Tả Tiểu Đa cười rất chính nghĩa nói: “Không cần, không cần đâu, gặp nhau tức là hữu duyên, hôm qua xuất thủ cũng là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, sao có thể để người đánh cắp ví của ngươi được chứ? Đương nhiên là không thể để yên được rồi.”
Dừng một chút, vụng trộm quan sát một chút, nói: “Tiểu tỷ tỷ ngươi không cần để ý đâu. Ngươi xinh đẹp như vậy, coi như không có ta cũng sẽ có người khác xuất thủ. À, hay là chúng ta kết bạn Wechat đi? Về sau thường liên hệ? Nếu như tiểu tỷ tỷ thực sự cảm thấy băn khoăn, muốn biểu thị cảm ơn, chỉ cần mời ta ăn một bữa là được rồi, cũng không cần nói cảm ơn khách sáo các thứ đâu.”
“Chúng ta thỉnh thoảng cùng đi ăn? Đi dạo phố? Uống cà phê?” Tả Tiểu Đa tích cực đề nghị: “Đầu được.”
Cô gái hơi cười, cũng không trả lời mấy câu hỏi của Tả Tiểu Đa, vẫn cứ tự nói theo ý của mình: “Ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ muốn tặng ngươi một món quà nhỏ, coi như thể hiện tâm ý, hi vọng ngươi không chê.”
“Tâm ý, quà?” Tả Tiểu Đa híp mắt lại. Ẩn ẩn cảm giác không đúng lắm.
Cô gái này, có vẻ như... Có chút ngốc ngếch chậm chạp thì phải? Ngoại trừ nói tới chuyện cảm tạ ra, cũng chẳng trả lời mình mấy thứ khác?
Chỉ là rất cố chấp muốn tặng đồ... Cái này rất không thích hợp.
Tựa như là... Tả Tiểu Đa trong lòng không ngừng tự hỏi, rốt cuộc đạt được một kết luận: Giống hệt như là một con rối đang bị người khác điều khiển, đơn thuần chỉ là chấp hành nhiệm vụ? Nên nói chuyện cũng rất là máy móc.
Cô gái duỗi tay ra, chậm rãi xòe tay ra, trong lòng bàn tay chính là một chiếc khuyên tai ngọc sáng long lanh.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, cộng thêm vị trí chỗ nơi hẻo lánh, tầm nhìn xung quanh cũng không quá sáng sủa, nhưng chiếc hoa tai ngọc này lại đang phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến không gian xung quanh đang hơi tối bỗng nhiên sáng lên, có hiệu quả giống như đang được chiếu sáng dưới ánh mặt trời, vừa nhìn là biết vật quý hiếm, không phải tầm thường!
Tả Tiểu Đa giật nảy mình. Chiếc hoa tai này vừa nhìn là biết nó là đồ tốt...
Chẳng lẽ là tín vật đính ước? Vậy ta càng không thể nhận!
Niệm Niệm mèo sẽ đánh chết ta...
“Cái này cho ngươi, coi như thể hiện tấm lòng cảm tạ
Cô gái mỉm cười: “Nếu không nhờ có ngươi, chỉ sợ ví tiền của ta đã mất thật rồi, trong đó có bức di ảnh duy nhất của cha mẹ ta.”
Tả Tiểu Đa lắc đầu liên tục: “Không cần đâu, không cần đâu, cái này quá quý giá, ta không thể nhận được... À mà, tiểu tỷ tỷ... Ta nhìn mặt ngươi, cũng không giống như là người mà cha mẹ đã mất, ngươi nói cha mẹ đều mất, là cha mẹ nuôi sao?”
Cô gái sắc mặt nhất thời đen lại, cắn răng nói: “Ngươi còn biết xem tướng? Ngươi thật đúng là đa tài đa nghệ!”
Tả Tiểu Đa nhìn mặt mà nói chuyện, trịnh trọng nói: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi có thể tìm bất kỳ một cái nào thầy tướng đi xem, chỉ cần hơi hiểu được, cũng có thể nhìn ra được, tướng mạo của ngươi không phải là cha mẹ đều đã mất. Cho nên, nếu như ngươi nói di ảnh là thật, như vậy, thì khẳng định là người đã bị lừa.”
“Nếu không, thì chính là ngươi đang lừa ta?”
Tả Tiểu Đa cười cười: “Ta cảm thấy... Tiểu tỷ tỷ nói là sự thật.”
Cô gái có hơi sửng sốt.
Đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm vào Tả Tiểu Đa, thế mà chậm rãi đổi màu, biến thành đôi mắt màu đen như người bình thường, trên mặt lộ ra vẻ nghỉ hoặc: “Ta không phải tướng mạo mồ côi cha mẹ?”
“Đúng vậy!” Tả Tiểu Đa nói rất khẳng định nói. Cô gái do dự một chút, cắn môi, thần sắc thế mà
trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, lấy điện thoại ra, thao †ác một chút, rồi lại thả trở về.
'Thần sắc chậm rãi trấn định lại, rồi lại đưa chiếc. khuyên tai ngọc qua: “Cám ơn ngươi, ngươi nhận đi.”
Tả Tiểu Đa rất lanh lợi, lập tức rụt tay lại rồi lùi về sau.
Hắn luôn có cảm giác nếu mình đụng vào chiếc khuyên tai ngọc này, thì sẽ phát sinh chuyện không tốt, ví dụ như bị đánh chết hay là chuyện không tốt khác, nên hắn cười khan nói: “Tiểu tỷ tỷ, tạ lễ như thế ta là thật sự không thể nhận... Hôm qua mới gặp, hôm nay gặp lại, thật sự là rất hữu duyên, ta cũng đành nhiều lời khuyên ngươi một câu, đi nhanh đi. Lát nữa trời tối hắn, ngươi một thân một mình, lại còn là con gái ở bền ngoài, nguy hiểm lắm.”
Ánh mắt cô gái trở nên nguy hiểm: “Ngươi có nhận không?”
“Không nhận, không nhận, từ không đúng ý, đức không xứng vị, lễ không hợp tình, đều là căn nguyên gây họa”
Tả Tiểu Đa lắc đầu như trống lúc lắc.
Nói đùa cái gì chứ, cũng chỉ là hỗ trợ lấy lại ví tiền bị đánh cắp thôi, ngươi lại tặng một món quà quý giá như.
vậy? Đây là tỏ lòng thành à?!
Mặc dù ta rất đẹp trai, nhưng mà ta đâu có ngu, đâu có dễ bị lừa, chuyện này chắc chắn có gì đó không ổn! Hai ta tình cảm cũng không tới mức ấy...
Chớ nói chỉ là chiếc khuyên tai ngọc này nhìn cũng rất quý hiếm, nhưng cảm giác nó mang lại cho người ta lại rất quỷ dị, tuyệt không phải chuyện tốt.
Cô gái hừ một tiếng, cưỡng ép ném ngọc bội tới: “Dù sao †a vẫn muốn tặng nó cho ngươi, ngươi có nhận hay không thì tùy."
Nàng nói xong thì xoay người rời đi, tốc độ di chuyển rất nhanh, vượt xa khỏi tưởng tượng của Tả Tiểu Đa, nhoáng cái đã không còn thấy hình bóng.
Tả Tiểu Đa cũng rất nhanh tránh ra, ngọc bội bộp. một tiếng rơi xuống mặt đất.
Nhìn ngọc bội trên mặt đất, thở dài: “A Di Đà Phật, ta hôm qua đã đạt được thù lao... Nếu là lại thụ lễ, thì chính là tham lam.”
Dứt lời, quay đầu đi thẳng, không hề ngoảnh lại, làm như không thấy ngọc bội giá trị liên thành trên mặt đất, cứ mặc kệ nó nằm ở đó.
Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ: “Cẩu Đát, ngươi rất khá.”
Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy cô gái vừa rời đi kia, lại từng bước đi lùi trở lại.
Nàng từng bước từng bước đi lui về sau, mỗi một bước, đều cực kỳ cẩn thận.
Chân rút về, rón mũi chân, điểm thực, mới chậm rãi đặt bàn chân xuống, cuối cùng, gót chân hoàn toàn chạm đất, một cái chân khác mới bắt đầu lùi trở về.
Thần sắc trên mặt đột nhiên tỏ vẻ căng thẳng, hai mắt càng là nhìn chằm chằm phía trước.
Dừng một chút, vụng trộm quan sát một chút, nói: “Tiểu tỷ tỷ ngươi không cần để ý đâu. Ngươi xinh đẹp như vậy, coi như không có ta cũng sẽ có người khác xuất thủ. À, hay là chúng ta kết bạn Wechat đi? Về sau thường liên hệ? Nếu như tiểu tỷ tỷ thực sự cảm thấy băn khoăn, muốn biểu thị cảm ơn, chỉ cần mời ta ăn một bữa là được rồi, cũng không cần nói cảm ơn khách sáo các thứ đâu.”
“Chúng ta thỉnh thoảng cùng đi ăn? Đi dạo phố? Uống cà phê?” Tả Tiểu Đa tích cực đề nghị: “Đầu được.”
Cô gái hơi cười, cũng không trả lời mấy câu hỏi của Tả Tiểu Đa, vẫn cứ tự nói theo ý của mình: “Ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ muốn tặng ngươi một món quà nhỏ, coi như thể hiện tâm ý, hi vọng ngươi không chê.”
“Tâm ý, quà?” Tả Tiểu Đa híp mắt lại. Ẩn ẩn cảm giác không đúng lắm.
Cô gái này, có vẻ như... Có chút ngốc ngếch chậm chạp thì phải? Ngoại trừ nói tới chuyện cảm tạ ra, cũng chẳng trả lời mình mấy thứ khác?
Chỉ là rất cố chấp muốn tặng đồ... Cái này rất không thích hợp.
Tựa như là... Tả Tiểu Đa trong lòng không ngừng tự hỏi, rốt cuộc đạt được một kết luận: Giống hệt như là một con rối đang bị người khác điều khiển, đơn thuần chỉ là chấp hành nhiệm vụ? Nên nói chuyện cũng rất là máy móc.
Cô gái duỗi tay ra, chậm rãi xòe tay ra, trong lòng bàn tay chính là một chiếc khuyên tai ngọc sáng long lanh.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, cộng thêm vị trí chỗ nơi hẻo lánh, tầm nhìn xung quanh cũng không quá sáng sủa, nhưng chiếc hoa tai ngọc này lại đang phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến không gian xung quanh đang hơi tối bỗng nhiên sáng lên, có hiệu quả giống như đang được chiếu sáng dưới ánh mặt trời, vừa nhìn là biết vật quý hiếm, không phải tầm thường!
Tả Tiểu Đa giật nảy mình. Chiếc hoa tai này vừa nhìn là biết nó là đồ tốt...
Chẳng lẽ là tín vật đính ước? Vậy ta càng không thể nhận!
Niệm Niệm mèo sẽ đánh chết ta...
“Cái này cho ngươi, coi như thể hiện tấm lòng cảm tạ
Cô gái mỉm cười: “Nếu không nhờ có ngươi, chỉ sợ ví tiền của ta đã mất thật rồi, trong đó có bức di ảnh duy nhất của cha mẹ ta.”
Tả Tiểu Đa lắc đầu liên tục: “Không cần đâu, không cần đâu, cái này quá quý giá, ta không thể nhận được... À mà, tiểu tỷ tỷ... Ta nhìn mặt ngươi, cũng không giống như là người mà cha mẹ đã mất, ngươi nói cha mẹ đều mất, là cha mẹ nuôi sao?”
Cô gái sắc mặt nhất thời đen lại, cắn răng nói: “Ngươi còn biết xem tướng? Ngươi thật đúng là đa tài đa nghệ!”
Tả Tiểu Đa nhìn mặt mà nói chuyện, trịnh trọng nói: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi có thể tìm bất kỳ một cái nào thầy tướng đi xem, chỉ cần hơi hiểu được, cũng có thể nhìn ra được, tướng mạo của ngươi không phải là cha mẹ đều đã mất. Cho nên, nếu như ngươi nói di ảnh là thật, như vậy, thì khẳng định là người đã bị lừa.”
“Nếu không, thì chính là ngươi đang lừa ta?”
Tả Tiểu Đa cười cười: “Ta cảm thấy... Tiểu tỷ tỷ nói là sự thật.”
Cô gái có hơi sửng sốt.
Đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm vào Tả Tiểu Đa, thế mà chậm rãi đổi màu, biến thành đôi mắt màu đen như người bình thường, trên mặt lộ ra vẻ nghỉ hoặc: “Ta không phải tướng mạo mồ côi cha mẹ?”
“Đúng vậy!” Tả Tiểu Đa nói rất khẳng định nói. Cô gái do dự một chút, cắn môi, thần sắc thế mà
trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, lấy điện thoại ra, thao †ác một chút, rồi lại thả trở về.
'Thần sắc chậm rãi trấn định lại, rồi lại đưa chiếc. khuyên tai ngọc qua: “Cám ơn ngươi, ngươi nhận đi.”
Tả Tiểu Đa rất lanh lợi, lập tức rụt tay lại rồi lùi về sau.
Hắn luôn có cảm giác nếu mình đụng vào chiếc khuyên tai ngọc này, thì sẽ phát sinh chuyện không tốt, ví dụ như bị đánh chết hay là chuyện không tốt khác, nên hắn cười khan nói: “Tiểu tỷ tỷ, tạ lễ như thế ta là thật sự không thể nhận... Hôm qua mới gặp, hôm nay gặp lại, thật sự là rất hữu duyên, ta cũng đành nhiều lời khuyên ngươi một câu, đi nhanh đi. Lát nữa trời tối hắn, ngươi một thân một mình, lại còn là con gái ở bền ngoài, nguy hiểm lắm.”
Ánh mắt cô gái trở nên nguy hiểm: “Ngươi có nhận không?”
“Không nhận, không nhận, từ không đúng ý, đức không xứng vị, lễ không hợp tình, đều là căn nguyên gây họa”
Tả Tiểu Đa lắc đầu như trống lúc lắc.
Nói đùa cái gì chứ, cũng chỉ là hỗ trợ lấy lại ví tiền bị đánh cắp thôi, ngươi lại tặng một món quà quý giá như.
vậy? Đây là tỏ lòng thành à?!
Mặc dù ta rất đẹp trai, nhưng mà ta đâu có ngu, đâu có dễ bị lừa, chuyện này chắc chắn có gì đó không ổn! Hai ta tình cảm cũng không tới mức ấy...
Chớ nói chỉ là chiếc khuyên tai ngọc này nhìn cũng rất quý hiếm, nhưng cảm giác nó mang lại cho người ta lại rất quỷ dị, tuyệt không phải chuyện tốt.
Cô gái hừ một tiếng, cưỡng ép ném ngọc bội tới: “Dù sao †a vẫn muốn tặng nó cho ngươi, ngươi có nhận hay không thì tùy."
Nàng nói xong thì xoay người rời đi, tốc độ di chuyển rất nhanh, vượt xa khỏi tưởng tượng của Tả Tiểu Đa, nhoáng cái đã không còn thấy hình bóng.
Tả Tiểu Đa cũng rất nhanh tránh ra, ngọc bội bộp. một tiếng rơi xuống mặt đất.
Nhìn ngọc bội trên mặt đất, thở dài: “A Di Đà Phật, ta hôm qua đã đạt được thù lao... Nếu là lại thụ lễ, thì chính là tham lam.”
Dứt lời, quay đầu đi thẳng, không hề ngoảnh lại, làm như không thấy ngọc bội giá trị liên thành trên mặt đất, cứ mặc kệ nó nằm ở đó.
Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ: “Cẩu Đát, ngươi rất khá.”
Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy cô gái vừa rời đi kia, lại từng bước đi lùi trở lại.
Nàng từng bước từng bước đi lui về sau, mỗi một bước, đều cực kỳ cẩn thận.
Chân rút về, rón mũi chân, điểm thực, mới chậm rãi đặt bàn chân xuống, cuối cùng, gót chân hoàn toàn chạm đất, một cái chân khác mới bắt đầu lùi trở về.
Thần sắc trên mặt đột nhiên tỏ vẻ căng thẳng, hai mắt càng là nhìn chằm chằm phía trước.