Không những không chắc ăn, mà còn rất có thể sẽ đẩy người mình vào hố lửa, thiệt hại tính mạng.
Thực lực của Thượng Thanh Vân, chỉ mới bộc lộ một chút đã là cường giả đỉnh cấp nhất ở trong vùng, cao thủ có liên quan trong thành Phượng Hoàng đều tự biết, vốn không ai dám tin có thể đánh thắng được hắn!
Huống hồ gì, nếu Thượng Thanh Vân thật sự là người của Vu Minh ẩn náu, vậy nếu hắn còn thực lực ngầm, thực lực thật sự của hắn còn cao đến mức nào nữa?
“Cô, thật sự lần này ngươi ném ra một quả bom nguyên tử..” Tưởng Trường Bân lắp bắp.
“Xem ra ngươi đã nghĩ đến mức độ nghiêm trọng trong này... Vậy, thực lực Thượng Thanh Vân biểu hiện lúc ở thành Phượng Hoàng là toàn bộ, tám phần, hay năm phần? Chí ít sẽ không đơn giản như các người thấy... Lại thêm thực lực ngầm của Vu Minh vì Phượng Mạch Chi Lực mà đến thành Phượng Hoàng...”
“Ta nghĩ... e rằng cao thủ Anh Biến trên tay hắn có thể dùng đã nhiều hơn trong dự liệu của chúng ta rồi”
Ánh mắt Hà Viên Nguyệt sâu thẳm: “Ta đã có thể chắc chắn cấp số của hạng người như Thượng Thanh Vân, vốn dĩ không nên xuất hiện ở nơi nhỏ bé như thành Phượng Hoàng... Tất nhiên hắn là Vu Minh ủy nhiệm, chỉ đến vì Phượng Mạch Xung Hồn...”
“Ngươi biết Thượng Thanh Vân đến thành Phượng Hoàng bao lâu rồi không?” Hà Viên Nguyệt hỏi.
“Đã hơn sáu mươi năm rồi.”
Tưởng Trường Bân mồ hôi nhễ nhại, khó khăn nói: “Nói chính xác phải là sáu mươi mốt năm lẻ mười một tháng rồi...”
“Nói cách khác, Vu Minh nhắm đến Phượng Mạch Chỉ Lực đã sắp đặt ít nhất là hơn sáu mươi năm.”
Trong cổ họng già nua của Hà Viên Nguyệt phát ra tiếng cười châm biếm khô khan: “Đơn giản chỉ cần tính thời gian thôi cũng đu thấy, ta phát hiện thực lực của Vu Minh hay Thượng Thanh Vân cũng đã quá muộn... Mà bản thân chúng ta bên đây dồn nén chuyện này, dồn nén cũng phải bốn mươi năm... Ha ha...”
Bây giờ Tưởng Trường Bân chỉ cảm nhận được cảm giác mình hoa mắt choáng váng hết lần này đến lần khác.
Một khi cái nắp này được mở ra, sẽ có bao nhiêu người xui xẻo đây?
“Ta chỉ tiếc, ta không phải Phương Đông đại soái, mà trước giờ Phương Đông đại soái cũng chưa đến thành Phượng Hoàng... Nếu người lớn như hẳn đến, với trình độ ở mặt vọng khí của hắn, có thể nhìn một cái là ra vấn đề, mà quan viên các cấp cũng tuyệt đối không dám áp đặt. Tuy thành Phượng Hoàng là nơi chật chội nhỏ bé, từ đầu đến cuối vẫn trong khu vực nhân tộc, phần ưu thế tiên thiên này đã có thể để bọn họ chiếm ưu tiên!”
Hà Viên Nguyệt thờ dài: “Thấp cổ bé họng, vẫn là thấp cổ bé họng...”
Tưởng Trường Bân đờ người ra.
Thuyết Phượng Mạch, mình từng phản ảnh lên thượng quan thay lão hiệu trưởng nhiều lần, lại chưa từng được coi trọng, duy chỉ một lần có kết quả là mười năm trước.
Cục Tỉnh Thuẫn hô hào mạnh mẽ, toàn lực Phủ Tổng đốc phối hợp, tập đoàn Mộng Thị bắt đầu hoạt động cực mạnh... Sau đó mời một đội Vọng Khí Sĩ nổi tiếng quyền uy đến.
Mà sau khi giúp Vọng Khí Sĩ xem xong chỉ có một kết luận là... Thành Phượng Hoàng không có chỉ tiết Phượng Mạch Long Mạch nào, chỉ là một nơi nhỏ bé phong thủy số mệnh bình thường!
Điều này khiến thuyết Phượng Mạch tương lai không thể trỗi dậy.
Nhưng bây giờ.
Vu Minh liên tiếp hành động, Sát Phá Lang cùng tập trung ở thành Phượng Hoàng, thậm chí... Nếu nghỉ ngờ về Thượng Thanh Vân là sự thật, vậy... Chuyện thành
Phượng Hoàng phải đối mặt lần này thật sự rất lớn!
Đột nhiên Tưởng Trường Bân sởn tóc gáy một trận, hắn nhớ đến một chuyện: Toàn lực Phủ Tổng đốc phối hợp... Lần đó là Thượng Thanh Vân sắp xếp...
“Số mệnh, số mệnh rồi...”
Hà Viên Nguyệt ung dung nói: “Trận chiến Vũ Minh và Tinh Hồn, giành được cái gì? Giành được số mệnh!”
“Mà Vu Minh bây giờ, đã phải lưu lạc ngoài kia hơn mấy chục nghìn năm, gần như tiêu hao hết vận mệnh thiên đạo, nếu không thì tại sao bọn họ lại quay lại?”
“Chẳng lẽ chỉ vì diệt sạch con người ở đại lục Tinh Hồn?” “Bọn họ là nhằm vào vận mệnh thiên đạo của đại lục Tỉnh Hồn!”
“Bình tĩnh mà nói thì thật sự thành Phượng Hoàng là vùng đất bé nhỏ, Phượng Mạch cũng không phải Khí Vận Chi Mạch to lớn gì, nhưng đã qua bốn mươi ba nghìn năm dài tích lũy, cũng chắc chăn không dễ xem thường, đủ để thế lực Vu Minh nhìn ngó rồi.”
“Hơn nữa, cỗ Phượng Mạch Chi Lực này sẽ trở thành khởi đầu, hạt giống để Vu Minh khế bá đại lục Tỉnh Hồn!”
Hà Viên Nguyệt lo lắng nói: “Lỡ như Vu Minh thành công phá vỡ và lấy ra...
Phượng Mạch Chi Lực này được đưa vào trong sơn hà vận mệnh bên Vu Minh... Ít nhất bên kia cũng có thể hình thành một sợi Phượng Mạch Chi Căn nhỏ nhoi...”
“Ngươi nghĩ kỹ một chút, chắc chắn chuyện này không thể bất cẩn được! Nếu không thể một kích thành công... Dù đánh rắn động cỏ cũng có thể khiến bọn họ xáo trộn đôi chút, nhưng... thiệt hại chắc chắn cực kỳ nặng nề!”
“Tưởng Trường Bân, ngươi là cục trưởng Tinh Thuẫn, không cần biết gặp phải chuyện gì đều phải nghĩ tới mục đích trước; sau đó dựa vào mục đích của đối phương, từ đó suy ngẫm toàn cục cả đại lục. Chọn từng tầng từng lớp, sau đó đề cử lại một phen mới là cách làm cục Tinh Thuãn chân chính.”
“Rút dây động rừng, câu này không phải cổ nhân nói chơi đâu.”
Lời dặn của Hà Viên Nguyệt ẩn ý sâu xa.
“Dạ, ta nhớ rồi, chỗ lợi chỗ hại trong này ta đã rõ rồi.”
Vẻ mặt Tưởng Trường Bân khó coi vô cùng, nói: “Dù ta khóc lóc om sòm, lăn lộn, chơi xấu cũng phải mời bằng được vài người của đội Long Huyết đến, nếu không... lực lượng cốt lõi thành Phượng Hoàng đã không phải là vấn đề thiệt hại bao nhiêu nữa, vốn dĩ chính là không đủ sức, đành bất lực.”
“Được”
Hà Viên Nguyệt nói: “Đến thời khắc quyết chiến, ta sẽ để Lam Thư đến hỗ trợ các ngươi, cũng thêm một chút phần thắng.”
“Cảm ơn cô.” “Không có gì, ngươi có thể đi rồi” Trông Hà Viên Nguyệt cực kỳ mệt mỏi.
Tâm trạng Tưởng Trường Bân nặng nề cực kỳ, lại cố gắp đè ép chuyện này xuống, tạm thời nén lại.
Nghe Hà Viên Nguyệt đuổi khách, Tưởng Trường Bân cũng không đi, mà vẫn luôn đứng đó, dáng vẻ như bị táo bón, đứng ngồi không yên, cau chặt mày, muốn nói nhưng lại thôi.
Hắn nhìn Hà Viên Nguyệt chăm chú, nhẹ giọng nói: “Học trò còn có một chuyện muốn nói... mà lại sợ người nổi giận.”
Hà Viên Nguyệt hơi ngẩn người, nhưng sau đó ánh mắt nghiêm khắc lại ngay: “Tưởng Trường Bân, thật sự ngươi làm quan lớn rồi, gan cũng lớn theo nhỉ?”
Sắc mặt Tưởng Trường Bân tái đi, cầu khẩn: “Cô à, thảm lắm rồi, tàn nhãn lắm rồi...
Thực lực của Thượng Thanh Vân, chỉ mới bộc lộ một chút đã là cường giả đỉnh cấp nhất ở trong vùng, cao thủ có liên quan trong thành Phượng Hoàng đều tự biết, vốn không ai dám tin có thể đánh thắng được hắn!
Huống hồ gì, nếu Thượng Thanh Vân thật sự là người của Vu Minh ẩn náu, vậy nếu hắn còn thực lực ngầm, thực lực thật sự của hắn còn cao đến mức nào nữa?
“Cô, thật sự lần này ngươi ném ra một quả bom nguyên tử..” Tưởng Trường Bân lắp bắp.
“Xem ra ngươi đã nghĩ đến mức độ nghiêm trọng trong này... Vậy, thực lực Thượng Thanh Vân biểu hiện lúc ở thành Phượng Hoàng là toàn bộ, tám phần, hay năm phần? Chí ít sẽ không đơn giản như các người thấy... Lại thêm thực lực ngầm của Vu Minh vì Phượng Mạch Chi Lực mà đến thành Phượng Hoàng...”
“Ta nghĩ... e rằng cao thủ Anh Biến trên tay hắn có thể dùng đã nhiều hơn trong dự liệu của chúng ta rồi”
Ánh mắt Hà Viên Nguyệt sâu thẳm: “Ta đã có thể chắc chắn cấp số của hạng người như Thượng Thanh Vân, vốn dĩ không nên xuất hiện ở nơi nhỏ bé như thành Phượng Hoàng... Tất nhiên hắn là Vu Minh ủy nhiệm, chỉ đến vì Phượng Mạch Xung Hồn...”
“Ngươi biết Thượng Thanh Vân đến thành Phượng Hoàng bao lâu rồi không?” Hà Viên Nguyệt hỏi.
“Đã hơn sáu mươi năm rồi.”
Tưởng Trường Bân mồ hôi nhễ nhại, khó khăn nói: “Nói chính xác phải là sáu mươi mốt năm lẻ mười một tháng rồi...”
“Nói cách khác, Vu Minh nhắm đến Phượng Mạch Chỉ Lực đã sắp đặt ít nhất là hơn sáu mươi năm.”
Trong cổ họng già nua của Hà Viên Nguyệt phát ra tiếng cười châm biếm khô khan: “Đơn giản chỉ cần tính thời gian thôi cũng đu thấy, ta phát hiện thực lực của Vu Minh hay Thượng Thanh Vân cũng đã quá muộn... Mà bản thân chúng ta bên đây dồn nén chuyện này, dồn nén cũng phải bốn mươi năm... Ha ha...”
Bây giờ Tưởng Trường Bân chỉ cảm nhận được cảm giác mình hoa mắt choáng váng hết lần này đến lần khác.
Một khi cái nắp này được mở ra, sẽ có bao nhiêu người xui xẻo đây?
“Ta chỉ tiếc, ta không phải Phương Đông đại soái, mà trước giờ Phương Đông đại soái cũng chưa đến thành Phượng Hoàng... Nếu người lớn như hẳn đến, với trình độ ở mặt vọng khí của hắn, có thể nhìn một cái là ra vấn đề, mà quan viên các cấp cũng tuyệt đối không dám áp đặt. Tuy thành Phượng Hoàng là nơi chật chội nhỏ bé, từ đầu đến cuối vẫn trong khu vực nhân tộc, phần ưu thế tiên thiên này đã có thể để bọn họ chiếm ưu tiên!”
Hà Viên Nguyệt thờ dài: “Thấp cổ bé họng, vẫn là thấp cổ bé họng...”
Tưởng Trường Bân đờ người ra.
Thuyết Phượng Mạch, mình từng phản ảnh lên thượng quan thay lão hiệu trưởng nhiều lần, lại chưa từng được coi trọng, duy chỉ một lần có kết quả là mười năm trước.
Cục Tỉnh Thuẫn hô hào mạnh mẽ, toàn lực Phủ Tổng đốc phối hợp, tập đoàn Mộng Thị bắt đầu hoạt động cực mạnh... Sau đó mời một đội Vọng Khí Sĩ nổi tiếng quyền uy đến.
Mà sau khi giúp Vọng Khí Sĩ xem xong chỉ có một kết luận là... Thành Phượng Hoàng không có chỉ tiết Phượng Mạch Long Mạch nào, chỉ là một nơi nhỏ bé phong thủy số mệnh bình thường!
Điều này khiến thuyết Phượng Mạch tương lai không thể trỗi dậy.
Nhưng bây giờ.
Vu Minh liên tiếp hành động, Sát Phá Lang cùng tập trung ở thành Phượng Hoàng, thậm chí... Nếu nghỉ ngờ về Thượng Thanh Vân là sự thật, vậy... Chuyện thành
Phượng Hoàng phải đối mặt lần này thật sự rất lớn!
Đột nhiên Tưởng Trường Bân sởn tóc gáy một trận, hắn nhớ đến một chuyện: Toàn lực Phủ Tổng đốc phối hợp... Lần đó là Thượng Thanh Vân sắp xếp...
“Số mệnh, số mệnh rồi...”
Hà Viên Nguyệt ung dung nói: “Trận chiến Vũ Minh và Tinh Hồn, giành được cái gì? Giành được số mệnh!”
“Mà Vu Minh bây giờ, đã phải lưu lạc ngoài kia hơn mấy chục nghìn năm, gần như tiêu hao hết vận mệnh thiên đạo, nếu không thì tại sao bọn họ lại quay lại?”
“Chẳng lẽ chỉ vì diệt sạch con người ở đại lục Tinh Hồn?” “Bọn họ là nhằm vào vận mệnh thiên đạo của đại lục Tỉnh Hồn!”
“Bình tĩnh mà nói thì thật sự thành Phượng Hoàng là vùng đất bé nhỏ, Phượng Mạch cũng không phải Khí Vận Chi Mạch to lớn gì, nhưng đã qua bốn mươi ba nghìn năm dài tích lũy, cũng chắc chăn không dễ xem thường, đủ để thế lực Vu Minh nhìn ngó rồi.”
“Hơn nữa, cỗ Phượng Mạch Chi Lực này sẽ trở thành khởi đầu, hạt giống để Vu Minh khế bá đại lục Tỉnh Hồn!”
Hà Viên Nguyệt lo lắng nói: “Lỡ như Vu Minh thành công phá vỡ và lấy ra...
Phượng Mạch Chi Lực này được đưa vào trong sơn hà vận mệnh bên Vu Minh... Ít nhất bên kia cũng có thể hình thành một sợi Phượng Mạch Chi Căn nhỏ nhoi...”
“Ngươi nghĩ kỹ một chút, chắc chắn chuyện này không thể bất cẩn được! Nếu không thể một kích thành công... Dù đánh rắn động cỏ cũng có thể khiến bọn họ xáo trộn đôi chút, nhưng... thiệt hại chắc chắn cực kỳ nặng nề!”
“Tưởng Trường Bân, ngươi là cục trưởng Tinh Thuẫn, không cần biết gặp phải chuyện gì đều phải nghĩ tới mục đích trước; sau đó dựa vào mục đích của đối phương, từ đó suy ngẫm toàn cục cả đại lục. Chọn từng tầng từng lớp, sau đó đề cử lại một phen mới là cách làm cục Tinh Thuãn chân chính.”
“Rút dây động rừng, câu này không phải cổ nhân nói chơi đâu.”
Lời dặn của Hà Viên Nguyệt ẩn ý sâu xa.
“Dạ, ta nhớ rồi, chỗ lợi chỗ hại trong này ta đã rõ rồi.”
Vẻ mặt Tưởng Trường Bân khó coi vô cùng, nói: “Dù ta khóc lóc om sòm, lăn lộn, chơi xấu cũng phải mời bằng được vài người của đội Long Huyết đến, nếu không... lực lượng cốt lõi thành Phượng Hoàng đã không phải là vấn đề thiệt hại bao nhiêu nữa, vốn dĩ chính là không đủ sức, đành bất lực.”
“Được”
Hà Viên Nguyệt nói: “Đến thời khắc quyết chiến, ta sẽ để Lam Thư đến hỗ trợ các ngươi, cũng thêm một chút phần thắng.”
“Cảm ơn cô.” “Không có gì, ngươi có thể đi rồi” Trông Hà Viên Nguyệt cực kỳ mệt mỏi.
Tâm trạng Tưởng Trường Bân nặng nề cực kỳ, lại cố gắp đè ép chuyện này xuống, tạm thời nén lại.
Nghe Hà Viên Nguyệt đuổi khách, Tưởng Trường Bân cũng không đi, mà vẫn luôn đứng đó, dáng vẻ như bị táo bón, đứng ngồi không yên, cau chặt mày, muốn nói nhưng lại thôi.
Hắn nhìn Hà Viên Nguyệt chăm chú, nhẹ giọng nói: “Học trò còn có một chuyện muốn nói... mà lại sợ người nổi giận.”
Hà Viên Nguyệt hơi ngẩn người, nhưng sau đó ánh mắt nghiêm khắc lại ngay: “Tưởng Trường Bân, thật sự ngươi làm quan lớn rồi, gan cũng lớn theo nhỉ?”
Sắc mặt Tưởng Trường Bân tái đi, cầu khẩn: “Cô à, thảm lắm rồi, tàn nhãn lắm rồi...