Đến cửa khu chung cư nhà họ Tả đang ở.
Tần Phương Dương đưa mắt nhìn theo Tả Tiểu Đa đi vào, sau đó quay. người nhưng không trở lại con đường hồi nấy, bộ đồ trên người bay bay theo
gió, lại bay đi theo một hướng khác.
Trong bóng tối, từng con dơi tựa như bóng đen liên tục bay lên trong đêm, đuổi theo hướng mà Tân Phương Dương đã bay đi xa.
Một lúc sau, lần lượt từng tia huyết quang bùng lên trời.
“Ngươi muốn giết ta, vậy thì ta sẽ để cho ngươi giết một cách sảng khoái hơn!"
Lúc Tả Tiểu Đa về đến nhà, Tả Tiểu Niệm vẫn chưa trở về.
Lúc này Tả Tiểu Niệm vẫn còn ở phòng của Mục Yên Yên, chính diện đối mặt với Mộng Trầm Ngư đang bị đứng phạt.
Mặt của Mục Yên Yên lạnh như băng.
“Trầm Ngư, đã trôi qua cả một buổi chiều rồi, ngươi vẫn không chịu nói, †a không có nhãn nại để dây dưa với ngươi.”
Mục Yên Yên nói thẳng: “Ta chỉ muốn biết, ngươi tại sao lại muốn Tả Tiểu Đa phải chết?”
“Ta không có, thật sự không có, sư phụ, ta thật sự không có ý đó!”
Quầng mắt của Mộng Trầm Ngư đỏ hoe: “Ta có thể thề với trời!”
“Vậy hành vi hôm nay của ngươi, phải giải thích như thế nào?” Mục Yên 'Yên có chút mệt mỏi, đi vòng qua ngồi xuống ghế sau bàn làm việc. Trong giọng nói có xen lẫn với sự thất vọng mà không diễn tả được.
“Tình huống lúc đó là Tả Tiểu Đa đang chiếm ưu thế, ta cảm thấy không cần thiết nhúng tay vào, nên mới sơ suất không phát hiện Mộc Vân Phong trốn ở gần đó.”
“Ừ, cho dù lúc đầu ngươi có chỗ sơ suất. Nhưng sau khi Mộ Vân Phong ra tay, ngươi cũng phải phản ứng được chứ? Sao lại để Mộ Vân Phong lại có thể ung dung từ bên cạnh ngươi mà chạy thoát... Vậy ngươi lại làm thế nào để giải thích chuyện này?”
“Ta cũng muốn ngăn hắn lại, nhưng phía sau đang có người của trường Nhị Trung liên tiếp đuổi đến, ta không muốn để lộ. Ngay cả Niệm sư tỷ cũng là sau khi người của trường Nhị Trung từ bỏ truy sát rồi mới ra tay.”
Mộng Trầm Ngư tủi thân đến cự điểm nói: “Sư phụ, người phải tin ta.”
Mục Yên Yên rũ mắt xuống, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Chuyện này, trước cứ dựa theo như vậy đi. Trầm Ngư, ngươi về đi.”
“Vâng, sư phụ.” Từ đầu đến cuối, Tả Tiểu Niệm cứ đứng một bên, một lời cũng không nói.
Nhìn theo Mộng Trầm Ngư rời đi, ánh mắt của Tả Tiểu Niệm lóe lên sự lạnh lùng.
“Tiểu Niệm.”
Mục Yên Yên mệt mỏi rã rời nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Nhìn Mộng Trầm Ngư rời đi, vẻ mặt của Tả Tiểu Niệm lạnh lùng, chỉ còn là thờ ơ đến cực điểm, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, ta cái gì cũng không nghĩ.”
Nàng cười lạnh: “Thật sự là không nghĩ ngợ gì hết.”
Nàng dùng hai câu nói để diễn đạt cùng một ý nghĩa, mà còn nói tận hai lần.
Mục Yên Yên ngay lập tức hiểu ý nàng nên nói: “Niệm Nhi, ngươi có ý kiến gì khác không?”
Tả Tiểu Niệm nhẹ giọng nói: “Sự phụ, ta không có ý kiến.” Mục Yên Yên do dự không nói.
Đột nhiên Tả Tiểu Niệm đổi thành mật ngữ để truyền âm, nói: “Sư phụ, có một số lời sau này chúng ta sẽ bàn. Bây giờ tòa nhà nơi chúng ta đang ở là được nhà họ Mộng xây dựng, nếu như nhà họ Mộng có ý đồ khác, có mục đích khác...”
Phản ứng bất thường này của Mộng Trầm Ngư, đã khiến cho Tả Tiểu Niệm cảnh giác triệt để.
Chuyện liên quan đến sự sống chết của Tả Tiểu Đa, trong chốc lát Tả Tiểu Niệm đã cảm thấy cả thế giới tràn đầy ác ý.
Mục Yên Yên cũng sợ hãi ngạc nhiên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tả Tiểu Niệm, rất lâu rất lâu cũng không lên tiếng.
Hai người trao đổi bằng ánh mắt, một người thì tràn đầy hoài nghi và phòng bị, một người thì tràn đầy sửng sốt.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sau một lúc lâu, Mục Yên Yên nặng nề nói: “Dù gì Trầm Ngư cũng là sư muội của ngươi, có một số việc cho dù có làm sai cũng không cần khiển trách nặng nề quá, hơn nữa... không phải em trai của ngươi đã không sao rồi sao.
Tả Tiểu Niệm do dự một chút rồi mới trả ư phụ nói đúng, Tiểu Đa cũng không có gì đáng ngại, ta cũng không muốn tiếp tục truy cứu, nhưng trong khoảng thời gian này tâm trạng của Trầm Ngư thực sự bất ổn. Có khi nào là do tỉnh tiến quá mức đã dẫn đến sinh ra tâm ma không?”
Mục Yên Yên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nếu như nàng thật sự siêng năng quá mức thì đã tốt! Bây giờ ta thật sự hoàn toàn không biết rốt cuộc nàng đang làm cái gì... Mỗi ngày không nhìn thấy được hình bóng, có chỗ nào giống như là siêng năng quá đâu?”
“Vâng.”
“Chuyện này thực sự rất kỳ lạ, ta sẽ giúp ngươi xem chừng Trầm Ngư, ngươi cũng không cần quá lo lắng, giữa những người trẻ tuổi có chút xung đột cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa lúc đó Tiểu Đa đã mắng Trâm Ngư thật sự quá nghiêm khắc, haizz, em trai của ngươi khi nói chuyện thật sự làm người khác khó chịu.”
Tả Tiểu Niệm ngập ngừng nói: “Nhưng về phía Tiểu Đa, từ đầu đến cuối ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của hắn, sư phụ, ta chỉ có một đưa em trai thôi, lần này hắn không sao là do hắn mệnh lớn, là hắn đủ may mắn, nhưng vận may sẽ không vĩnh viễn chỉ ở trên thân thể của một người.”
“Đừng lo lắng quá.” Mục Yên Yên cam đoan nói: “Bây giờ vi sư bảo đảm với ngươi, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
“Nếu như lại xảy ra nữa thì sao?” Tả Tiểu Niệm truy hỏi.
“Lại xảy ra nữa..” Mục Yên Yên nghiến răng nói: “Nếu như thật sự xác định là Trầm Ngư hoặc là nhà họ Mộng làm, ta sẽ trục xuất Mộng Trầm Ngư khỏi sư môn!”
Câu nói này đã nói cực kỳ nặng rồi.
Tả Tiểu Niệm cũng không nói thêm nữa.
“À, nhân tiện, nếu ngươi đã đến,vậy thì đi lấy Tinh Hồn Ngọc với ta đi.”
Mục Yên Yên nói: “Đi”
Mở cửa sổ ra, sư đồ hai người trực tiếp lao lên bầu trời, trong chốc lát đã không thấy nữa.
Trên bầu trời, mây đen phủ đày, gió lớn gào thét.
Mục Yên Yên đã dẫn Tả Tiểu Niệm một mạch xông lên mây mù trên không, ẩn mình trong những đám mây mù.
Sau đó cất tất cả thiết bị thông tin liên lạc mang theo bên mình, bao gồm cả những phụ kiện liên quan.v.v., vào trong nhẫn không gian, rồi mới quay lại nhìn Tả Tiểu Niệm.
Nhiệt độ trên cao cực kỳ lạnh lẽo, nhưng Tả Tiểu Niệm vẫn bình chân như vại, thần sắc vẫn lạnh lùng như trước đây.
Mục Yên Yên nhíu mày, thay đổi thần sắc trên mặt, hiển nhiên trong lòng đang đấu tranh rất kịch liệt, nàng khế nói: “Chỗ đột phá lần trước của ngươi đã bị lộ, xem ra bây giờ...có lẽ là bị Trầm Ngư làm lộ ra ngoài rồi, chỉ không biết là vô tình hay là cố ý!”
Tần Phương Dương đưa mắt nhìn theo Tả Tiểu Đa đi vào, sau đó quay. người nhưng không trở lại con đường hồi nấy, bộ đồ trên người bay bay theo
gió, lại bay đi theo một hướng khác.
Trong bóng tối, từng con dơi tựa như bóng đen liên tục bay lên trong đêm, đuổi theo hướng mà Tân Phương Dương đã bay đi xa.
Một lúc sau, lần lượt từng tia huyết quang bùng lên trời.
“Ngươi muốn giết ta, vậy thì ta sẽ để cho ngươi giết một cách sảng khoái hơn!"
Lúc Tả Tiểu Đa về đến nhà, Tả Tiểu Niệm vẫn chưa trở về.
Lúc này Tả Tiểu Niệm vẫn còn ở phòng của Mục Yên Yên, chính diện đối mặt với Mộng Trầm Ngư đang bị đứng phạt.
Mặt của Mục Yên Yên lạnh như băng.
“Trầm Ngư, đã trôi qua cả một buổi chiều rồi, ngươi vẫn không chịu nói, †a không có nhãn nại để dây dưa với ngươi.”
Mục Yên Yên nói thẳng: “Ta chỉ muốn biết, ngươi tại sao lại muốn Tả Tiểu Đa phải chết?”
“Ta không có, thật sự không có, sư phụ, ta thật sự không có ý đó!”
Quầng mắt của Mộng Trầm Ngư đỏ hoe: “Ta có thể thề với trời!”
“Vậy hành vi hôm nay của ngươi, phải giải thích như thế nào?” Mục Yên 'Yên có chút mệt mỏi, đi vòng qua ngồi xuống ghế sau bàn làm việc. Trong giọng nói có xen lẫn với sự thất vọng mà không diễn tả được.
“Tình huống lúc đó là Tả Tiểu Đa đang chiếm ưu thế, ta cảm thấy không cần thiết nhúng tay vào, nên mới sơ suất không phát hiện Mộc Vân Phong trốn ở gần đó.”
“Ừ, cho dù lúc đầu ngươi có chỗ sơ suất. Nhưng sau khi Mộ Vân Phong ra tay, ngươi cũng phải phản ứng được chứ? Sao lại để Mộ Vân Phong lại có thể ung dung từ bên cạnh ngươi mà chạy thoát... Vậy ngươi lại làm thế nào để giải thích chuyện này?”
“Ta cũng muốn ngăn hắn lại, nhưng phía sau đang có người của trường Nhị Trung liên tiếp đuổi đến, ta không muốn để lộ. Ngay cả Niệm sư tỷ cũng là sau khi người của trường Nhị Trung từ bỏ truy sát rồi mới ra tay.”
Mộng Trầm Ngư tủi thân đến cự điểm nói: “Sư phụ, người phải tin ta.”
Mục Yên Yên rũ mắt xuống, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Chuyện này, trước cứ dựa theo như vậy đi. Trầm Ngư, ngươi về đi.”
“Vâng, sư phụ.” Từ đầu đến cuối, Tả Tiểu Niệm cứ đứng một bên, một lời cũng không nói.
Nhìn theo Mộng Trầm Ngư rời đi, ánh mắt của Tả Tiểu Niệm lóe lên sự lạnh lùng.
“Tiểu Niệm.”
Mục Yên Yên mệt mỏi rã rời nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Nhìn Mộng Trầm Ngư rời đi, vẻ mặt của Tả Tiểu Niệm lạnh lùng, chỉ còn là thờ ơ đến cực điểm, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, ta cái gì cũng không nghĩ.”
Nàng cười lạnh: “Thật sự là không nghĩ ngợ gì hết.”
Nàng dùng hai câu nói để diễn đạt cùng một ý nghĩa, mà còn nói tận hai lần.
Mục Yên Yên ngay lập tức hiểu ý nàng nên nói: “Niệm Nhi, ngươi có ý kiến gì khác không?”
Tả Tiểu Niệm nhẹ giọng nói: “Sự phụ, ta không có ý kiến.” Mục Yên Yên do dự không nói.
Đột nhiên Tả Tiểu Niệm đổi thành mật ngữ để truyền âm, nói: “Sư phụ, có một số lời sau này chúng ta sẽ bàn. Bây giờ tòa nhà nơi chúng ta đang ở là được nhà họ Mộng xây dựng, nếu như nhà họ Mộng có ý đồ khác, có mục đích khác...”
Phản ứng bất thường này của Mộng Trầm Ngư, đã khiến cho Tả Tiểu Niệm cảnh giác triệt để.
Chuyện liên quan đến sự sống chết của Tả Tiểu Đa, trong chốc lát Tả Tiểu Niệm đã cảm thấy cả thế giới tràn đầy ác ý.
Mục Yên Yên cũng sợ hãi ngạc nhiên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tả Tiểu Niệm, rất lâu rất lâu cũng không lên tiếng.
Hai người trao đổi bằng ánh mắt, một người thì tràn đầy hoài nghi và phòng bị, một người thì tràn đầy sửng sốt.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sau một lúc lâu, Mục Yên Yên nặng nề nói: “Dù gì Trầm Ngư cũng là sư muội của ngươi, có một số việc cho dù có làm sai cũng không cần khiển trách nặng nề quá, hơn nữa... không phải em trai của ngươi đã không sao rồi sao.
Tả Tiểu Niệm do dự một chút rồi mới trả ư phụ nói đúng, Tiểu Đa cũng không có gì đáng ngại, ta cũng không muốn tiếp tục truy cứu, nhưng trong khoảng thời gian này tâm trạng của Trầm Ngư thực sự bất ổn. Có khi nào là do tỉnh tiến quá mức đã dẫn đến sinh ra tâm ma không?”
Mục Yên Yên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nếu như nàng thật sự siêng năng quá mức thì đã tốt! Bây giờ ta thật sự hoàn toàn không biết rốt cuộc nàng đang làm cái gì... Mỗi ngày không nhìn thấy được hình bóng, có chỗ nào giống như là siêng năng quá đâu?”
“Vâng.”
“Chuyện này thực sự rất kỳ lạ, ta sẽ giúp ngươi xem chừng Trầm Ngư, ngươi cũng không cần quá lo lắng, giữa những người trẻ tuổi có chút xung đột cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa lúc đó Tiểu Đa đã mắng Trâm Ngư thật sự quá nghiêm khắc, haizz, em trai của ngươi khi nói chuyện thật sự làm người khác khó chịu.”
Tả Tiểu Niệm ngập ngừng nói: “Nhưng về phía Tiểu Đa, từ đầu đến cuối ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của hắn, sư phụ, ta chỉ có một đưa em trai thôi, lần này hắn không sao là do hắn mệnh lớn, là hắn đủ may mắn, nhưng vận may sẽ không vĩnh viễn chỉ ở trên thân thể của một người.”
“Đừng lo lắng quá.” Mục Yên Yên cam đoan nói: “Bây giờ vi sư bảo đảm với ngươi, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
“Nếu như lại xảy ra nữa thì sao?” Tả Tiểu Niệm truy hỏi.
“Lại xảy ra nữa..” Mục Yên Yên nghiến răng nói: “Nếu như thật sự xác định là Trầm Ngư hoặc là nhà họ Mộng làm, ta sẽ trục xuất Mộng Trầm Ngư khỏi sư môn!”
Câu nói này đã nói cực kỳ nặng rồi.
Tả Tiểu Niệm cũng không nói thêm nữa.
“À, nhân tiện, nếu ngươi đã đến,vậy thì đi lấy Tinh Hồn Ngọc với ta đi.”
Mục Yên Yên nói: “Đi”
Mở cửa sổ ra, sư đồ hai người trực tiếp lao lên bầu trời, trong chốc lát đã không thấy nữa.
Trên bầu trời, mây đen phủ đày, gió lớn gào thét.
Mục Yên Yên đã dẫn Tả Tiểu Niệm một mạch xông lên mây mù trên không, ẩn mình trong những đám mây mù.
Sau đó cất tất cả thiết bị thông tin liên lạc mang theo bên mình, bao gồm cả những phụ kiện liên quan.v.v., vào trong nhẫn không gian, rồi mới quay lại nhìn Tả Tiểu Niệm.
Nhiệt độ trên cao cực kỳ lạnh lẽo, nhưng Tả Tiểu Niệm vẫn bình chân như vại, thần sắc vẫn lạnh lùng như trước đây.
Mục Yên Yên nhíu mày, thay đổi thần sắc trên mặt, hiển nhiên trong lòng đang đấu tranh rất kịch liệt, nàng khế nói: “Chỗ đột phá lần trước của ngươi đã bị lộ, xem ra bây giờ...có lẽ là bị Trầm Ngư làm lộ ra ngoài rồi, chỉ không biết là vô tình hay là cố ý!”