Đôi mắt lạnh như băng rơi vào người hắn, người này cất tiếng cười sắc bén: “Ha ha... Tán gái à?”
“Ta không tán g
Tả Tiểu Đa lập tức sợ tới mức tè ra quần, tâm tư gì cũng bay biến hết.
Lúc này, bốn cô gái ở bốn phương đồng thời lên tiếng, tất cả đều âm thầm đưa tình, tình cảm thắm thiết.
“Tiểu Đa, rốt cuộc ngươi chọn ai vậy, ngươi thật sự có thể từ bỏ tình cảm từ nhỏ đến giờ của chúng ta sao...”
“Tiểu Đa, đừng vứt bỏ ta mà, ta thích ngươi như: vậy..."
“Tiểu Đa, không phải ta quyến rũ ngươi đâu, ta là thật sự thích ngươi..."
“Tiểu Đa, ta đã không thể rời xa ngươi được nữa, ngươi đừng bỏ ta...”
Oanh thanh yến ngữ, dịu dàng vô hạn.
Tả Tiểu Đa như không nghe thấy, chỉ cảm thấy hai luồng chấn động, không rét mà run.
Cảm giác duy nhất hắn cảm nhận được chính là ánh mắt như tia điện lạnh đang nhìn chằm chằm lưng hắn, làm hắn tâm hoảng ý loạn, thật giống như...
Giống như người đàn ông đã có vợ nhưng tuyệt đối không muốn ly hôn, lại còn... bị bắt gian ngay tại trận, hoảng hốt lo sợ nói không nên lời.
Mồ hôi chảy ra trên trán, hắn lẩm bẩm: “A di đà phật, vạn vật đều như ảnh ảnh trong mơ, như sương cũng như điện, chỉ nên để nhìn... Các vị nữ thí chủ, sắc đẹp hồng nhan trong mắt lão nạp chỉ như một bộ xương khô...”
Trong miệng không ngừng lẩm bẩm, hắn làm như không thấy gì cả, gần như tè cả ra quần, hắn hoàn toàn không lưu luyến đối với sự luyến tiếc kêu khóc giữ lại của bốn vị mỹ nữ kia mà càng giống trốn tránh như trốn rắn rết hơn.
“Các ngươi chẳng qua là mấy bãi thịt thối, mấy cỗ xương khô, không cần mưu toan quấn quít lấy lão nạp, lão nạp từng trải, đi qua Vu Sơn, tâm sớm đã như nước, không nhấc nổi gợn sóng, héo tàn từ mấy ngàn năm... A di đà phật... Thiện tai thiện tai...”
Hắn nơm nơm lo sợ tiến thêm vài bước, sau đó nhấc chân chạy như điên...
Ảo cảnh thí luyện cũng đột ngột dừng lại như vậy.
Cái này... Xong rồi?!
Ở trong văn phòng, Hồ Nhược Vân xem được cảnh này thì ngây người choáng váng.
Tả Tiểu Đa vừa lên là kích động không thôi, đôi mắt híp lại như đang thèm nhỏ dãi, nhưng lấy sự hiểu biết của cô Hồ đối với tên quỷ keo kiệt này, nàng có thể chắc chắn kết luận rằng dáng vẻ thèm nhỏ dãi này là không giả, nhưng không phải bị sắc đẹp mê hoặc mà là bị tiền trong nhà họ mê hoặc...
Nhưng chuyện tiếp theo nàng nhìn mà không hiểu gì cả.
Sao đột nhiên lại hét “Ta không tán gái!” vậy. Đây là cái quỷ gì?
Sau đó dáng vẻ lại chuyển thành cao tăng đắc đạo, miệng lẩm bẩm liên hồi không đến bốn sau kinh Phật, chỉ như vậy rồi một cô cũng không chọn mà dứt khoát bỏ chạy......
Hồ Nhược Vân chết lặng, cứng họng không biết nói gì!
Những người khác ở bên kia mới bắt đầu, thế mà bên này đã xong rồi.
Không chỉ có nàng, Lý Trường Giang dù trong lòng đang vô cùng cô đơn, khổ sở mất mát, nhưng nhìn thấy cảnh này thì cũng không hiểu ra sao, như lọt vào sương mù.
Đây là thao tác gì?
Quá quỷ dị rồi!
Chẳng qua lần này lời đánh giá cho Tả Tiểu Đa không quá chậm, chẳng mấy chốc đã được đưa ra.
Nhưng mà, lời đánh giá vẫn không có cấp bậc như cũ — “Quả dục nghỉ yêm.”
Phía sau lời đánh giá còn có thêm tám chữ nhỏ “Thanh tâm quả dục, không thích nữ sắc.”
Ánh mắt Hồ Nhược Vân lập tức thẳng băng.
“Quả dục nghi yêm?!”
Đôi mắt Lý Trường Giang cũng tròn xoe lại.
Đây là đánh giá kiểu gì?
Thái giám?
Tả Tiểu Đa giống thái giám chỗ nào?
Đây... Cái quái gì thế này!
Xung quanh tiểu tử này có nhiều thiêu thân như vậy!
“Nhược Vân, học sinh của ngươi...” Lý Trường Giang khiếp sợ quên cả thương cảm: “Có khi nào sinh lý có vấn đề không? Chuyện này... Ngươi biết không?”
Mặt mũi Hồ Nhược Vân đỏ bừng, giận tím mặt nói: “Lý Trường Giang! Ngươi muốn chết đúng không!?”
Lý Trường Giang ậy thì lập tức tỉnh ngộ, vội tát mình hai cái: “Là ta nói sai rồi... Nhưng mà lời đánh giá của tiểu tử này....”
Hồ Nhược Vân hừ một tiếng, trong mắt toát ra cảm xúc sầu lo.
Tiểu Đa hắn... Sẽ không thật sự thảm như vậy chứ?
Trên màn hình, những trận đấu khác vẫn đang tiếp tục.
Long Vũ Sinh do dự hồi lâu, cuối cùng chọn thanh mai trúc mã của mình.
Tuy mấy bạn gái khác đều xinh đẹp và xuất sắc hơn nàng, đồng thời còn có thể mang lại lợi ích cực lớn. Nhưng Long Vũ Sinh vẫn tuân theo cảm nhận trong lòng mình mà chọn cô gái mình yêu đã nhiều năm. Hắn muốn quyền thế, cũng muốn sức mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không gạt bỏ lương tâm của mình.
Lúc chọn xong dù không cam lòng thì cũng không thay đổi lựa chọn của mình.
Đánh giá của Long Vũ Sinh đã có kết quả. Hạng A. Thời gian do dự năm phút.
Tính cách A.
Nhân phẩm A.
Đạo đức A.
Kiên trì A.
Đánh giá cũng Vạn Lý Tú cũng có kết quả ngay.
Cảnh ngộ của nàng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đổi bốn mỹ nữ thành bốn soái ca, mà Vạn Lý Tú cũng không hề do dự mà lựa chọn người yêu của mình, thử thách cũng chấm dứt.
Hạng A.
Thời gian do dự không.
Tính cách nhân phẩm v.v đều được đánh giá hạng S.
Gòn cao hơn Long Vũ Sinh một bậc.
Dư Mạc Ngôn trước nay trầm mặc ít nói, mà lúc lựa chọn lại cực kỳ do dự. Gia cảnh của hắn không được. khá giả, về bản thân mình, hắn có một lòng cầu võ, suy nghĩ khát vọng trở nên mạnh mẽ kiên quyết hơn bất cứ kẻ nào.
Mà trong ảo cảnh cũng xây dựng hệt như gia cảnh vốn có của hắn.
Dư Mạc Ngôn do dự mười phút, cuối cùng lựa chọn con gái của đại soái Quân Phương.
Đánh giá hạng B.
Thời gian do dự 10 phút.
Tính cách B
Nhân phẩm C
Đạo đức D
Kiên trì A
Quá trình lựa chọn của Lý Trường Minh càng như. một trò đùa, lúc tiến vào ảo cảnh, suy nghĩ vẫn không hề thay đổi, thế mà lại đi ngủ một giấc trước. Ngủ dậy rồi phát hiện ra chuyện này,
Trực tiếp cầm tay thanh mai trúc mã thân yêu nghênh ngang bỏ đi.
Mà hắn nhận được đánh giá là hạng S. Thời gian do dự không.
Tính cách nhân phẩm v.v đều là hạng S.
“Ta không tán g
Tả Tiểu Đa lập tức sợ tới mức tè ra quần, tâm tư gì cũng bay biến hết.
Lúc này, bốn cô gái ở bốn phương đồng thời lên tiếng, tất cả đều âm thầm đưa tình, tình cảm thắm thiết.
“Tiểu Đa, rốt cuộc ngươi chọn ai vậy, ngươi thật sự có thể từ bỏ tình cảm từ nhỏ đến giờ của chúng ta sao...”
“Tiểu Đa, đừng vứt bỏ ta mà, ta thích ngươi như: vậy..."
“Tiểu Đa, không phải ta quyến rũ ngươi đâu, ta là thật sự thích ngươi..."
“Tiểu Đa, ta đã không thể rời xa ngươi được nữa, ngươi đừng bỏ ta...”
Oanh thanh yến ngữ, dịu dàng vô hạn.
Tả Tiểu Đa như không nghe thấy, chỉ cảm thấy hai luồng chấn động, không rét mà run.
Cảm giác duy nhất hắn cảm nhận được chính là ánh mắt như tia điện lạnh đang nhìn chằm chằm lưng hắn, làm hắn tâm hoảng ý loạn, thật giống như...
Giống như người đàn ông đã có vợ nhưng tuyệt đối không muốn ly hôn, lại còn... bị bắt gian ngay tại trận, hoảng hốt lo sợ nói không nên lời.
Mồ hôi chảy ra trên trán, hắn lẩm bẩm: “A di đà phật, vạn vật đều như ảnh ảnh trong mơ, như sương cũng như điện, chỉ nên để nhìn... Các vị nữ thí chủ, sắc đẹp hồng nhan trong mắt lão nạp chỉ như một bộ xương khô...”
Trong miệng không ngừng lẩm bẩm, hắn làm như không thấy gì cả, gần như tè cả ra quần, hắn hoàn toàn không lưu luyến đối với sự luyến tiếc kêu khóc giữ lại của bốn vị mỹ nữ kia mà càng giống trốn tránh như trốn rắn rết hơn.
“Các ngươi chẳng qua là mấy bãi thịt thối, mấy cỗ xương khô, không cần mưu toan quấn quít lấy lão nạp, lão nạp từng trải, đi qua Vu Sơn, tâm sớm đã như nước, không nhấc nổi gợn sóng, héo tàn từ mấy ngàn năm... A di đà phật... Thiện tai thiện tai...”
Hắn nơm nơm lo sợ tiến thêm vài bước, sau đó nhấc chân chạy như điên...
Ảo cảnh thí luyện cũng đột ngột dừng lại như vậy.
Cái này... Xong rồi?!
Ở trong văn phòng, Hồ Nhược Vân xem được cảnh này thì ngây người choáng váng.
Tả Tiểu Đa vừa lên là kích động không thôi, đôi mắt híp lại như đang thèm nhỏ dãi, nhưng lấy sự hiểu biết của cô Hồ đối với tên quỷ keo kiệt này, nàng có thể chắc chắn kết luận rằng dáng vẻ thèm nhỏ dãi này là không giả, nhưng không phải bị sắc đẹp mê hoặc mà là bị tiền trong nhà họ mê hoặc...
Nhưng chuyện tiếp theo nàng nhìn mà không hiểu gì cả.
Sao đột nhiên lại hét “Ta không tán gái!” vậy. Đây là cái quỷ gì?
Sau đó dáng vẻ lại chuyển thành cao tăng đắc đạo, miệng lẩm bẩm liên hồi không đến bốn sau kinh Phật, chỉ như vậy rồi một cô cũng không chọn mà dứt khoát bỏ chạy......
Hồ Nhược Vân chết lặng, cứng họng không biết nói gì!
Những người khác ở bên kia mới bắt đầu, thế mà bên này đã xong rồi.
Không chỉ có nàng, Lý Trường Giang dù trong lòng đang vô cùng cô đơn, khổ sở mất mát, nhưng nhìn thấy cảnh này thì cũng không hiểu ra sao, như lọt vào sương mù.
Đây là thao tác gì?
Quá quỷ dị rồi!
Chẳng qua lần này lời đánh giá cho Tả Tiểu Đa không quá chậm, chẳng mấy chốc đã được đưa ra.
Nhưng mà, lời đánh giá vẫn không có cấp bậc như cũ — “Quả dục nghỉ yêm.”
Phía sau lời đánh giá còn có thêm tám chữ nhỏ “Thanh tâm quả dục, không thích nữ sắc.”
Ánh mắt Hồ Nhược Vân lập tức thẳng băng.
“Quả dục nghi yêm?!”
Đôi mắt Lý Trường Giang cũng tròn xoe lại.
Đây là đánh giá kiểu gì?
Thái giám?
Tả Tiểu Đa giống thái giám chỗ nào?
Đây... Cái quái gì thế này!
Xung quanh tiểu tử này có nhiều thiêu thân như vậy!
“Nhược Vân, học sinh của ngươi...” Lý Trường Giang khiếp sợ quên cả thương cảm: “Có khi nào sinh lý có vấn đề không? Chuyện này... Ngươi biết không?”
Mặt mũi Hồ Nhược Vân đỏ bừng, giận tím mặt nói: “Lý Trường Giang! Ngươi muốn chết đúng không!?”
Lý Trường Giang ậy thì lập tức tỉnh ngộ, vội tát mình hai cái: “Là ta nói sai rồi... Nhưng mà lời đánh giá của tiểu tử này....”
Hồ Nhược Vân hừ một tiếng, trong mắt toát ra cảm xúc sầu lo.
Tiểu Đa hắn... Sẽ không thật sự thảm như vậy chứ?
Trên màn hình, những trận đấu khác vẫn đang tiếp tục.
Long Vũ Sinh do dự hồi lâu, cuối cùng chọn thanh mai trúc mã của mình.
Tuy mấy bạn gái khác đều xinh đẹp và xuất sắc hơn nàng, đồng thời còn có thể mang lại lợi ích cực lớn. Nhưng Long Vũ Sinh vẫn tuân theo cảm nhận trong lòng mình mà chọn cô gái mình yêu đã nhiều năm. Hắn muốn quyền thế, cũng muốn sức mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không gạt bỏ lương tâm của mình.
Lúc chọn xong dù không cam lòng thì cũng không thay đổi lựa chọn của mình.
Đánh giá của Long Vũ Sinh đã có kết quả. Hạng A. Thời gian do dự năm phút.
Tính cách A.
Nhân phẩm A.
Đạo đức A.
Kiên trì A.
Đánh giá cũng Vạn Lý Tú cũng có kết quả ngay.
Cảnh ngộ của nàng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đổi bốn mỹ nữ thành bốn soái ca, mà Vạn Lý Tú cũng không hề do dự mà lựa chọn người yêu của mình, thử thách cũng chấm dứt.
Hạng A.
Thời gian do dự không.
Tính cách nhân phẩm v.v đều được đánh giá hạng S.
Gòn cao hơn Long Vũ Sinh một bậc.
Dư Mạc Ngôn trước nay trầm mặc ít nói, mà lúc lựa chọn lại cực kỳ do dự. Gia cảnh của hắn không được. khá giả, về bản thân mình, hắn có một lòng cầu võ, suy nghĩ khát vọng trở nên mạnh mẽ kiên quyết hơn bất cứ kẻ nào.
Mà trong ảo cảnh cũng xây dựng hệt như gia cảnh vốn có của hắn.
Dư Mạc Ngôn do dự mười phút, cuối cùng lựa chọn con gái của đại soái Quân Phương.
Đánh giá hạng B.
Thời gian do dự 10 phút.
Tính cách B
Nhân phẩm C
Đạo đức D
Kiên trì A
Quá trình lựa chọn của Lý Trường Minh càng như. một trò đùa, lúc tiến vào ảo cảnh, suy nghĩ vẫn không hề thay đổi, thế mà lại đi ngủ một giấc trước. Ngủ dậy rồi phát hiện ra chuyện này,
Trực tiếp cầm tay thanh mai trúc mã thân yêu nghênh ngang bỏ đi.
Mà hắn nhận được đánh giá là hạng S. Thời gian do dự không.
Tính cách nhân phẩm v.v đều là hạng S.