“Chính là nói, bởi vì nàng như thế nên đáng để ta khắc ghi! Đáng để ta dùng toàn bộ quãng đời còn lại đi Tìm nàng!"
Tâm trạng của Tân Phương Dương hơi kích động, nói: “Ta muốn nói cho nàng biết!”
“Nói cho nàng biết! Tình yêu của nàng năm đó, không đặt nhăm người!"
“Nói cho nàng biết Sự hy sinh của nàng năm đó, không hề uổng phí”
“Nói cho nàng biết! Sự mạo hiểm của nàng năm đó, mạo hiểm để bảo vệ một người ~ người đó không phải là kẻ bạc tình!"
“Cho dù ta gặp được nàng khi nàng sắp mất, nhưng hắn là nàng sẽ ra đi trong sự mãn nguyện, chết không hối tiếc!”
“Dù có nhắm mắt xuôi tay, cũng là nhằm mắt xuôi tay vì đã lo lắng cho ta, lo lắng cho tương lai của ta,
cho nên ta không thể để nàng ra đi trong sự cô đơn lẻ loi!”
“Vì khi nàng nhắm mắt xuôi tay, thứ mà nàng
mang theo chính là tình yêu không hối tiếc trong đời!”
“Nếu ngay cả điều này, ta cũng không thể làm cho nàng, vậy Tân Phương Dương ta còn là đàn ông sao?'
Còn là con người sao?”
“Các ngươi đều bảo thành toàn cho nàng, phải thành toàn cho nàng, nhưng mà, tại sao không ai nghĩ tới việc thành toàn cho ta?!"
Tân Phương Dương tức giận gầm lên một tiếng: “Các ngươi có bao giờ nghĩ tới, các ngươi thành toàn cho nàng như vậy, thật sự là tốt cho nàng sao? Các ngươi thật sự không nhìn thấy, điều này tàn nhẫn với nàng như thế nào sao?!”
Lam Thư im lặng.
La Liệt ở bên cạnh, cũng im lặng không nói gì, hắn với tư cách là bạn thân của Tân Phương Dương, tất nhiên là hắn biết quá khứ của Tân Phương Dương.
Trong bầu không khí lúc này chỉ có tiếng thở nặng nề của Tân Phương Dương, mỗi tiếng thở đều mang theo sự tuyệt vọng bất lực và cả sự mệt mỏi.
Đó là vì biết rõ phía trước có đường, nhưng không dám bước ra khỏi Lôi Trì
Cứ như vậy mà đau lòng, trơ mắt nhìn người quan trọng nhất đời mình dần héo mòn, dần rời xa.
Đó là lặng lẽ mà đứt từng khúc ruột.
Đó là chờ đợi trong sự sợ hãi!
Nhưng mà một câu cũng không thể nói, một ánh mắt cũng không thể đổi!
Ở bên cạnh, tiếng nước chảy xiết của sông Vấn Thủy vẫn không ngừng vang lên, Tân Phương Dương. nhìn dòng sông đang vui vẻ chảy về phía tây với ánh mắt ghen tị.
Nhiều năm sau, dòng nước nơi này vẫn trôi như. thế, vẫn ngân lên những âm thanh như cũ, nhưng, người ta yêu sâu đậm, đến lúc đó đã không còn nữa.
Ta biết bây giờ nàng còn sống.
Nhưng đến lúc đó, ta thậm chí còn không có cơ hội đau đớn như ngày hôm nay!
Đúng lúc, trời đã hừng đông.
Mặt trời đỏ nhô lên ở cuối chân trời, chiếu sáng khắp mọi nơi, núi sông khắp nơi đều được phủ lên một lớp ánh sáng vàng.
“Chúng ta trở về thôi”. Truyện Quân Sự
Tân Phương Dương cúi đầu, bước đi như một cái máy; như một cái xác không hồn loạng choạng đi về phía thành Phượng Hoàng.
Lam Thư nhìn bóng lưng của Tần Phương Dương, chẳng hiểu vì sao lại cảm nhận được sự đau đơn tới cùng cực của hẳn.
Ánh nắng ban mai khiến vạn vật hồi sinh, khiến. vạn vật bừng sáng, nhưng Tân Phương Dương lúc này lại bước đi dưới ánh nắng ban mai, giống như một xác chết khô cứng mục nát hàng trăm nghìn năm.
Tùy thời tùy chỗ, đều có thể ngã xuống và trong nháy mắt xác chết mục nát ấy sẽ biến thành tro bụi!
“Hàizzzz...”
Lam Thư thở dài một tiếng.
La Liệt ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Thật sự là đã làm khó lão Tân rồi, chúng ta cũng nên giúp hẳn, giúp hắn tìm vợ, hy vọng ông trời đừng tàn nhẫn như vậy, khiến người có tình, tới chết cũng không gặp lại nhau, để rồi ôm hận một đời”
Lam Thư liếc nhìn La Liệt, nhưng mãi vẫn không lên tiếng, nàng chỉ dùng tiếng thở dài để bày tỏ nỗi lòng.
Chuyện này, Lam Thư cũng thật sự không biết nên làm như thế nào.
Nàng biết sự cố chấp của Tân Phương Dương, nhưng nàng cũng biết tính tình của Hà Viên Nguyệt.
Nếu thật sự đế hai người nhận nhau, e là Hà Viên Nguyệt sẽ rời đi ngay trong đêm hôm ấy.
Bởi vì Hà Viên Nguyệt biết, nàng còn sống, chính là gánh nặng lớn nhất đối với Tân Phương Dương!
Chỉ cần nàng còn sống, chắc chắn Tân Phương Dương sẽ không thể buông tay mà đi tìm hạnh phúc riêng!
Vi vậy, Hà Viên Nguyệt thà chết đi một cách lặng lẽ, chứ nhất định không cho phép chuyện này xảy ra.
Một khi chết rồi thì mọi chuyện cũng hết!
Ngươi biết ta chết rồi thì cũng sẽ hết hy vọng.
Với nhân phẩm năng lực và tu vi của ngươi, tự nhiên sẽ xuất hiện người phụ nữ tốt hơn ta gấp nhiều lăn, có thể tu luyện, có thể đồng hành với ngươi thật lâu, rồi nàng phát hiện ra điểm tốt của ngươi, rồi trở thành bạn đời của ngươi, khiến ngươi hạnh phúc cả đời.
Nhưng Lam Thư phát hiện, Tân Phương Dương bên này, lại là một thái cực khác.
Cũng là một khi chết rồi thì mọi chuyện cũng hết, nhưng mà mọi chuyện lại hết theo một cách khác, đó là đợi đến khi Thiên Thiên chết thì lòng Tân Phương Dương cũng chết theo!
Trong lòng nàng chỉ có một người!
Trong lòng hắn cũng vậy, cũng chỉ có một người!
“Hỏi thế gian tình là chỉ?”
Lam Thư nhìn tia nắng mới ló lên từ phương đông, khẽ thở dài, nhất thời chỉ thấy tâm loạn như ma.
Từ trong lời nói của Tân Phương Dương, Lam Thư nghe được rất rõ ràng rằng Tân Phương Dương đã biết điều gì đó. Đây là chuyện tất nhiên.
Nếu không hẳn đã không bi phẫn như vậy.
“Mọi người đều biết tác thành cho nàng, vì sao không ai nghĩ đến tác thành cho ta?”
Những lời này đã rất rõ ràng.
“Dù sao Tân Phương Dương cũng không phải kẻ ngốc.”
Thảo nào, bây giờ rất nhiều chuyện của Tân Phương Dương thường có liên quan đến lão hiệu trưởng, bình thường cũng hay chạy đến văn phòng của Hà Viên Nguyệt... Mà chuyện còn rất hiển nhiên nữa.
Thiết huyết hán tử như Tân Phương Dương có thể vắt óc suy tính những lý do này mỗi ngày... đúng là làm khó hắn.
Lam Thư thăm thở dài trong lòng: “Nhưng chuyện này biết làm sao đây?"
Lam Thư tuyệt đổi không dám nói ra chuyện Tân Phương Dương đã đoán được cho Hà Viên Nguyệt. Đây là như một quả bom. Sẽ nổ cho Hà Viên Nguyệt thịt nát xương tan mất.
“Về nghỉ ngơi đi”
Lam Thư thở dài, vội vàng bay đi.
Lúc này La Liệt tự nhiên cảm nhận được không khí hết sức kỳ lạ giữ Tần Phương Dương và Lam Thư, trong lòng không khỏi nghỉ ngờ.
“Chẳng lẽ Lam Thư là người vợ lão Tân khổ sở tìm kiếm? Đã nhiều năm như vậy có người tình mới nên không muốn nhận nhau với hẳn ư? Nhưng có thấy người tình của Lam Thư đâu nhỉ...”
Lão La nhức đầu, chỉ cảm thấy chuyện nhàm chán giữa cặp nam nữ thật sự quá phí nơ ron thần kinh.
Tâm trạng của Tân Phương Dương hơi kích động, nói: “Ta muốn nói cho nàng biết!”
“Nói cho nàng biết! Tình yêu của nàng năm đó, không đặt nhăm người!"
“Nói cho nàng biết Sự hy sinh của nàng năm đó, không hề uổng phí”
“Nói cho nàng biết! Sự mạo hiểm của nàng năm đó, mạo hiểm để bảo vệ một người ~ người đó không phải là kẻ bạc tình!"
“Cho dù ta gặp được nàng khi nàng sắp mất, nhưng hắn là nàng sẽ ra đi trong sự mãn nguyện, chết không hối tiếc!”
“Dù có nhắm mắt xuôi tay, cũng là nhằm mắt xuôi tay vì đã lo lắng cho ta, lo lắng cho tương lai của ta,
cho nên ta không thể để nàng ra đi trong sự cô đơn lẻ loi!”
“Vì khi nàng nhắm mắt xuôi tay, thứ mà nàng
mang theo chính là tình yêu không hối tiếc trong đời!”
“Nếu ngay cả điều này, ta cũng không thể làm cho nàng, vậy Tân Phương Dương ta còn là đàn ông sao?'
Còn là con người sao?”
“Các ngươi đều bảo thành toàn cho nàng, phải thành toàn cho nàng, nhưng mà, tại sao không ai nghĩ tới việc thành toàn cho ta?!"
Tân Phương Dương tức giận gầm lên một tiếng: “Các ngươi có bao giờ nghĩ tới, các ngươi thành toàn cho nàng như vậy, thật sự là tốt cho nàng sao? Các ngươi thật sự không nhìn thấy, điều này tàn nhẫn với nàng như thế nào sao?!”
Lam Thư im lặng.
La Liệt ở bên cạnh, cũng im lặng không nói gì, hắn với tư cách là bạn thân của Tân Phương Dương, tất nhiên là hắn biết quá khứ của Tân Phương Dương.
Trong bầu không khí lúc này chỉ có tiếng thở nặng nề của Tân Phương Dương, mỗi tiếng thở đều mang theo sự tuyệt vọng bất lực và cả sự mệt mỏi.
Đó là vì biết rõ phía trước có đường, nhưng không dám bước ra khỏi Lôi Trì
Cứ như vậy mà đau lòng, trơ mắt nhìn người quan trọng nhất đời mình dần héo mòn, dần rời xa.
Đó là lặng lẽ mà đứt từng khúc ruột.
Đó là chờ đợi trong sự sợ hãi!
Nhưng mà một câu cũng không thể nói, một ánh mắt cũng không thể đổi!
Ở bên cạnh, tiếng nước chảy xiết của sông Vấn Thủy vẫn không ngừng vang lên, Tân Phương Dương. nhìn dòng sông đang vui vẻ chảy về phía tây với ánh mắt ghen tị.
Nhiều năm sau, dòng nước nơi này vẫn trôi như. thế, vẫn ngân lên những âm thanh như cũ, nhưng, người ta yêu sâu đậm, đến lúc đó đã không còn nữa.
Ta biết bây giờ nàng còn sống.
Nhưng đến lúc đó, ta thậm chí còn không có cơ hội đau đớn như ngày hôm nay!
Đúng lúc, trời đã hừng đông.
Mặt trời đỏ nhô lên ở cuối chân trời, chiếu sáng khắp mọi nơi, núi sông khắp nơi đều được phủ lên một lớp ánh sáng vàng.
“Chúng ta trở về thôi”. Truyện Quân Sự
Tân Phương Dương cúi đầu, bước đi như một cái máy; như một cái xác không hồn loạng choạng đi về phía thành Phượng Hoàng.
Lam Thư nhìn bóng lưng của Tần Phương Dương, chẳng hiểu vì sao lại cảm nhận được sự đau đơn tới cùng cực của hẳn.
Ánh nắng ban mai khiến vạn vật hồi sinh, khiến. vạn vật bừng sáng, nhưng Tân Phương Dương lúc này lại bước đi dưới ánh nắng ban mai, giống như một xác chết khô cứng mục nát hàng trăm nghìn năm.
Tùy thời tùy chỗ, đều có thể ngã xuống và trong nháy mắt xác chết mục nát ấy sẽ biến thành tro bụi!
“Hàizzzz...”
Lam Thư thở dài một tiếng.
La Liệt ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Thật sự là đã làm khó lão Tân rồi, chúng ta cũng nên giúp hẳn, giúp hắn tìm vợ, hy vọng ông trời đừng tàn nhẫn như vậy, khiến người có tình, tới chết cũng không gặp lại nhau, để rồi ôm hận một đời”
Lam Thư liếc nhìn La Liệt, nhưng mãi vẫn không lên tiếng, nàng chỉ dùng tiếng thở dài để bày tỏ nỗi lòng.
Chuyện này, Lam Thư cũng thật sự không biết nên làm như thế nào.
Nàng biết sự cố chấp của Tân Phương Dương, nhưng nàng cũng biết tính tình của Hà Viên Nguyệt.
Nếu thật sự đế hai người nhận nhau, e là Hà Viên Nguyệt sẽ rời đi ngay trong đêm hôm ấy.
Bởi vì Hà Viên Nguyệt biết, nàng còn sống, chính là gánh nặng lớn nhất đối với Tân Phương Dương!
Chỉ cần nàng còn sống, chắc chắn Tân Phương Dương sẽ không thể buông tay mà đi tìm hạnh phúc riêng!
Vi vậy, Hà Viên Nguyệt thà chết đi một cách lặng lẽ, chứ nhất định không cho phép chuyện này xảy ra.
Một khi chết rồi thì mọi chuyện cũng hết!
Ngươi biết ta chết rồi thì cũng sẽ hết hy vọng.
Với nhân phẩm năng lực và tu vi của ngươi, tự nhiên sẽ xuất hiện người phụ nữ tốt hơn ta gấp nhiều lăn, có thể tu luyện, có thể đồng hành với ngươi thật lâu, rồi nàng phát hiện ra điểm tốt của ngươi, rồi trở thành bạn đời của ngươi, khiến ngươi hạnh phúc cả đời.
Nhưng Lam Thư phát hiện, Tân Phương Dương bên này, lại là một thái cực khác.
Cũng là một khi chết rồi thì mọi chuyện cũng hết, nhưng mà mọi chuyện lại hết theo một cách khác, đó là đợi đến khi Thiên Thiên chết thì lòng Tân Phương Dương cũng chết theo!
Trong lòng nàng chỉ có một người!
Trong lòng hắn cũng vậy, cũng chỉ có một người!
“Hỏi thế gian tình là chỉ?”
Lam Thư nhìn tia nắng mới ló lên từ phương đông, khẽ thở dài, nhất thời chỉ thấy tâm loạn như ma.
Từ trong lời nói của Tân Phương Dương, Lam Thư nghe được rất rõ ràng rằng Tân Phương Dương đã biết điều gì đó. Đây là chuyện tất nhiên.
Nếu không hẳn đã không bi phẫn như vậy.
“Mọi người đều biết tác thành cho nàng, vì sao không ai nghĩ đến tác thành cho ta?”
Những lời này đã rất rõ ràng.
“Dù sao Tân Phương Dương cũng không phải kẻ ngốc.”
Thảo nào, bây giờ rất nhiều chuyện của Tân Phương Dương thường có liên quan đến lão hiệu trưởng, bình thường cũng hay chạy đến văn phòng của Hà Viên Nguyệt... Mà chuyện còn rất hiển nhiên nữa.
Thiết huyết hán tử như Tân Phương Dương có thể vắt óc suy tính những lý do này mỗi ngày... đúng là làm khó hắn.
Lam Thư thăm thở dài trong lòng: “Nhưng chuyện này biết làm sao đây?"
Lam Thư tuyệt đổi không dám nói ra chuyện Tân Phương Dương đã đoán được cho Hà Viên Nguyệt. Đây là như một quả bom. Sẽ nổ cho Hà Viên Nguyệt thịt nát xương tan mất.
“Về nghỉ ngơi đi”
Lam Thư thở dài, vội vàng bay đi.
Lúc này La Liệt tự nhiên cảm nhận được không khí hết sức kỳ lạ giữ Tần Phương Dương và Lam Thư, trong lòng không khỏi nghỉ ngờ.
“Chẳng lẽ Lam Thư là người vợ lão Tân khổ sở tìm kiếm? Đã nhiều năm như vậy có người tình mới nên không muốn nhận nhau với hẳn ư? Nhưng có thấy người tình của Lam Thư đâu nhỉ...”
Lão La nhức đầu, chỉ cảm thấy chuyện nhàm chán giữa cặp nam nữ thật sự quá phí nơ ron thần kinh.