Tổng cục trưởng tỏ vẻ muốn hộc máu.
Ta đúng là xui xẻo tám đời mà.
Vi năm đó phải đi ngay, ra tiền tuyến không biết có ngày về hay không, tình cờ gặp được một cô gái, sau đó tâm sự phải ra tiền tuyến rất khổ sở, sau đó uống Ít rượu...
Rồi sau đó nữa, trong lúc mơ hồ làm ra chuyện như vậy.
Cách mười sáu năm, mình đã thật sự quên đi mất.
Chuyển công tác rồi cưới vợ, nào ngờ được năm đó mình lại bản súng chuẩn thế, đùng cái nhảy ra thằng con này.
Chẳng cần dùng xét nghiệm ADN, vừa nhìn cái đầu hói đặc trưng của tên kia cũng biết là con mình rồi, muốn chối cũng không chối được.
“Hơn nữa, lão hiệu trưởng tốt với ta biết bao. Nhiều năm như vậy, biết bao nhiêu chuyện đã phản ánh các người đều chẳng thèm để tâm, ta cũng xấu hổ khi nói ngươi là cha ta trước mặt nàng, mặc dù cũng chỉ là một ông cha rẻ tiền...”
“Cái gì mà ông cha rẻ tiền?”
Tổng cục trưởng giận dữ: “Ông đây là cha ruột, ông cha rẻ tiền thì không phải ruột thịt à? Chẳng lẽ còn có đắt tiền? Lại còn rẻ với đắt, người cho là đang mua rau đấy à?”
“Còn cái gì mà Phượng Mạch của thành Phượng Hoàng, Trung Nguyên vương đã phái người đến rồi, nói thắng ra là không có. Ngươi cho rằng ông đây to thế nào mà dám đối nghịch với quyết định của Trung Nguyên vương bên kia?”
“Ngươi coi lão hiệu trưởng của ngươi như thần tiên, nàng nói thế nào là thế đấy, còn ông đây thì không được, lão tử không xứng để tin à”
“Sao tiểu tử ngươi không thứ nghĩ thay cho ông đây đi? Trừ ăn vạ ra ngươi còn biết cái gì?”
Tổng cục trưởng rất thất vọng: “Mẹ ngươi chỉ khóc, ngươi thì chỉ biết ăn vạ. Ta nói cho ngươi biết, Tưởng Trường Bân, năm đó do ông đây đũng quăn rộng quá..."
“Cái đờ mờ”
Tưởng Trường Bản nổi xung lên: "Chẳng lẽ năm đó mẹ ta không phải hoàng hoa khuê nữ, là do ngươi sắp lên tiền tuyến đấy chứ? Ngươi còn khóc lóc trước mặt nàng là chưa từng chạm vào phụ nữ... Năm đó khóc nhè trước mặt phụ nữ nói mình mấy chục tuổi rồi còn là xử nam, sao ngươi không nói mình tiền đồ xán lạn thế nào đi?”
“Năm đó mẹ ta có ta rồi, ngươi một đi không trở lại, ai mà biết được ngươi chết ở đâu rồi?”
“Nàng là một cô gái đèo bồng một đứa trẻ khó nhọc thế nào ngươi có biết không? Không phải vì đó là cốt nhục duy nhất của một người anh hùng trước khi ra tiền tuyến nên mới không nỡ bỏ đi à?”
“Ngươi cho là phá một cái thai thì khó khăn cỡ nào?”
“Nếu mẹ ta lòng dạ độc ác mà bỏ ta thì đã chẳng có chuyện gì, sống yên ổn từ lâu rồi”
“Cả đời người ta không gả chồng, ở vậy nuôi con cho ngươi, đến khi chờ được ngươi trở về thì đệt mợ ngươi quan cao lộc hậu, vinh hoa phú quý, cả người vinh quang rồi, lại quên bằng mất nàng."
“Khó lắm mới gặp được ta, ngươi có lương trí nhận ta về, mẹ ta có dây dưa gì với ngươi không? Nếu nàng tùy tiện nói hai câu, ngươi chính là trùng hôn.
Người vẫn luôn ở thành Phượng Hoàng... Mà ngươi lại nói nàng như vậy? Ngươi nói ngươi có phải người không?"
“Cái gì mà ngươi đũng quần rộng? Đờ mờ ngươi còn có mặt mũi nói thế à?"
Tưởng Trường Bân vừa gào vừa hét: “Tưởng Đại Quý, ngươi còn là người sao? Ngươi nói xem bản thân ngươi có phải người không?”
Tổng cục trưởng cực kỳ bối rối, cầm một tờ giấy lau mặt, trên mặt không phải mồ hôi mà tất cả đều là nước bọt của Tưởng Trường Bân bản ra
May mà sau khi lập công đã đổi tên rồi, giờ cả cục đều biết ông đây tên Tưởng Văn Châu, không biết Tưởng Đại Quý là thằng nào hết, nếu không... chắc mặt mũi ném ra quốc tế luôn quá.
“Ngươi nói nhỏ chút có được không hả!”
“Hừ!"
Cục trưởng Tưởng Văn Châu cũng phát cáu lên.
Lần này thấy thắng nhóc này lại đến đây tìm mình, tình cha thiếu sót bao năm đột nhiên dâng trào, định thỏa mãn hẳn một lần.
Kết quả...
Thà không gặp còn hơn.
Vừa đến đã đòi đội Long Huyết, đậu má đội Long Huyết là cây cải trắng à?
Mà vấn đề lớn nhất hiện tại là thật sự không lấy đâu ra nhân thủ được.
"Không phải đội Long Huyết không được?” Tổng cục trưởng Tưởng vuốt mũi.
“Không được”
“Chờ đó, ta đi xem đội Long Huyết còn người không, hố chết ta” Tưởng Văn Châu thở dài, đi ra.
Tưởng Trường Bân chờ ở văn phòng, bỗng có mấy người bước vào, bảo hắn đến phòng khách chờ.
Tưởng Trường Bân chợt nghĩ, bí mật trong văn phòng của tổng cục trưởng nhiều lâm, thôi cũng bình thường, bèn ra phòng khác.
Sau đó tống cục trưởng không thèm xuất hiện nữa luôn.
Rồi sau đó, cục Tỉnh Thuẫn tan ca.
Tan ca rồi!
Tự nhiên Tưởng Trường Bân cũng bị đuổi ra khỏi cửa, gọi điện thoại thì phát hiện ra không gọi được. Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.
Tưởng Trường Bân tỉnh ngộ rồi chán nắn ngồi sụp xuống cửa cục Tinh Thuẫn, rất muốn chửi bậy.
Đệt mợ, sao ông đây lại do thứ đấy tạo nên chứ. Tổng cục trưởng chó gì? Ta nhổ vào.
Gặp chuyện cứ như thỏ vừa trốn vừa né, không. chịu trách nhiệm gì hết.
Chuyện hôm nay giống khi ấy vứt bỏ mẹ ta cũng chẳng khác gì nhau.
Năm đó hẳn có thể vứt bỏ cả vợ mình thì bây giờ đương nhiên có thể bán đứng con mình rồi
Ðm Tưởng Đại Quý!
Mắt thấy màn đêm sắp buông xuống, Tưởng Trường Bân đang chửi rủa, vừa đói vừa sốt ruột vừa tức giận, cuối cùng dứt khoát.
Móe không phải mất mặt à!
Ngươi không sợ ta còn sợ cái vẹo gì!
Tưởng Trường Bân đột nhiên rú lên một tiếng, ngửa mặt lên trời hét dài.
Hắn là cục trưởng cục Tỉnh Thuẫn, tu vi đương nhiên không hề kém chút nào.
Lúc này đột nhiên ngẩng mặt hét dài trong khu phố đông đúc, quả thật là vạn người đều nghe thấy, đinh tai nhức óc.
Tất cả mọi người đều vô thức nhìn sang.
Tên mập hói đầu này đúng là giọng to thật đấy, định làm gì không biết?
Thấy phản ứng khá tốt, Tưởng Trường Bân dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho chót, nhảy vọt lên, bay tới bên cạnh dàn loa múa quảng trường, xách nó bay thẳng đên cột cờ của cục Tinh Thuẫn.
Một chân đứng trên cột cờ, dáng vẻ uy vũ hào hùng, khí thôn sơn hà hô to một tiếng: “Mọi người nhìn cho kỹ”
“Hôm nay ta sẽ biểu diễn cho mọi người xem một đoạn múa thoát y. Ta nhảy trên cột cờ này. Các vị có thấy rõ không?"
Nghe phát ngôn chấn động như vậy, đoàn người phía dưới chợt xôn xao cả lên.
Tên này vừa nói gì cơ, muốn múa thoát y giữa trung tâm thành thị đấy à?
Ôi đệt, có căn kích thích vậy không!
“Nhìn cho rõ đây này!”
Vạn người đồng thanh: “Mau nhảy đi!"
“Tuy ngươi là nam, còn là một tên mập nhưng ta vẫn phải nhìn, không nhìn thì phí mất”
“Cởi đến mức nào đấy tên mập?”
Ta đúng là xui xẻo tám đời mà.
Vi năm đó phải đi ngay, ra tiền tuyến không biết có ngày về hay không, tình cờ gặp được một cô gái, sau đó tâm sự phải ra tiền tuyến rất khổ sở, sau đó uống Ít rượu...
Rồi sau đó nữa, trong lúc mơ hồ làm ra chuyện như vậy.
Cách mười sáu năm, mình đã thật sự quên đi mất.
Chuyển công tác rồi cưới vợ, nào ngờ được năm đó mình lại bản súng chuẩn thế, đùng cái nhảy ra thằng con này.
Chẳng cần dùng xét nghiệm ADN, vừa nhìn cái đầu hói đặc trưng của tên kia cũng biết là con mình rồi, muốn chối cũng không chối được.
“Hơn nữa, lão hiệu trưởng tốt với ta biết bao. Nhiều năm như vậy, biết bao nhiêu chuyện đã phản ánh các người đều chẳng thèm để tâm, ta cũng xấu hổ khi nói ngươi là cha ta trước mặt nàng, mặc dù cũng chỉ là một ông cha rẻ tiền...”
“Cái gì mà ông cha rẻ tiền?”
Tổng cục trưởng giận dữ: “Ông đây là cha ruột, ông cha rẻ tiền thì không phải ruột thịt à? Chẳng lẽ còn có đắt tiền? Lại còn rẻ với đắt, người cho là đang mua rau đấy à?”
“Còn cái gì mà Phượng Mạch của thành Phượng Hoàng, Trung Nguyên vương đã phái người đến rồi, nói thắng ra là không có. Ngươi cho rằng ông đây to thế nào mà dám đối nghịch với quyết định của Trung Nguyên vương bên kia?”
“Ngươi coi lão hiệu trưởng của ngươi như thần tiên, nàng nói thế nào là thế đấy, còn ông đây thì không được, lão tử không xứng để tin à”
“Sao tiểu tử ngươi không thứ nghĩ thay cho ông đây đi? Trừ ăn vạ ra ngươi còn biết cái gì?”
Tổng cục trưởng rất thất vọng: “Mẹ ngươi chỉ khóc, ngươi thì chỉ biết ăn vạ. Ta nói cho ngươi biết, Tưởng Trường Bân, năm đó do ông đây đũng quăn rộng quá..."
“Cái đờ mờ”
Tưởng Trường Bản nổi xung lên: "Chẳng lẽ năm đó mẹ ta không phải hoàng hoa khuê nữ, là do ngươi sắp lên tiền tuyến đấy chứ? Ngươi còn khóc lóc trước mặt nàng là chưa từng chạm vào phụ nữ... Năm đó khóc nhè trước mặt phụ nữ nói mình mấy chục tuổi rồi còn là xử nam, sao ngươi không nói mình tiền đồ xán lạn thế nào đi?”
“Năm đó mẹ ta có ta rồi, ngươi một đi không trở lại, ai mà biết được ngươi chết ở đâu rồi?”
“Nàng là một cô gái đèo bồng một đứa trẻ khó nhọc thế nào ngươi có biết không? Không phải vì đó là cốt nhục duy nhất của một người anh hùng trước khi ra tiền tuyến nên mới không nỡ bỏ đi à?”
“Ngươi cho là phá một cái thai thì khó khăn cỡ nào?”
“Nếu mẹ ta lòng dạ độc ác mà bỏ ta thì đã chẳng có chuyện gì, sống yên ổn từ lâu rồi”
“Cả đời người ta không gả chồng, ở vậy nuôi con cho ngươi, đến khi chờ được ngươi trở về thì đệt mợ ngươi quan cao lộc hậu, vinh hoa phú quý, cả người vinh quang rồi, lại quên bằng mất nàng."
“Khó lắm mới gặp được ta, ngươi có lương trí nhận ta về, mẹ ta có dây dưa gì với ngươi không? Nếu nàng tùy tiện nói hai câu, ngươi chính là trùng hôn.
Người vẫn luôn ở thành Phượng Hoàng... Mà ngươi lại nói nàng như vậy? Ngươi nói ngươi có phải người không?"
“Cái gì mà ngươi đũng quần rộng? Đờ mờ ngươi còn có mặt mũi nói thế à?"
Tưởng Trường Bân vừa gào vừa hét: “Tưởng Đại Quý, ngươi còn là người sao? Ngươi nói xem bản thân ngươi có phải người không?”
Tổng cục trưởng cực kỳ bối rối, cầm một tờ giấy lau mặt, trên mặt không phải mồ hôi mà tất cả đều là nước bọt của Tưởng Trường Bân bản ra
May mà sau khi lập công đã đổi tên rồi, giờ cả cục đều biết ông đây tên Tưởng Văn Châu, không biết Tưởng Đại Quý là thằng nào hết, nếu không... chắc mặt mũi ném ra quốc tế luôn quá.
“Ngươi nói nhỏ chút có được không hả!”
“Hừ!"
Cục trưởng Tưởng Văn Châu cũng phát cáu lên.
Lần này thấy thắng nhóc này lại đến đây tìm mình, tình cha thiếu sót bao năm đột nhiên dâng trào, định thỏa mãn hẳn một lần.
Kết quả...
Thà không gặp còn hơn.
Vừa đến đã đòi đội Long Huyết, đậu má đội Long Huyết là cây cải trắng à?
Mà vấn đề lớn nhất hiện tại là thật sự không lấy đâu ra nhân thủ được.
"Không phải đội Long Huyết không được?” Tổng cục trưởng Tưởng vuốt mũi.
“Không được”
“Chờ đó, ta đi xem đội Long Huyết còn người không, hố chết ta” Tưởng Văn Châu thở dài, đi ra.
Tưởng Trường Bân chờ ở văn phòng, bỗng có mấy người bước vào, bảo hắn đến phòng khách chờ.
Tưởng Trường Bân chợt nghĩ, bí mật trong văn phòng của tổng cục trưởng nhiều lâm, thôi cũng bình thường, bèn ra phòng khác.
Sau đó tống cục trưởng không thèm xuất hiện nữa luôn.
Rồi sau đó, cục Tỉnh Thuẫn tan ca.
Tan ca rồi!
Tự nhiên Tưởng Trường Bân cũng bị đuổi ra khỏi cửa, gọi điện thoại thì phát hiện ra không gọi được. Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.
Tưởng Trường Bân tỉnh ngộ rồi chán nắn ngồi sụp xuống cửa cục Tinh Thuẫn, rất muốn chửi bậy.
Đệt mợ, sao ông đây lại do thứ đấy tạo nên chứ. Tổng cục trưởng chó gì? Ta nhổ vào.
Gặp chuyện cứ như thỏ vừa trốn vừa né, không. chịu trách nhiệm gì hết.
Chuyện hôm nay giống khi ấy vứt bỏ mẹ ta cũng chẳng khác gì nhau.
Năm đó hẳn có thể vứt bỏ cả vợ mình thì bây giờ đương nhiên có thể bán đứng con mình rồi
Ðm Tưởng Đại Quý!
Mắt thấy màn đêm sắp buông xuống, Tưởng Trường Bân đang chửi rủa, vừa đói vừa sốt ruột vừa tức giận, cuối cùng dứt khoát.
Móe không phải mất mặt à!
Ngươi không sợ ta còn sợ cái vẹo gì!
Tưởng Trường Bân đột nhiên rú lên một tiếng, ngửa mặt lên trời hét dài.
Hắn là cục trưởng cục Tỉnh Thuẫn, tu vi đương nhiên không hề kém chút nào.
Lúc này đột nhiên ngẩng mặt hét dài trong khu phố đông đúc, quả thật là vạn người đều nghe thấy, đinh tai nhức óc.
Tất cả mọi người đều vô thức nhìn sang.
Tên mập hói đầu này đúng là giọng to thật đấy, định làm gì không biết?
Thấy phản ứng khá tốt, Tưởng Trường Bân dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho chót, nhảy vọt lên, bay tới bên cạnh dàn loa múa quảng trường, xách nó bay thẳng đên cột cờ của cục Tinh Thuẫn.
Một chân đứng trên cột cờ, dáng vẻ uy vũ hào hùng, khí thôn sơn hà hô to một tiếng: “Mọi người nhìn cho kỹ”
“Hôm nay ta sẽ biểu diễn cho mọi người xem một đoạn múa thoát y. Ta nhảy trên cột cờ này. Các vị có thấy rõ không?"
Nghe phát ngôn chấn động như vậy, đoàn người phía dưới chợt xôn xao cả lên.
Tên này vừa nói gì cơ, muốn múa thoát y giữa trung tâm thành thị đấy à?
Ôi đệt, có căn kích thích vậy không!
“Nhìn cho rõ đây này!”
Vạn người đồng thanh: “Mau nhảy đi!"
“Tuy ngươi là nam, còn là một tên mập nhưng ta vẫn phải nhìn, không nhìn thì phí mất”
“Cởi đến mức nào đấy tên mập?”