hồi chiều rồi, vậy mà trên mặt hắn vẫn đầy hưng phấn như thợ khắc ngọc vớ được khối ngọc quý vậy. Không băm bổ thêm mấy búa là hắn không cam lòng. Dù là bị thương liên tục.
Văn Lục mặc dù cũng tiêu hao, nhưng ngũ hành vòng của hắn bổ sung còn nhanh hơn mất cho nên hắn chém mỗi đao là mỗi lần con linh thú vương lồng lộn, khua khoắng điên đảo cặp càng và đôi râu. Bất quá cả đội triệt để dùng chiến thuật không chiến nên ngoài công kích sóng siêu âm ra… con linh thú vương cũng bất lực với nhóm người tổ hai. Cũng may, con linh thú này chưa biết bay.

Trận chiến lâm vào rằng co. Văn Lục lúc này gầm lên, toàn thân phát ra quang mang màu vàng, long ảnh hiện ra quấn quanh thân thể hắn:

“Ngao…”

Tín hiệu tổng công kích của Văn Lục đã phát ra. Cùng lúc đó Kiệt Hào cũng ngưng tụ một mũi kim khổng lồ, toàn lực dồn sức. Lung Quang và Vân Nhi cũng dồn dập thi triển kỹ năng công kích mạnh nhất. Một hỏa cầu cực lớn chui vào trong mũi kim của Kiệt Hào. Vân Nhi anh ninh một tiếng, phạm vi ngàn mét toàn bộ bị đóng băng làm tốc độ của con linh thú vương bị giữ chân trong chốc lát. Thi triển xong, sắc mặt nàng cũng tái nhợt, lung lay muốn ngã từ trên không xuống, Na Na vội vàng cầm lấy tay nàng, giữ vững.
Một tiếng gầm lên còn nổ vang hơn cả tiếng sấm rền trên trời làm rùng mình tất cả linh thú trong phạm vi lớn. Long ảnh hiện ra như một thân thể thật dài tới hơn ba mươi mét, to như ba chiếc cột đình chắp lại, vươn đôi trảo hùng tráng phía trước vồ tới đầu con linh thú vương.

“Uỳnh…”

Con tôm khổng lồ vội vàng co lại, cái đầu chúi xuống thấp dưới nước, không dám để con rồng lao vào đầu. Nó đã một lần nếm mùi đau khổ tưởng chết đi sống lại lúc sẩm tối rồi. Lần này là lần thứ hai Văn Lục thi triển đối phó với nó. Trên người linh thú vương họ tôm, lớp quang mang màu đỏ phòng vệ trở nên cường liệt sáng ngời. Công kích của tổ đội hai dồn lên lớp phòng ngự khiến nó rung lên kịch liệt một hồi, rồi bùng nổ tan ra như quả cầu thủy tinh màu đỏ bị đập vỡ. Bất quá lớp phòng ngự cũng đã ngăn cản chín thành lực lượng công kích của tổ đội số hai. Số năng lượng còn lại đập lên người con linh thú tôm chỉ khiến hắn loạng choạng một chút.

Văn Lục lắc đầu tiếc nuối… lần trước thi triển bất ngờ làm nó choáng váng đầu óc, vừa dồn hết sức mạnh của "Mầm Thế Giới" lại dùng luôn lực lượng dư thừa mà vòng ngũ hành sinh ra, bất quá vẫn chỉ làm nó bị thương chứ không hạ gục nổi con tôm khổng lồ này. Lần này nó biết khôn vội tránh đi, nên long ảnh hóa hình chồm tới chỉ làm nứt tan hoang khoảng giáp xác phía trên lưng.

Văn Lục cũng thử thi triển thuật hôn mê và thôi miên nhưng mà… phong ấn trận trên bánh cáy chỉ phong ấn lực lượng của nó, còn tinh thần cấp mười hai linh thú vương, Văn Lục thi triển hai hồn thuật đó hoàn toàn… không có tác dụng. Cũng phải nói rằng, kỹ năng thể thuật này là Văn Lục không thể cải biến được, cho nên mới có hình con rồng bay lượn, muốn tấn công đối tượng nào thì nó tấn công, đã xuất ra là trúng đích. Đây là kỹ năng thuộc về dòng giống “Đại Lạc” nên Văn Lục có muốn không hoa lệ cũng không được. Văn Lục thở dài bất đắc dĩ, bất chợt ở dưới con tôm khổng lồ sau khi bị trúng đòn cực mạnh của Văn Lục thì lồng lên, giảy dụa một lúc rồi chui xuống sâu dưới nước.

- Chạy trốn…?

Văn Lục sửng sốt, không ngờ tên này lại chạy trốn. Cả tổ đội hai đang tập trung tấn công cũng sững sờ. Một số dân làng can đảm đứng ở tận xa quan sát thấy vậy thì lập tức nhảy múa reo hò. Trong mắt họ những vị thần tiên này quả là hùng mạnh, không ngờ đã đánh đuổi được cả “thủy thần”. Nhưng mà họ không biết “dã tâm” của những “thần tiên” này không phải là đánh đuổi mà là diệt sát. Chính vì thế sau giây phút sửng sốt cả tổ đội hai cấp tốc bay theo. Trên đuổi, dưới bơi chạy, nước ầm ầm dồn dập như sóng thần…

Tình huống có chút khôi hài, con tôm khổng lồ chạy trước, tổ đội hai nhao nhao bay theo sau. Vân Trọng bay đầu, nhăm nhắp cây búa, miệng không ngớt gào to:

- Đứng lại.. a… mau đứng lại…
- Ô ô… đứng lại… cho tao đập một cái thôi… đứng lại a. Chỉ đập một cái thôi… xin mày đấy… một cái thôi mà…

Bất quá dù hắn có gào rát cổ họng, con linh thú vương cũng không thèm quan tâm hắn mảy may, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy.

Truy đuổi được một đoạn đường dài tới hơn bảy ngàn mét, đang bay bỗng nhiên Văn Lục cười to tự vỗ vào đầu mấy cái:

- Quả là ngu ngốc a… quả là ngu ngốc…

Mọi người trong tổ hai ngớ người ra đều thầm nhủ: “không biết tên lại nghĩ ra chiêu gì “biến thái” hơn rồi”.
Mọi người không phải đợi lâu, tất cả thấy Văn Lục dừng lại không truy đuổi nữa. Tiếp đó tất cả đều lờ mờ nhận ra những dao động kỳ lạ mà mãnh liệt trong không khí. Được một quãng thời gian Văn Lục lại bay vụt đuổi theo con linh thú vương. Tới nơi mọi người đều há hốc khi thấy con linh thú vương đang rằng co với một con linh thú cấp năm khác. Con linh thú vương cấp năm này trông giống như một con cá rô đồng vậy. Chỉ có điều là nó to lớn gần bằng con tôm khổng lồ kia.
Văn Lục cười to:

- Không có linh thú cấp bảy thì dùng cấp thấp vậy… haha.. sao ta lại không nghĩ sớm hơn?

Con linh thú vương giờ đang có tâm lý chạy trốn cho nên không thực sự đánh nhiệt tình với con linh thú cấp năm này. Tuy nhiên dưới tác dụng thôi miên của Văn Lục, con linh thú vương cấp năm liều chết cố tình ngăn cản, cho nên con linh thú vương bị kìm chân ở lại.

Văn Lục cũng không định để con linh thú cấp năm kìm chân, mà là hắn nghỉ ngơi năm phút sau lập tức tỏa linh thức kiếm thêm con khác. Với linh thú vương cấp bốn cấp năm, linh hồn thấp hơn Văn Lục rất nhiều, thời gian chịu tác dụng từ ba mươi phút tới một giờ đồng hồ, cho nên chỉ cẩn nghĩ năm phút hồi lực lượng là Văn Lục lại thôi miên được tiếp.
Rất may là trong vòng linh thức rộng lớn của hắn, hắn phát hiện ra hai ba luồng khí tức cấp bốn cấp năm nữa. Văn Lục không do dự thôi miên tiếp con linh thú cấp năm viên mãn kia.
Chỉ sau hơn mười phút, mọi người trong tổ đội hai lại được “mãn nhãn” với con linh thú vương cấp năm viên mãn này. Con linh thú vương này không ngờ là một con lươn khổng lồ. Nhìn nó trườn tới, rẽ cả một vùng lau sậy rong rêu thì hai cô bé sợ hãi muốn nổi da gà. Con lươn trườn tới cũng không do dự nhảy bổ vào mà tấn công “thủy thần”. Đủ mọi kỹ năng thiên phú lóe lên, cả ba lao vào nhau dùng sức mạnh thân thể mà quần ẩu.
Bất quá Văn Lục vẫn chưa có ý định dừng lại, hắn ngồi nghỉ năm phút rồi tiếp tục mở rộng linh thức, thôi miên thêm một luồng khí tức cấp bốn linh thú vương ở khá xa phía nam tới, miệng đồng thời lẩm bẩm:

- Đã chơi phải chơi cho “tới bến” … cho mệt chết ngươi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK