Cảm giác tên này nặn mặt mình một hồi kéo thành mặt chó, một hồi kéo thành mặt mèo, chơi đến không biết trời trăng gì, bực mình nhưng lại chẳng dám nói ra, càng thêm không dám phản kháng.
Đành phải tìm chuyện để nói: “Vì ao, hông ể o ta ăn (vì sao không thể cho ta ăn)...”
Mặt bị vặn đến vặn đi nên nói cũng không rõ chữ. Tả Tiểu Niệm dịu dàng nói: “Ta là sợ no bạo Võ Sĩ Tiểu Đa đại nhân, chuyện đơn giản thế mà cũng phải hỏi!?”
Tả Tiểu Đa triệt để sụp đổ, á khẩu không trả lời được, ngơ ngác đứng ngây ra.
“Cẩu Cẩu nhà mình đột phá Võ Sĩ rồi nè... Thật là giỏi quá đi...” Tả Tiểu Niệm thật sự có chút vui mừng nói: “Về sau,ta sẽ cùng ngươi tu luyện, OK?”
Lúc này giọng Tả Tiểu Niệm rất chỉ là dịu dàng, nhưng lông tơ toàn thân Tả Tiểu Đa lại đều dựng lên, vội la to: “Khônggggg!”
“Ừm, việc này cứ quyết định vậy đi."
Tả Tiểu Niệm thần thái nhẹ nhõm, nói: “Ngươi trả lời thống khoái như vậy, ta rất vui, khắc sâu trong lòng.”
“Ngươi là ma quỷ đấy à...”
Tả Tiểu Đa tuyệt vọng nói.
“Võ giả là con đường phải đi cả đời, chỉ có thể kiệt lực tiến lên, không thể có chút lui lại. Tiến một bước vẫn cần cố gắng hướng về phía trước, lùi lại một bước chính là vạn kiếp bất phục, không gượng dậy nổi.”
Tả Tiểu Niệm đứng thẳng người lên, nói: “Về sau,
ban ngày ngươi tu luyện ở trường học, sau khi tan học nhớ phải về nhà ngay, để ta cùng ngươi củng cố tu vi.”
Tả Tiểu Đa khóc không ra nước mắt.
“Tiến vào lớp Võ Sĩ, có bao nhiêu ban nam? Bao nhiêu bạn nữ?”
Tả Tiểu Niệm đột nhiên đổi chủ đề.
“Nam nhiều hơn, có đến hai mươi mốt người, nữ ít hơn, chỉ có mười bốn người.”
Tả Tiểu Đa nhớ tới hai bạn nữ buổi chiều nay bị mình đánh bị, nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Tả Tiểu Niệm nhìn nụ cười trên mặt Tả Tiểu Đa, còi báo động trong lòng vang lên, giọng nói đột nhiên chuyển thành dịu dàng: “Mấy bạn nữ nhập đạo luyện võ thường không có mấy ai xinh đẹp, thật ra cũng không thú vị gì.”
“Ai nói thế!” Tả Tiểu Đa bản năng phản bác: “Vẫn có mấy tiểu nha đầu không tệ mà, nhỏ hơn ta hai ba tuổi, thanh tú động lòng người, giống như tiểu muội nhà bên, buổi chiều nay lúc tỷ thí...”
Nói đến đây, đột nhiên cảm giác nhiệt độ trong phòng giảm xuống rất nhiều, giật nảy mình run rẩy toàn thân.
Tả Tiểu Niệm dịu dàng nở nụ cười: “Cẩu Cẩu trưởng thành rồi... Thế mà biết nhiều như vậy, tiểu muội nhà bên nhỏ hơn ngươi hai ba tuổi, đúng là tốt thật nhỉ?”
Tả Tiểu Đa run lẩy bẩy: “Không, không tốt.”
“Ta cảm thấy rất tốt.”
Tả Tiểu Niệm đứng lên, tại chạm nhẹ lên nhẫn trên tay mình, trong tay lập tức xuất hiện ba quyển sách nhỏ.
“Ngươi cố ý nói tới tuổi tiểu muội nhà bên nhỏ hơn ngươi hai ba tuổi, có phải đang nhắc nhở ta, chuyện ta lớn hơn ngươi ba tuổi?”
“Không, không!”
Tả Tiểu Đa liều mạng lắc đầu: “Ta không có ý này, thật sự không có ý này. Chị, chị Tiểu Niệm, chị ruột của †a à... Ta nào dám.”
“Chị ruột?” Tả Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, thật lâu, cúi đầu xuống mở mắt ra, nói: “Thật sự là không dám sao? Ngươi rõ ràng là đang ám chỉ ta!”
Tả Tiểu Đa nghẹn họng nhìn trân trối: “??”
“Thôi, ta cũng không phải người hẹp hòi, không nói những thứ kia nữa, ngươi đọc mấy quyển này đi.”
Tả Tiểu Niệm cắn răng, đưa ba quyển sách nhỏ tới: “Chúng ta tiếp tục nói chuyện tu luyện của ngươi đi.”
“Ba bản bí tịch này, một quyển là quyền pháp, một quyển là chưởng pháp, còn có một quyển là bộ pháp.”
Tả Tiểu Niệm kéo Tả Tiểu Đa dậi ta làm mẫu một chút cho ngươi... trong thời gian ba ngày tới, ngươi phải nắm giữ được ba bộ võ công này, bắt đầu từ ngày thứ tư, chúng ta chính thức bắt đầu đặc huấn... âm thầm nói cho ngươi biết, nếu như ngươi nắm giữ được ba bộ võ công này, đặc huấn sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nếu như không nắm giữ được, cũng không sao, chỉ là sẽ vất vả hơn một chút thôi, không có gì ghê gớm.”
'Ði, tìm một chỗ,
“Đi, bây giờ chúng ta đi luôn.”
“Không không! Không!”
Tả Tiểu Đa lớn tiếng gầm rú: “Ngươi không có cái quyền lợi này! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta về sau tuyệt đối không nói mấy lời như có anh nào đẹp trai giàu có theo đuổi ngươi nữa! Tuyệt không nói hai chữ anh rể nữa, cũng tuyệt không nói đến bạn nữ nữa! Ta ta tuyệt không nói, cha, mẹ! Cứu mạng, hãy mang con gái của hai người đi đi... hu hu...”
Thao thao bất tuyệt cầu tình còn chưa có nói xong,
Tả Tiểu Niệm đã nhanh nhẹn xách Tả Tiểu Đa lên bay ra ngoài, phi hành tốc độ cao trên đỉnh mấy tòa nhà cao tầng.
Chạm mặt tới gió, làm Tả Tiểu Đa nước mắt chảy. ròng, hai cái đùi đạp lung tung trên không trung, hai mắt như muốn rớt ra ngoài.
Một tay Tả Tiểu Niệm tóm chặt cổ áo Tả Tiểu Đa, như đang cách theo một con mèo nhỏ vậy, nhẹ nhõm rong chơi bay ngang qua bầu trời của thành phố, không thấy chút cảm giác nặng nề nào.
Sau một lát, Tả Tiểu Niệm cảm thấy Tả Tiểu Đa có vẻ rất khó chịu, có chút đau lòng, lặng yên phát ra một tia linh khí, chặn gió cho hăn, Tả Tiểu Đa lúc này mới cảm thấy khá hơn, rên rỉ nói: “Tả Tiểu Niệm, chị của ta... Về sau cái gì ta cũng sẽ nghe theo ngươi...”
Cái gì đều nghe ta? Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, trợn mắt một cái, lặng lẽ đưa một đạo linh khí khác ra ngoài, chèn xuống dưới chân Tả Tiểu Đa.
Vốn trong lòng bốc lên ngọn lửa vô danh, dường như đã tiêu tán gần hết...
Cúi đầu nhìn một chút, khóe môi nhịn không được: hiển hiện một nụ cười hài lòng.
Vừa rồi vì sao mình lại nổi giận nhỉ? Thôi quên di...
Đành phải tìm chuyện để nói: “Vì ao, hông ể o ta ăn (vì sao không thể cho ta ăn)...”
Mặt bị vặn đến vặn đi nên nói cũng không rõ chữ. Tả Tiểu Niệm dịu dàng nói: “Ta là sợ no bạo Võ Sĩ Tiểu Đa đại nhân, chuyện đơn giản thế mà cũng phải hỏi!?”
Tả Tiểu Đa triệt để sụp đổ, á khẩu không trả lời được, ngơ ngác đứng ngây ra.
“Cẩu Cẩu nhà mình đột phá Võ Sĩ rồi nè... Thật là giỏi quá đi...” Tả Tiểu Niệm thật sự có chút vui mừng nói: “Về sau,ta sẽ cùng ngươi tu luyện, OK?”
Lúc này giọng Tả Tiểu Niệm rất chỉ là dịu dàng, nhưng lông tơ toàn thân Tả Tiểu Đa lại đều dựng lên, vội la to: “Khônggggg!”
“Ừm, việc này cứ quyết định vậy đi."
Tả Tiểu Niệm thần thái nhẹ nhõm, nói: “Ngươi trả lời thống khoái như vậy, ta rất vui, khắc sâu trong lòng.”
“Ngươi là ma quỷ đấy à...”
Tả Tiểu Đa tuyệt vọng nói.
“Võ giả là con đường phải đi cả đời, chỉ có thể kiệt lực tiến lên, không thể có chút lui lại. Tiến một bước vẫn cần cố gắng hướng về phía trước, lùi lại một bước chính là vạn kiếp bất phục, không gượng dậy nổi.”
Tả Tiểu Niệm đứng thẳng người lên, nói: “Về sau,
ban ngày ngươi tu luyện ở trường học, sau khi tan học nhớ phải về nhà ngay, để ta cùng ngươi củng cố tu vi.”
Tả Tiểu Đa khóc không ra nước mắt.
“Tiến vào lớp Võ Sĩ, có bao nhiêu ban nam? Bao nhiêu bạn nữ?”
Tả Tiểu Niệm đột nhiên đổi chủ đề.
“Nam nhiều hơn, có đến hai mươi mốt người, nữ ít hơn, chỉ có mười bốn người.”
Tả Tiểu Đa nhớ tới hai bạn nữ buổi chiều nay bị mình đánh bị, nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Tả Tiểu Niệm nhìn nụ cười trên mặt Tả Tiểu Đa, còi báo động trong lòng vang lên, giọng nói đột nhiên chuyển thành dịu dàng: “Mấy bạn nữ nhập đạo luyện võ thường không có mấy ai xinh đẹp, thật ra cũng không thú vị gì.”
“Ai nói thế!” Tả Tiểu Đa bản năng phản bác: “Vẫn có mấy tiểu nha đầu không tệ mà, nhỏ hơn ta hai ba tuổi, thanh tú động lòng người, giống như tiểu muội nhà bên, buổi chiều nay lúc tỷ thí...”
Nói đến đây, đột nhiên cảm giác nhiệt độ trong phòng giảm xuống rất nhiều, giật nảy mình run rẩy toàn thân.
Tả Tiểu Niệm dịu dàng nở nụ cười: “Cẩu Cẩu trưởng thành rồi... Thế mà biết nhiều như vậy, tiểu muội nhà bên nhỏ hơn ngươi hai ba tuổi, đúng là tốt thật nhỉ?”
Tả Tiểu Đa run lẩy bẩy: “Không, không tốt.”
“Ta cảm thấy rất tốt.”
Tả Tiểu Niệm đứng lên, tại chạm nhẹ lên nhẫn trên tay mình, trong tay lập tức xuất hiện ba quyển sách nhỏ.
“Ngươi cố ý nói tới tuổi tiểu muội nhà bên nhỏ hơn ngươi hai ba tuổi, có phải đang nhắc nhở ta, chuyện ta lớn hơn ngươi ba tuổi?”
“Không, không!”
Tả Tiểu Đa liều mạng lắc đầu: “Ta không có ý này, thật sự không có ý này. Chị, chị Tiểu Niệm, chị ruột của †a à... Ta nào dám.”
“Chị ruột?” Tả Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, thật lâu, cúi đầu xuống mở mắt ra, nói: “Thật sự là không dám sao? Ngươi rõ ràng là đang ám chỉ ta!”
Tả Tiểu Đa nghẹn họng nhìn trân trối: “??”
“Thôi, ta cũng không phải người hẹp hòi, không nói những thứ kia nữa, ngươi đọc mấy quyển này đi.”
Tả Tiểu Niệm cắn răng, đưa ba quyển sách nhỏ tới: “Chúng ta tiếp tục nói chuyện tu luyện của ngươi đi.”
“Ba bản bí tịch này, một quyển là quyền pháp, một quyển là chưởng pháp, còn có một quyển là bộ pháp.”
Tả Tiểu Niệm kéo Tả Tiểu Đa dậi ta làm mẫu một chút cho ngươi... trong thời gian ba ngày tới, ngươi phải nắm giữ được ba bộ võ công này, bắt đầu từ ngày thứ tư, chúng ta chính thức bắt đầu đặc huấn... âm thầm nói cho ngươi biết, nếu như ngươi nắm giữ được ba bộ võ công này, đặc huấn sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nếu như không nắm giữ được, cũng không sao, chỉ là sẽ vất vả hơn một chút thôi, không có gì ghê gớm.”
'Ði, tìm một chỗ,
“Đi, bây giờ chúng ta đi luôn.”
“Không không! Không!”
Tả Tiểu Đa lớn tiếng gầm rú: “Ngươi không có cái quyền lợi này! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta về sau tuyệt đối không nói mấy lời như có anh nào đẹp trai giàu có theo đuổi ngươi nữa! Tuyệt không nói hai chữ anh rể nữa, cũng tuyệt không nói đến bạn nữ nữa! Ta ta tuyệt không nói, cha, mẹ! Cứu mạng, hãy mang con gái của hai người đi đi... hu hu...”
Thao thao bất tuyệt cầu tình còn chưa có nói xong,
Tả Tiểu Niệm đã nhanh nhẹn xách Tả Tiểu Đa lên bay ra ngoài, phi hành tốc độ cao trên đỉnh mấy tòa nhà cao tầng.
Chạm mặt tới gió, làm Tả Tiểu Đa nước mắt chảy. ròng, hai cái đùi đạp lung tung trên không trung, hai mắt như muốn rớt ra ngoài.
Một tay Tả Tiểu Niệm tóm chặt cổ áo Tả Tiểu Đa, như đang cách theo một con mèo nhỏ vậy, nhẹ nhõm rong chơi bay ngang qua bầu trời của thành phố, không thấy chút cảm giác nặng nề nào.
Sau một lát, Tả Tiểu Niệm cảm thấy Tả Tiểu Đa có vẻ rất khó chịu, có chút đau lòng, lặng yên phát ra một tia linh khí, chặn gió cho hăn, Tả Tiểu Đa lúc này mới cảm thấy khá hơn, rên rỉ nói: “Tả Tiểu Niệm, chị của ta... Về sau cái gì ta cũng sẽ nghe theo ngươi...”
Cái gì đều nghe ta? Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, trợn mắt một cái, lặng lẽ đưa một đạo linh khí khác ra ngoài, chèn xuống dưới chân Tả Tiểu Đa.
Vốn trong lòng bốc lên ngọn lửa vô danh, dường như đã tiêu tán gần hết...
Cúi đầu nhìn một chút, khóe môi nhịn không được: hiển hiện một nụ cười hài lòng.
Vừa rồi vì sao mình lại nổi giận nhỉ? Thôi quên di...