“Sao vậy?” Mục Yên Yên cùng Tả Tiểu Niệm hỏi cùng lúc.
....
Trước đó vài giờ.
Tần Phương Dương đưa Tả Tiểu Đa về nhà, đang trên đường tản bộ giống như hôm qua đợi vụ ám sát sắp đến.
Nhưng tản bộ qua tản bộ lại...
Tần Phương Dương cảm thấy bản thân đã tản bộ đến đói luôn rồi nhưng vụ ám sát vẫn chưa xảy ra.
“Chuyện gì vậy nè? Lẽ nào nhà họ Thẩm từ bỏ rồi? Nếu như thật sự từ bỏ, trái lại cũng không phải hoàn toàn không có thuốc chữa, hại người hại mình...
Tần Phương Dương cảm thấy nghỉ hoặc, trực tiếp quay người đi về phía tập đoàn Thẩm Thị, định xác định tình hình một xíu.
Đi qua vài giao lộ, đột nhiên bíp một tiếp, một chiếc xe con màu đen sang trọng dừng bên đường ở trước mặt hắn, cửa xe mở ra, trước tiên, một bàn chân bước ra từ trong xe.
Ngay sau đó, một thanh niên khôi ngô tuấn tú đáng người rằn rỏi từ trong xe bước ra ngoài, trên người mặc một bộ âu phục phẳng phiu, thắt cà vạt, mặt mũi anh tuấn, nhiệt tình, đôi mắt sáng rực có sức. sống, hoàn toàn là một mỹ nam
"Xin hỏi trước mặt đây là thầy Tân đúng không? Thanh niên tiến lên chào hỏi rất gần gũi và tôn trọng, nụ cười tỏa nắng đầy vui vẻ khiến người khác vừa nhìn đã bắt giác sinh ra thiện cảm.
“Ngươi là?" Tần Phương Dương có hơi nghỉ ngờ.
“Thầy Tần không biết ta cũng là chuyện bình thường, nhưng tên tuổi của thầy Tân lại rất quen thuộc với ta.”
Thanh niên cười thoải mái, tự mình giới thiệu nói: “Ta tên Mộng Trầm Thiên, là một người bình thường, không biết thầy Tần có từng nghe nói qua chưa."
Ánh mắt Tần Phương Dương lạnh lẽo: “Mộng Trầm Thiên? Thật sự là một người bình thường, ta chưa từng nghe nói qua.”
Thanh niên ngại ngùng cười, chạm chạm cái mũi, nói: “Thầy Tăn, cha của ta tên Mộng Thiên Nguyệt, tập đoàn Mộng Thị của thành Phượng Hoàng chúng ta... hì hì..."
“Mộng Thiên Nguyệt?”
Tân Phương Dương có hơi mất kiên nhẫn: “Người đó là ai, cũng chưa từng nghe qua, sao vậy, rất có tiếng tăm, rất lợi hại sao?"
Bây giờ Tân Phương Dương nghe thấy họ Mộng và họ Ninh đã tức run cả người rồi, huống chỉ còn là chính chủ? Dám ở trước mặt ta nhắc đến Mộng Thiên Nguyệt, một bụng tức giận lập tức bừng bừng dâng lên.
Mộng Trầm Thiên lúc này đã vô cùng xấu hổ.
Tại thành Phượng Hoàng này, ai lại chưa từng nghe qua tập đoàn Mộng Thị? Ai lại không biết đến Mộng Thiên Nguyệt?
Cho dù kiến thức hạn hẹp như thế nào đi nữa cũng không thể chưa từng nghe qua gia đình giàu nhất của thành này đúng không?!
Tên Tần Phương Dương này rõ ràng là đang giả ngu, nhưng tại sao hẳn lại muốn giả ngu? Chúng ta đâu có đắc tội hắn đâu?
“Mộng Thiên Nguyệt có lẽ là một nhân vật hung ác rất giàu có, hoặc là tất có thế lực, hơn nữa còn rất kiêu ngạo?!"
Tần Phương Dương liếc mắt nhìn Mộng Trầm Thiên: “Vì vậy nên ngươi mới tràn đầy tự tin như vậy? Đột nhiên tùy tiện dừng xe ở bên đường, bước xuống xe tự nghĩ mình rất phong độ, ngươi cho rằng ngươi đang quay phim sao?"
Mộng Trầm Thiên tiếp tục xấu hổ.
Tân Phương Dương vẫn độc mồm độc miệng chê cười nói: “ Loại cảnh này trong cuộc sống vốn đĩ không thể nào xảy ra, nhưng lại là cảnh nối tiếng trong phim truyền hình Tổng tài bá đạo tình cờ gặp gỡ cô gái nhỏ! Ừm, đột nhiên dừng xe, đôi chân vững vàng mạnh mế bước ra khỏi xe, sau đó tác phong nhanh nhẹn bước. xuống xe... cười tỏa nẵng, thành thục thận trọng khiến đôi mắt cô gái nhỏ lấp lánh... Sao nào, Mộng đại công tử là đang xem ta như con gái để cua sao?!”
“Thầy Tân, chuyện này, ha ha...”
Mộng Trầm thiên hết sức xấu hổ, nhưng vẫn cười, hơn nữa vẫn cười tươi như lúc đầu: “Không ngờ thầy Tân cũng có hứng thú với mấy bộ phim vớ vấn đấy, khiến Trầm Thiên ta bất ngờ, ha ha”
“Ừm, ta có hứng thú đấy, ngươi có ý kiến à?” Ánh mắt Tân Phương Dương xâu xa, còn hùng hổ dọa người.
Tên ranh con này cũng rất biết chịu đựng, để xem ngươi chịu đựng được bao lâu.
Thật muốn trực tiếp đánh thủng lỗ cái bản mặt của hẳn quá...
“Không ý kiến không ý kiến, thực sự là do Trầm Thiên hành sự bồng bột, mong thầy Tân đại nhân đại lượng, dù sao cũng tha thứ chút ít.”
- Tuy nhiên khe hở giữa những lời nói thì Mộng Trầm Thiên đã nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, bình tĩnh ung dung cười nói: “Hai ngày nay thầy Tân cực khổ rồi, một đấu nghìn điên cuồng chiến đấu ở núi Phượng Vĩ, xác chết chất như núi, máu chảy thành sông, thật sự rất oai phong rất hung ác, chúng ta thật sự rất kinh ngạc với thầy Tân, vừa trông thấy đã khiếp sợ."
Hãn cười khổ nói: “Chỉ là không ngờ rằng, thần sắc dữ tợn trên người thầy Tân còn chưa kịp tiêu tán thì đã bị ta gặp phải, ha ha ha... Thầy Tần, thật sự vừa rồi ngươi đã khiến tìm ta ngừng đập đấy..."
Tăn Phương Dương nheo mắt: "Tim ngừng đập? Có cần ta sờ thử không?!"
“Khụ khụ khụ...”. Bạn đang đọc 𝐭ruyện 𝐭ại ﹟ 𝐓r𝖴m𝐭ruyệ n.Vn ﹟
Mộng Trầm Thiên cười gượng: “Thầy Tần tha cho, thân phận nhỏ bé này của ta không dám cho ngươi sờ đâu... Ngươi sờ một xíu là toàn bộ núi Phượng Vĩ sẽ không còn nữa đó...”
Sau nhiều lần bị châm chọc vẫn có thể đùa giỡn, tố chất tâm lý này của Mộng Trầm Thiên cũng rõ là giỏi.
Cho dù Tân Phương Dương biết rất rõ người trước mặt mình không phải là người lương thiện, nhưng rong lòng vẫn không nhịn được tỏ ra vài phần ý nghĩ khen ngợi.
Tên ranh con này, xử lý các mối quan hệ giao tiếp này thật sự rất đáng gờm.
Bản thân liên tục chế giễu, châm biếm, không phổi hợp như vậy. Tên ranh con này hoàn toàn không xem ra gì, tất cả đều tự nhiên thoải mái ứng phó; Chỉ nói về phần năng lực kiềm chế và tùy cơ ứng biến thì đã không phải là việc một người có thể làm được.
Thầy Tân bất giác nghĩ đến: Nếu như Tả Tiểu Đa gặp phải loại gây khó dễ này thì sẽ làm thế nào? Liệu có làm tốt hơn Mộng Trầm Thiên không?
Chỉ nghĩ đến đây, Tân Phương Dương đã nhịn không được lắc lắc đầu, có lẽ Tả Tiểu Đa sẽ có cách đối phó khác, nhưng nói đến việc duy trì phong độ tốt như vậy từ đầu đến cuối thì chắc chắn hắn sẽ không làm được.
Phần lớn hẳn có thể làm chính là khiến bản thân tức đến chết đi sống lại...
“Ngươi tìm ta có việc?" Tân Phương Dương không làm khó dễ nữa, ngữ khí trở nên bình dị, rất có phép tắc.
“Ta chỉ là hậu bối, cho dù là thật sự có việc cũng không dám đến tìm thầy Tần vào lúc này”
Mộng Trầm Ngư cười thân mật nói: “Là cha của ta, còn có chú Ninh Tùy Phong của gia tộc Ninh Thị... Phái ta đến mời chú Tân đi với ta một chuyến.”
....
Trước đó vài giờ.
Tần Phương Dương đưa Tả Tiểu Đa về nhà, đang trên đường tản bộ giống như hôm qua đợi vụ ám sát sắp đến.
Nhưng tản bộ qua tản bộ lại...
Tần Phương Dương cảm thấy bản thân đã tản bộ đến đói luôn rồi nhưng vụ ám sát vẫn chưa xảy ra.
“Chuyện gì vậy nè? Lẽ nào nhà họ Thẩm từ bỏ rồi? Nếu như thật sự từ bỏ, trái lại cũng không phải hoàn toàn không có thuốc chữa, hại người hại mình...
Tần Phương Dương cảm thấy nghỉ hoặc, trực tiếp quay người đi về phía tập đoàn Thẩm Thị, định xác định tình hình một xíu.
Đi qua vài giao lộ, đột nhiên bíp một tiếp, một chiếc xe con màu đen sang trọng dừng bên đường ở trước mặt hắn, cửa xe mở ra, trước tiên, một bàn chân bước ra từ trong xe.
Ngay sau đó, một thanh niên khôi ngô tuấn tú đáng người rằn rỏi từ trong xe bước ra ngoài, trên người mặc một bộ âu phục phẳng phiu, thắt cà vạt, mặt mũi anh tuấn, nhiệt tình, đôi mắt sáng rực có sức. sống, hoàn toàn là một mỹ nam
"Xin hỏi trước mặt đây là thầy Tân đúng không? Thanh niên tiến lên chào hỏi rất gần gũi và tôn trọng, nụ cười tỏa nắng đầy vui vẻ khiến người khác vừa nhìn đã bắt giác sinh ra thiện cảm.
“Ngươi là?" Tần Phương Dương có hơi nghỉ ngờ.
“Thầy Tần không biết ta cũng là chuyện bình thường, nhưng tên tuổi của thầy Tân lại rất quen thuộc với ta.”
Thanh niên cười thoải mái, tự mình giới thiệu nói: “Ta tên Mộng Trầm Thiên, là một người bình thường, không biết thầy Tần có từng nghe nói qua chưa."
Ánh mắt Tần Phương Dương lạnh lẽo: “Mộng Trầm Thiên? Thật sự là một người bình thường, ta chưa từng nghe nói qua.”
Thanh niên ngại ngùng cười, chạm chạm cái mũi, nói: “Thầy Tăn, cha của ta tên Mộng Thiên Nguyệt, tập đoàn Mộng Thị của thành Phượng Hoàng chúng ta... hì hì..."
“Mộng Thiên Nguyệt?”
Tân Phương Dương có hơi mất kiên nhẫn: “Người đó là ai, cũng chưa từng nghe qua, sao vậy, rất có tiếng tăm, rất lợi hại sao?"
Bây giờ Tân Phương Dương nghe thấy họ Mộng và họ Ninh đã tức run cả người rồi, huống chỉ còn là chính chủ? Dám ở trước mặt ta nhắc đến Mộng Thiên Nguyệt, một bụng tức giận lập tức bừng bừng dâng lên.
Mộng Trầm Thiên lúc này đã vô cùng xấu hổ.
Tại thành Phượng Hoàng này, ai lại chưa từng nghe qua tập đoàn Mộng Thị? Ai lại không biết đến Mộng Thiên Nguyệt?
Cho dù kiến thức hạn hẹp như thế nào đi nữa cũng không thể chưa từng nghe qua gia đình giàu nhất của thành này đúng không?!
Tên Tần Phương Dương này rõ ràng là đang giả ngu, nhưng tại sao hẳn lại muốn giả ngu? Chúng ta đâu có đắc tội hắn đâu?
“Mộng Thiên Nguyệt có lẽ là một nhân vật hung ác rất giàu có, hoặc là tất có thế lực, hơn nữa còn rất kiêu ngạo?!"
Tần Phương Dương liếc mắt nhìn Mộng Trầm Thiên: “Vì vậy nên ngươi mới tràn đầy tự tin như vậy? Đột nhiên tùy tiện dừng xe ở bên đường, bước xuống xe tự nghĩ mình rất phong độ, ngươi cho rằng ngươi đang quay phim sao?"
Mộng Trầm Thiên tiếp tục xấu hổ.
Tân Phương Dương vẫn độc mồm độc miệng chê cười nói: “ Loại cảnh này trong cuộc sống vốn đĩ không thể nào xảy ra, nhưng lại là cảnh nối tiếng trong phim truyền hình Tổng tài bá đạo tình cờ gặp gỡ cô gái nhỏ! Ừm, đột nhiên dừng xe, đôi chân vững vàng mạnh mế bước ra khỏi xe, sau đó tác phong nhanh nhẹn bước. xuống xe... cười tỏa nẵng, thành thục thận trọng khiến đôi mắt cô gái nhỏ lấp lánh... Sao nào, Mộng đại công tử là đang xem ta như con gái để cua sao?!”
“Thầy Tân, chuyện này, ha ha...”
Mộng Trầm thiên hết sức xấu hổ, nhưng vẫn cười, hơn nữa vẫn cười tươi như lúc đầu: “Không ngờ thầy Tân cũng có hứng thú với mấy bộ phim vớ vấn đấy, khiến Trầm Thiên ta bất ngờ, ha ha”
“Ừm, ta có hứng thú đấy, ngươi có ý kiến à?” Ánh mắt Tân Phương Dương xâu xa, còn hùng hổ dọa người.
Tên ranh con này cũng rất biết chịu đựng, để xem ngươi chịu đựng được bao lâu.
Thật muốn trực tiếp đánh thủng lỗ cái bản mặt của hẳn quá...
“Không ý kiến không ý kiến, thực sự là do Trầm Thiên hành sự bồng bột, mong thầy Tân đại nhân đại lượng, dù sao cũng tha thứ chút ít.”
- Tuy nhiên khe hở giữa những lời nói thì Mộng Trầm Thiên đã nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, bình tĩnh ung dung cười nói: “Hai ngày nay thầy Tân cực khổ rồi, một đấu nghìn điên cuồng chiến đấu ở núi Phượng Vĩ, xác chết chất như núi, máu chảy thành sông, thật sự rất oai phong rất hung ác, chúng ta thật sự rất kinh ngạc với thầy Tân, vừa trông thấy đã khiếp sợ."
Hãn cười khổ nói: “Chỉ là không ngờ rằng, thần sắc dữ tợn trên người thầy Tân còn chưa kịp tiêu tán thì đã bị ta gặp phải, ha ha ha... Thầy Tần, thật sự vừa rồi ngươi đã khiến tìm ta ngừng đập đấy..."
Tăn Phương Dương nheo mắt: "Tim ngừng đập? Có cần ta sờ thử không?!"
“Khụ khụ khụ...”. Bạn đang đọc 𝐭ruyện 𝐭ại ﹟ 𝐓r𝖴m𝐭ruyệ n.Vn ﹟
Mộng Trầm Thiên cười gượng: “Thầy Tần tha cho, thân phận nhỏ bé này của ta không dám cho ngươi sờ đâu... Ngươi sờ một xíu là toàn bộ núi Phượng Vĩ sẽ không còn nữa đó...”
Sau nhiều lần bị châm chọc vẫn có thể đùa giỡn, tố chất tâm lý này của Mộng Trầm Thiên cũng rõ là giỏi.
Cho dù Tân Phương Dương biết rất rõ người trước mặt mình không phải là người lương thiện, nhưng rong lòng vẫn không nhịn được tỏ ra vài phần ý nghĩ khen ngợi.
Tên ranh con này, xử lý các mối quan hệ giao tiếp này thật sự rất đáng gờm.
Bản thân liên tục chế giễu, châm biếm, không phổi hợp như vậy. Tên ranh con này hoàn toàn không xem ra gì, tất cả đều tự nhiên thoải mái ứng phó; Chỉ nói về phần năng lực kiềm chế và tùy cơ ứng biến thì đã không phải là việc một người có thể làm được.
Thầy Tân bất giác nghĩ đến: Nếu như Tả Tiểu Đa gặp phải loại gây khó dễ này thì sẽ làm thế nào? Liệu có làm tốt hơn Mộng Trầm Thiên không?
Chỉ nghĩ đến đây, Tân Phương Dương đã nhịn không được lắc lắc đầu, có lẽ Tả Tiểu Đa sẽ có cách đối phó khác, nhưng nói đến việc duy trì phong độ tốt như vậy từ đầu đến cuối thì chắc chắn hắn sẽ không làm được.
Phần lớn hẳn có thể làm chính là khiến bản thân tức đến chết đi sống lại...
“Ngươi tìm ta có việc?" Tân Phương Dương không làm khó dễ nữa, ngữ khí trở nên bình dị, rất có phép tắc.
“Ta chỉ là hậu bối, cho dù là thật sự có việc cũng không dám đến tìm thầy Tần vào lúc này”
Mộng Trầm Ngư cười thân mật nói: “Là cha của ta, còn có chú Ninh Tùy Phong của gia tộc Ninh Thị... Phái ta đến mời chú Tân đi với ta một chuyến.”