'Trong màn hình, Mục Yên Yên rõ ràng là có ý nghĩ này, cũng đã đưa tay ra, rồi lại miễn cưỡng thu tay về.
Nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng như trước.
“Aaaaaaaaaa... Sư tỷ, em trai ngươi như vậy, ngươi thật sự không quản sao?” Mộng Trầm Ngư vò đầu bứt tóc, hỏi với vẻ mặt suy sụp.
Mặt Tả Tiểu Niệm lại lộ ra vẻ thú vị, thản nhiên nói: “Lời của Tiểu Đa có vấn đề sao? Nếu ngươi cảm thấy câu nào của hắn không đúng, ngươi có thể trực tiếp nói với sư phụ, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản ngươi, ngươi đi đi!”
“Gì? Ngươi nói gì cơ? Ngươi nói, em trai ngươi nói đều đúng?!” Mộng Trầm Ngư không dám tin vào mắt mình, đột nhiên cảm thấy đây hình như không phải là Tả Tiểu Niệm bình thường mà nàng biết.
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy không đúng?!”
Mộng Trầm Ngư sững sờ một lúc, vẻ mặt suy sụp không còn nữa, mà thay vào đó là suy sụp, toàn thân, giọng run run nói: “Tiểu Niệm, ta đã nhìn lâm ngươi rõ ràng ngươi đã đào một cái hố lớn như vậy cho ta, aaaaaa..."
Lời còn chưa dứt, đã lập tức xoay người chạy như điên ra ngoài.
Tả Tiểu Niệm cười nhạt nơi khóe miệng, chẳng mảy may xem điều này là một sự ngỗ nghịch, tập trung nhìn vào màn hình với sự mãn nguyện.
Với tư cách là người hiểu Tả Tiểu Đa nhất, tất nhiên Tả Tiểu Niệm hiểu vì sao mà Tả Tiểu Đa lại làm như vậy; thứ nhất là hắn có thể học được thứ gì đó, với tốc độ nhanh nhất, hai là, có thể khiến Mục Yên Yên tự cảm thấy cần dồn hết tâm trí và sức lực vào việc dạy dỗ, ba là nhiều lần nhắc tới mình, đơn giản là muốn nói cho Mục Yên Yên biết mình tôn sư trọng đạo như thế nào, ở nhà thường nói tốt về sư phụ, khiến Mục Yên Yên thêm yêu quý và quan tâm mình hơn...
Sau đó lại “Ta thật sự ghen tị với chị gái của mình, ta thật sự ghen tị với nàng tới khóc rồi, sự xuất sắc của nàng đều là do sư phụ dạy tốt... những lời này, hoàn toàn là những lời nhắc nhở dành cho Mục Yên Yên.
Chị gái ta, có một sự ngưỡng mộ chân thành dành cho ngươi!
Đó là sự trân trọng và yêu quý chân thành! Đây là thổ lộ thay cho mình.
Tả Tiểu Niệm thật sự cảm thấy ấm áp ở trong lòng tới mức không nói nên lời, mặc dù cách làm của em trai hơi quá đáng, nhưng chắc chắn là có hiệu quả, hơn nữa dáng vẻ luôn lạnh lùng của mình khi ở bên sư phụ, suy cho cùng cũng là học dáng vẻ của sư phụ; nhưng tóm lại cũng do một phần mình ít gần gũi thân thiết với sư phụ, càng không có sở thích âm thầm làm nũng sư phụ giống như Mộng Trầm Ngư.
Nếu để sư phụ biết được mình ở sau lưng nàng, rõ ràng kính trọng nàng như thế nào, ngưỡng mộ nàng ra làm sao, trong lòng nàng nhất định sẽ rất vui...
Loại thiện cảm mà phương pháp tương phản này mang tới, không ai có thể cưỡng lại.
Cẩu Cẩu, thật sự là đã suy nghĩ rất nhiều!
Chỉ là... Chỉ là khi hắn nói sư phụ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, biết rõ chỉ là lời khen, nhưng vì sao, vì sao nàng vẫn cảm thấy có chút ghen tị?!
Hừ, e là ngươi đã quên mất cái gì!
Tả Tiểu Đa đã cố gắng hết sức, chưa đánh xong một lần đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh của bản thân; sau đó đích thân Mục Yên Yên ra tay, sử dụng lực lượng tinh hồn của chính mình, để khai thông kinh mạch cho Tả Tiểu Đa.
Kết quả này khiến Tả Tiểu Niệm cũng phải sửng sốt, loại chuyện này, đã bao nhiêu năm sư phụ không làm rồi?
Đại khái là sau khi mình bái sư, hình như là không có thì phải?
Nghĩ lại khi tiểu Đa vừa tới, rõ ràng nàng không hề xem trọng tư chất của tiểu Đa...
Mà lần vận công này của Mục Yên Yên, đã chạm tới kinh lạc toàn thân của Tả Tiểu Đa, sửng sốt trong chốc lát, trong lòng đột nhiên chấn động!
Kinh mạch của Tả Tiểu Đa... không đúng lắm! Không, là rất không đúng!
Ngón tay Mục Yên Yên đặt trên kinh mạch của Tả Tiểu Đa, nháy mắt vô cùng kinh ngạc!
Ngón tay khế run rẩy, thiếu chút nữa đã trượt tay xuống!
Một Võ Sư nho nhỏ, sao có thể có bực này kinh mạch?
Nếu là kinh mạch của tu giả cảnh giới Võ Sư bình thường, chính là con đường hai làn xe, như vậy kinh mạch của Tả Tiểu Đa lúc này, ít nhất cũng đã tương đương với đường cao tốc tám làn xe rồi!
Thậm chí còn không chỉ có vậy, nếu so sánh độ dẻo dai với võ kinh mạch giả bình thường, kinh mạch của Tả Tiểu Đa có thể nói là vượt xa hơn nhiều, cơ bản chính là đường ở nông thôn so với đường cao tốc chất lượng cao!
Đường cao tốc tám làn xe là một khái niệm!
Còn nếu là đường cao tốc tám làn với hai bên vành đai xanh, có thể tùy thời mở rộng lại là cái khái niệm gì?
Kinh thiên động địa cũng không đủ để hình dung sự kinh hãi này!
Nhưng mà điều chân chính làm Mục Yên Yên cảm thấy chấn động, chính là ở độ mềm dẻo của kinh mạch của Tả Tiểu Đa, mặc dù Mục Yên Yên từ trước giờ chưa từng gặp qua.
Nhưng mà trong nhận biết của Mục Yên Yên, trên người tu giả cảnh giới Võ Sư, không nên có được kinh mạch như vậy!
Hiện tại độ mềm dẻo của kinh mạch Tả Tiểu Đa, cơ hồ so được với Mộng Trầm Ngư, mà Mộng Trầm Ngư hiện tại chính là cảnh giới Thai Tức!
Đến trình tự Võ Sư, đó là có thể tiến vào những cảnh giới sau nữa, có hi vọng tiến giai bẩm sinh, siêu thoát đỉnh điểm của võ giả tầm thường, mà cái đỉnh điểm này chính là cảnh giới Tiên Thiên ngay sau cảnh giới Võ Sư.
Tiên Thiên có ba tầng, sơ giai, trung giai, cao giai, ba cảnh giới Tiên Thiên nay, lại là khởi điểm quyết định độ cao mà một tu giả có thể đi tới được!
Cho đến sau Tiên Thiên cao giai, đi vào con đường tu đồ càng thêm hung hiểm, chỉ có sau khi tích lũy đủ, nhảy Long Môn, vượt qua đưỡng ngưỡng cửa khó khăn..... Mới có cơ hội đột phá tiến vào cảnh giới Thai Tức!
Mà giữa Tả Tiểu Đa và Mộng Trầm Ngư, cách nhau một quãng xa như vậy, khoảng cách rất xa rất xa!
Theo phán đoán của Mục Yên Yên lúc mới gặp Tả Tiểu Đa, thì Tả Tiểu Đa cần ít nhất mười năm khổ tu mới có khả năng đạt tới trình độ hiện tại của Mộng Trầm Ngư
Đúng vậy,mười năm khổ tu, cũng mới chỉ là có khả năng mà thôi!
Nhưng hiện tại hiện thực lại là, kinh mạch của Tả Tiểu Đa đã đạt tới yêu cầu cơ bản của cảnh giới Thai Tức!
Điều này đại biểu cái gì?
Lại có ý nghĩa gì?!
Mục Yên Yên vừa vận công xem xét, vừa thở dài không thôi trong lòng, thậm chí đầu có chút oán hận đối với cha mẹ Tả Tiểu Đa: Đứa nhỏ này đúng là một kỳ tài không xuất thế mà!
Nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng như trước.
“Aaaaaaaaaa... Sư tỷ, em trai ngươi như vậy, ngươi thật sự không quản sao?” Mộng Trầm Ngư vò đầu bứt tóc, hỏi với vẻ mặt suy sụp.
Mặt Tả Tiểu Niệm lại lộ ra vẻ thú vị, thản nhiên nói: “Lời của Tiểu Đa có vấn đề sao? Nếu ngươi cảm thấy câu nào của hắn không đúng, ngươi có thể trực tiếp nói với sư phụ, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản ngươi, ngươi đi đi!”
“Gì? Ngươi nói gì cơ? Ngươi nói, em trai ngươi nói đều đúng?!” Mộng Trầm Ngư không dám tin vào mắt mình, đột nhiên cảm thấy đây hình như không phải là Tả Tiểu Niệm bình thường mà nàng biết.
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy không đúng?!”
Mộng Trầm Ngư sững sờ một lúc, vẻ mặt suy sụp không còn nữa, mà thay vào đó là suy sụp, toàn thân, giọng run run nói: “Tiểu Niệm, ta đã nhìn lâm ngươi rõ ràng ngươi đã đào một cái hố lớn như vậy cho ta, aaaaaa..."
Lời còn chưa dứt, đã lập tức xoay người chạy như điên ra ngoài.
Tả Tiểu Niệm cười nhạt nơi khóe miệng, chẳng mảy may xem điều này là một sự ngỗ nghịch, tập trung nhìn vào màn hình với sự mãn nguyện.
Với tư cách là người hiểu Tả Tiểu Đa nhất, tất nhiên Tả Tiểu Niệm hiểu vì sao mà Tả Tiểu Đa lại làm như vậy; thứ nhất là hắn có thể học được thứ gì đó, với tốc độ nhanh nhất, hai là, có thể khiến Mục Yên Yên tự cảm thấy cần dồn hết tâm trí và sức lực vào việc dạy dỗ, ba là nhiều lần nhắc tới mình, đơn giản là muốn nói cho Mục Yên Yên biết mình tôn sư trọng đạo như thế nào, ở nhà thường nói tốt về sư phụ, khiến Mục Yên Yên thêm yêu quý và quan tâm mình hơn...
Sau đó lại “Ta thật sự ghen tị với chị gái của mình, ta thật sự ghen tị với nàng tới khóc rồi, sự xuất sắc của nàng đều là do sư phụ dạy tốt... những lời này, hoàn toàn là những lời nhắc nhở dành cho Mục Yên Yên.
Chị gái ta, có một sự ngưỡng mộ chân thành dành cho ngươi!
Đó là sự trân trọng và yêu quý chân thành! Đây là thổ lộ thay cho mình.
Tả Tiểu Niệm thật sự cảm thấy ấm áp ở trong lòng tới mức không nói nên lời, mặc dù cách làm của em trai hơi quá đáng, nhưng chắc chắn là có hiệu quả, hơn nữa dáng vẻ luôn lạnh lùng của mình khi ở bên sư phụ, suy cho cùng cũng là học dáng vẻ của sư phụ; nhưng tóm lại cũng do một phần mình ít gần gũi thân thiết với sư phụ, càng không có sở thích âm thầm làm nũng sư phụ giống như Mộng Trầm Ngư.
Nếu để sư phụ biết được mình ở sau lưng nàng, rõ ràng kính trọng nàng như thế nào, ngưỡng mộ nàng ra làm sao, trong lòng nàng nhất định sẽ rất vui...
Loại thiện cảm mà phương pháp tương phản này mang tới, không ai có thể cưỡng lại.
Cẩu Cẩu, thật sự là đã suy nghĩ rất nhiều!
Chỉ là... Chỉ là khi hắn nói sư phụ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, biết rõ chỉ là lời khen, nhưng vì sao, vì sao nàng vẫn cảm thấy có chút ghen tị?!
Hừ, e là ngươi đã quên mất cái gì!
Tả Tiểu Đa đã cố gắng hết sức, chưa đánh xong một lần đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh của bản thân; sau đó đích thân Mục Yên Yên ra tay, sử dụng lực lượng tinh hồn của chính mình, để khai thông kinh mạch cho Tả Tiểu Đa.
Kết quả này khiến Tả Tiểu Niệm cũng phải sửng sốt, loại chuyện này, đã bao nhiêu năm sư phụ không làm rồi?
Đại khái là sau khi mình bái sư, hình như là không có thì phải?
Nghĩ lại khi tiểu Đa vừa tới, rõ ràng nàng không hề xem trọng tư chất của tiểu Đa...
Mà lần vận công này của Mục Yên Yên, đã chạm tới kinh lạc toàn thân của Tả Tiểu Đa, sửng sốt trong chốc lát, trong lòng đột nhiên chấn động!
Kinh mạch của Tả Tiểu Đa... không đúng lắm! Không, là rất không đúng!
Ngón tay Mục Yên Yên đặt trên kinh mạch của Tả Tiểu Đa, nháy mắt vô cùng kinh ngạc!
Ngón tay khế run rẩy, thiếu chút nữa đã trượt tay xuống!
Một Võ Sư nho nhỏ, sao có thể có bực này kinh mạch?
Nếu là kinh mạch của tu giả cảnh giới Võ Sư bình thường, chính là con đường hai làn xe, như vậy kinh mạch của Tả Tiểu Đa lúc này, ít nhất cũng đã tương đương với đường cao tốc tám làn xe rồi!
Thậm chí còn không chỉ có vậy, nếu so sánh độ dẻo dai với võ kinh mạch giả bình thường, kinh mạch của Tả Tiểu Đa có thể nói là vượt xa hơn nhiều, cơ bản chính là đường ở nông thôn so với đường cao tốc chất lượng cao!
Đường cao tốc tám làn xe là một khái niệm!
Còn nếu là đường cao tốc tám làn với hai bên vành đai xanh, có thể tùy thời mở rộng lại là cái khái niệm gì?
Kinh thiên động địa cũng không đủ để hình dung sự kinh hãi này!
Nhưng mà điều chân chính làm Mục Yên Yên cảm thấy chấn động, chính là ở độ mềm dẻo của kinh mạch của Tả Tiểu Đa, mặc dù Mục Yên Yên từ trước giờ chưa từng gặp qua.
Nhưng mà trong nhận biết của Mục Yên Yên, trên người tu giả cảnh giới Võ Sư, không nên có được kinh mạch như vậy!
Hiện tại độ mềm dẻo của kinh mạch Tả Tiểu Đa, cơ hồ so được với Mộng Trầm Ngư, mà Mộng Trầm Ngư hiện tại chính là cảnh giới Thai Tức!
Đến trình tự Võ Sư, đó là có thể tiến vào những cảnh giới sau nữa, có hi vọng tiến giai bẩm sinh, siêu thoát đỉnh điểm của võ giả tầm thường, mà cái đỉnh điểm này chính là cảnh giới Tiên Thiên ngay sau cảnh giới Võ Sư.
Tiên Thiên có ba tầng, sơ giai, trung giai, cao giai, ba cảnh giới Tiên Thiên nay, lại là khởi điểm quyết định độ cao mà một tu giả có thể đi tới được!
Cho đến sau Tiên Thiên cao giai, đi vào con đường tu đồ càng thêm hung hiểm, chỉ có sau khi tích lũy đủ, nhảy Long Môn, vượt qua đưỡng ngưỡng cửa khó khăn..... Mới có cơ hội đột phá tiến vào cảnh giới Thai Tức!
Mà giữa Tả Tiểu Đa và Mộng Trầm Ngư, cách nhau một quãng xa như vậy, khoảng cách rất xa rất xa!
Theo phán đoán của Mục Yên Yên lúc mới gặp Tả Tiểu Đa, thì Tả Tiểu Đa cần ít nhất mười năm khổ tu mới có khả năng đạt tới trình độ hiện tại của Mộng Trầm Ngư
Đúng vậy,mười năm khổ tu, cũng mới chỉ là có khả năng mà thôi!
Nhưng hiện tại hiện thực lại là, kinh mạch của Tả Tiểu Đa đã đạt tới yêu cầu cơ bản của cảnh giới Thai Tức!
Điều này đại biểu cái gì?
Lại có ý nghĩa gì?!
Mục Yên Yên vừa vận công xem xét, vừa thở dài không thôi trong lòng, thậm chí đầu có chút oán hận đối với cha mẹ Tả Tiểu Đa: Đứa nhỏ này đúng là một kỳ tài không xuất thế mà!