Mục lục
Khuynh Đảo Thiên Hạ - Tả Tiểu Đa (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Trường Bân không chịu cứ nẵng nặc đòi cho bãng được, tổng cục trưởng không nhịn được mở miệng bảo hẳn cút đi.

Tưởng Trường Bân không cút, túm áo tổng cục trưởng, dò hỏi: "Sao lại không cho? Đưa một lý do đi đã?"

Tổng cục trưởng nổi giận: "Toàn bộ khu vực Trung Nguyên đều căn đội Long Huyết! Cứ căn là cho à? Thế thì ai ai trong đội Long Huyết cũng mệt đến chết mất”

“Nhưng bên ta có chuyện lớn, liên quan đến phúc lợi an nguy của cả đại lục Tinh Hồn đấy” Tưởng Trường Bân tỏ vẻ không thuận theo thì không bỏ qua.

“Bên chỗ ngươi thì có chuyện lớn quái gì! Chỉ một cái thành Phượng Hoàng, nhỏ xíu chật hẹp, địa phương nhỏ tổng cộng không đến ba triệu dân thì có chuyện lớn gì được?"

Tổng cục trưởng càng giận hơn: "Nếu Vu Minh thật sự muốn gây chuyện thì đi đâu mà chẳng được? Sao phải đến cái chỗ bé xíu của ngươi? Lại còn Anh Biến bay đầy trời, Đan Nguyên chạy như chó... sao ngươi không so với nơi trọng yếu như Nhật Nguyệt quan và kinh đô đi?”

“Nếu thật sự đến mức như ngươi nói, cho dù đến kinh đô cũng có thể gây ra sóng gió, sao lại cứ phải tụ họp lại ở một cái thành Phượng Hoàng?”

Tổng cục trưởng tỏ vẻ khó tin: “Tưởng Trường Bân, ta có thể hiểu được ngươi đang gấp gáp, ta cũng đồng ý phái ra hai người cho ngươi, nhưng sao ngươi cứ muốn đội Long Huyết?”

“Bên ta thật sự có chuyện lớn mà, dù là đội Long Huyết đi cũng chưa chắc đã giải quyết được” Tưởng Trường Bân sốt ruột.

Bởi vì hắn phát hiện ra tổng cục trưởng sắp đi rồi.

“Ngươi không đưa người cho ta, không cho ta mượn đội Long Huyết. Vậy hôm nay ngươi cách chức ta luôn đi. Nếu có xảy ra trách nhiệm gì thì ta thật sự không gánh nổi”

Tưởng Trường Bân bắt đầu giở thói vô lại.

Tổng cục trưởng giận xanh người: “Ngươi cho là ông đây không dám cách chức ngươi chảc?"

“Vậy ngươi mau cách chức ta đi”

Tưởng Trường Bân quyết không nhường một bước: "Ông đây đã thổ lộ hết tâm tư rồi, may mắn hôm nay không cần làm cái chức này nữa, miễn cho lúc đó lại phải chịu oán trách, ông đây không phải vua đội nồi.”

“Ngươi xưng ông với ai hả?" Tổng cục trưởng giận không biết xả vào đâu: "Đội nồi? Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?”

“Ta uy hiếp đấy thì làm gì được nhau?”

Tưởng Trường Bân tỏ vẻ bất cần: “Dù sao thì ta cứ muốn đội Long Huyết đấy, còn phải ít nhất bốn người, định giao người hay cách chức ta thì ngươi tự xem mà làm đi”

“Bỏ mịa ngươi đi.”

Tổng cục trưởng tức giận chửi bới: “Ngươi dùng thái độ này nói chuyện với cấp trên đấy à?”

“Ngươi cũng bỏ một lần rồi còn gì?”

Tưởng Trường Bân dứt khoát nhảy dựng lên, nổi giận nói: "Năm đó ngươi ăn xong chạy mất, ném hai mẹ con ta ở lại thành Phượng Hoàng, ngươi quên hết rồi à... Hơn hai mươi năm không thèm ngó tới, nếu không phải có cô Hà tiếp tế, chắc ta và mẹ đã chết đói lâu rồi. Nơi chật hẹp nhỏ bé thì đã làm sao, không có nó cũng chắng có hai mẹ con ta”

“Ngươi còn có mặt mũi nói bỏ mịa ta à? Ngươi còn định bỏ mấy lăn? Tưởng Trường Bản gào lên.

Tổng cục trưởng bỗng thấy cực kỳ bối rối: "Ngươi nhỏ tiếng thôi”

Tưởng Trường Bân giận dữ, càng gào to hơn: "Ta cứ nói lớn đấy! Ta chẳng sợ mất mặt đâu. Sao nào, ngươi sợ à? Ngươi sợ mất mặt à?! Không phải ngươi giỏi giang lắm hay sao? Thế nào, giờ lại sợ mất mặt à?"

Tổng cục trưởng tức giận đến mức nổi cả gân xanh: "Ta nói cho ngươi biết, đội Long Huyết không phải đồ chơi của trẻ con. Ngươi đừng hòng càn quấy. với ta”

“Giờ đâu phải chuyện của đội Long Huyết, là chuyện ngươi bỏ mẹ ta mà”

Tưởng Trường Bân thở hồng hộc: “Ngươi giải thích đi, có chuyện gì? Sao lại bở?”

Da đầu bóng loáng của tổng cục trưởng cũng đỏ lên vì tức, còn bốc khói nghĩ ngút.

Đầu Tưởng Trường Bân cũng đỏ bừng cả lên, đang bốc khói không ngừng.

Hai người giống như gà chọi, ra sức nhìn nhau chằm chằm.

“Con bà ngươi”

Tổng cục trưởng bùng nổ, vỗ bàn chửi ầm lên: “Năm đó xong chuyện ông đây đã đi thẳng đến Nhật Nguyệt Quan tham chiến, đi một lần là mười sáu năm chưa từng về. Chuyện này đã giải thích bao nhiêu lần với hai mẹ con ngươi rồi? Ngươi điếc à? Hay ngươi ngu luôn rồi? Ngươi không biết điều tra chắc?”

“Ngươi cho là ta chưa từng điều tra à? Ngươi đi đánh giặc ở Nhật Nguyệt Quan, đúng là trâu bò thật đó, đúng là lý do to đùng luôn, thế sau mười sáu năm thì sao? Ngươi đã làm cái gi? Ở bên đó kết hôn với con gái của đại tướng quân, chẳng thèm hỏi han, chẳng thèm quan tâm đến người vợ năm xưa phải không? Ngươi còn có lý do gì nào, có to hơn nữa được không? Có sức thuyết phục gì không?”

Tưởng Trường Bân cũng nổi trận lôi định: “Ngươi nói xem ngươi còn là người không? Biết chữ “người” viết thế nào không?”

Bốp!

Một cái bạt tai đánh lên mặt Tưởng Trường Bân.

Tưởng Trường Bân sững sờ, lại lập tức ngã xuống đất chỗ bàn làm việc, miệng sùi bọt mép cả người co giật: “Ngươi đánh ta, ngươi có biết ta bị động kinh không? Ta nói cho ngươi biết, Tưởng Đại Quý, hôm nay ta cứ chai mặt thế đấy. Người đâu, mau tới đây mà xem này, tổng cục trưởng thẹn quá hóa giận đánh người trong văn phòng này, đánh con riêng của hắn động kinh luôn rồi..."

Tổng cục trưởng giận tím mặt, không dám để hẳn gào loạn lên nữa, trực tiếp đưa tay bịt miệng hắn lại “Ngươi gào cái gì vậy... Không được gào nữa, chuyện lông gà vỏ tỏi thôi mà ngươi gào cái gì mà gào... ngươi không biết xấu hổ nhưng ta biết...”

“Hu hu.." Tưởng Trường Bản giãy dụa, sau đó đột nhiên há miệng ra cắn.

“Á” Tổng cục trưởng vội buông tay ra.

Tưởng Trường Bân ngồi xổm trên mặt đất thở hồng hộc: “Nói đi, ngươi có phái người cho ta không thì bảo?"

Tổng cục trưởng xoa xoa da đầu, tỏ vẻ nhức đầu nói: “Sao cứ đến thời khắc mấu chốt là ngươi lại dùng chiêu này vậy, năm đó chuyện của mẹ ngươi ta đã giải thích rất nhiều lần rồi,ngươi cũng dùng vụ này đồi ta rất nhiều thứ... Nhưng ngươi không thể lần nào cũng lấy vụ này ra nói được... hiểu không hả? Ngươi cũng

không phải không biết, mỗi lần đều như vậy, dù sao ta cũng là tổng cục trưởng. Bân Nhi à”

“Tổng cục trưởng cái con khi khô ấy, mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại thôi. Ta còn là cục trưởng chỉ nhánh đây này.”

Tưởng Trường Bân lầm bẩm: “Ta không biết xấu hổ à? Vấn đề hiện tại là mỗi lần nếu không nhắc đến vụ này thì ngươi sẽ chẳng chịu làm gì hết... ta còn cách nào khác đâu? Người ta hay nói nhất nghệ tinh nhất thân vinh mà, cũng chỉ có chiêu này mới hữu dung với ngươi, sao ta lai không dùng chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK