Hắn áy náy nói: "Trước khi đến đây, cha của ta bảo ta trước tiên gửi lời xin lỗi đến chú Tần, vốn đĩ hắn nên tự mình đến đây mời, nhưng sợ rằng chú Tần sẽ cảm thấy quá mạo muội... Vì vậy trước tiên bảo ta đến đây thấm dò ý của chú Tần.
Tần Phương Dương chỉ hỏi một câu mà Mộng Trầm Thiên đã mượn gió bẻ măng, tự mình gọi hẳn bằng chú, thật sự kéo mối quan hệ gần hơn một bước.
Tân Phương Dương cau mày: “Nếu như ta không có dự định đi cùng thì sao?"
“Cha ta nói rồi, chỉ căn chú Tần không đặc biệt tức giận thì hẳn sẽ tự mình đến đây mời chú” Sắc mặt của Mộng Trầm Thiên đầy vẻ kính mến nói.
Tầm Phương Dương trầm mặc một lúc nói: “Đi”
Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong tìm mình? Muốn làm gì vậy? Có thể làm được gì chứ?
Hoặc có thể nói... Dám làm gì?!”
Đối với vấn đề trên, bản thân Tân Phương Dương cũng rất tò mò.
Trên xe.
Mộng Trầm Thiên cũng không nói nhiều, chẳng qua là thử nói mấy đẽ tài, thấy Tăn Phương Dương không hứng thú thì cũng dừng ngay chứ không kéo dài.
“Có điều phải nói, mấy năm nay trường Nhị Trung xuất hiện không ít học sinh thiên tài”
Mộng Trầm Thiên nói: “Nghe nói..”
Tần Phương Dương nhắm hai mắt, thản nhiên nói “Cha ngươi cố ý phái ngươi tới đây để nói chuyện cho ta khỏi tịch mịch à?”
Mộng Trầm Thiên vội vàng câm miệng, nói: "Vậy chú Tần nghỉ ngơi trước, khi nào đến ta sẽ gọi ngươi”
“Lấy tụ vi của ta, đến hay chưa đến còn cần ngươi gọi chắc? Ngươi đang tỏ ý khinh thường ta đúng không?” Tân Phương Dương không ngừng tìm chuyện.
Mộng Trầm Thiên ngoan ngoãn câm miệng, không nhắc lại nữa.
Khả năng xã giao không làm hắn rơi vào thế bất lợi, nhưng khi đối mặt Tân Phương Dương, hẳn lại thành hổ há miệng nhưng không có chỗ nào để cần.
Cho dù áp dụng sách lược gì, Tân Phương Dương, cũng dùng một câu cứng rắn chặn họng hắn được, trạng thái này làm cho Mộng Trầm Thiên khó chịu lạ thường, rồi lại không thể làm được gì.
Hắn chỉ có thể ngồi cúi đầu, nhíu mày trầm tư.
Quan hệ của tập đoàn Mông Thị và trường Nhị "Trung trước giờ luôn tốt đẹp, với nguyên hiệu trưởng Hà càng sâu xa hơn, tại sao Tân Phương Dương lại có thái độ như vậy? Rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề.
Mộng Trầm Thiên cũng không cho rằng tính cách của Tân Phương Dương là như vậy.
Trên thực tế, từ sau khi Tân Phương Dương bày ra thực lực kinh người, tập đoàn Mộng Thị đã lập tức điều tra chỉ tiết vẽ Tân Phương Dương, ít nhất là điều ra chỉ tiết cuộc sống của Tân Phương Dương trong suốt mấy chục năm giảng dạy ở trường Nhị Trung Mộng Trầm Thiên tự cảm thấy mình khá hiểu biết thầy Tân này.
Bây giờ Tần Phương Dương nói chuyện lạnh lùng, không chút thiện ý, thậm chí là căm thù, ất hẳn là có lý của nó.
Lấy cái này để nói, chín mươi chín phần trăm là bên mình làm gì đó không chu đáo, thế cho nên mới khiến vị này... Có ấn tượng không tốt. Hiển nhiên Mộng Trầm Thiên tự giác tìm nguyên nhân từ phía tập đoàn Mộng Thị.
Nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không tìm thấy có gì sai lầm, trong lòng không khỏi càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Chẳng mấy chốc xe đã đi tới tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị.
Buổi tối, tập đoàn Mộng Thị vẫn đèn đuốc sáng trưng, đèn neon nhấp nháy.
Mộng Trầm Thiên xuống xe, chạy đến bên kia mở cửa cho Tân Phương Dương, còn cố ý vươn tay che đầu cho hắn, vẻ mặt nịnh nọt, cười nói: “Chú Tần, chúng ta đến rồi”
“Ừ, đi trước dẫn đường đi!”
Tân Phương Dương đi vào cao ốc tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị theo Mộng Trầm Thiên, bước vào thang máy, đi thắng lên tăng một trăm linh tám.
Tuy rằng rất cao nhưng cũng không mất mấy giây đã đi lên đến nơi.
Gần lối vào thang máy lên văn phòng chủ tịch ở tầng một trăm linh tám, có hai người đã đứng chờ ở đó với nụ cười trên môi.
Một người trong đó mặc trường bào thời Đường, khuôn mặt béo tròn như một người giàu có, người còn lại cũng mặc trường bào, chẳng qua bộ trường bào này màu xanh, dáng người gầy yếu, khuôn mặt gầy khô, một mái tóc dài rối rung phía sau, trang phục ăn mặc như người xưa, tóc được dùng một cái trâm ngọc để cố định lại.
Chỉ nhìn ngoại hình đơn thuần thì hai người này khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, không khác gì nhiều so với ngoại hình của Tân Phương Dương.
“Thầy Tần đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa” Hai người đồng thời chắp tay cười nói.
"Đâu có?”
“Tại hạ là Mộng Thiên Nguyệt, người này là gia chủ nhà họ Ninh, Ninh đại ca, Ninh Tùy Phong..." Ngực hơi béo là chủ tịch tập đoàn Mộng Thị, người giàu nhất thành Phượng Hoàng, Mộng Thiên Nguyệt.
Người có thân hình tương đối gầy yếu, khí chất mơ hồ sắc bén chính là gia chủ của thế gia võ đạo hàng đầu thành Phượng Hoàng, Ninh Tùy Phong,
Cũng chính là cha ruột của Ninh Khuynh Thành.
“Ngưỡng mộ đã lâu."
Thân phận thế nào sẽ được đối đãi thế ấy, ít nhất là lễ nghĩa tiếp đón theo cấp bậc, Tần Phương Dương cũng chỉ có thể nói một câu ngưỡng mộ đã lâu.
Điều này không liên quan đến chuyện gì cả, chỉ thuần túy là đối phương dốc sức đi lên địa vị hiện giờ, quá trình dốc sức, trăm cay nghìn đẳng, đủ loại gian nan này đáng giá một câu ngưỡng mộ đã lâu
“Mời thầy Tần đi bên này, lần này hai ta mạo muội mời đến, vẫn mong thầy Thăn không cảm thấy phiền lòng.”
Mộng Thiên Nguyệt khom lưng cung kính.
“Được.”
Tần Phương Dương sải bước đi lên.
Đập vào mắt là một căn phòng có thể nói là cực lớn.
Trước mắt vàng son lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, những đồ trang trí bên trong lớn hơn bình thường một cỡ.
Cho dù như thế, bố cục trong phòng vẫn vô cùng hài hòa.
Vài chậu cây xanh tươi tốt, tràn đãy sức sống.
Một sợi đàn hương lượn lờ dâng lên, chậm rãi bay ra khỏi mỏ chim hạc.
Tân Phương Dương hiên ngang ngồi xuống vị trí khách quý trên sô pha, thản nhiên nói: "Chủ tịch Mộng và Ninh gia chủ đều là người bận rộn, đột nhiên hẹn gặp Tân Phương Dương ta, không biết có gì muốn chỉ bảo?”
Tần Phương Dương híp mắt: “Ta là người ngay thắng, mọi người không ngại thì đi thắng vào vấn đề chính đi. Ta tự cảm thấy mình không gì liên quan đến hai vị cả.”
Mộng Thiên Nguyệt cười ha ha:" Thầy Tân mai danh ẩn tích ở thành Phượng Hoàng hai mươi tám năm, giờ đây một khi kinh thiên động địa, hiển lộ dáng vẻ chân thật, bọn đạo chích nghe tin đã sợ mất mật, ta không thể bỏ lỡ cơ hội gặp mặt cao nhân, há có thể, không đến bái kiến. Ha ha ha..”
Tần Phương Dương chỉ hỏi một câu mà Mộng Trầm Thiên đã mượn gió bẻ măng, tự mình gọi hẳn bằng chú, thật sự kéo mối quan hệ gần hơn một bước.
Tân Phương Dương cau mày: “Nếu như ta không có dự định đi cùng thì sao?"
“Cha ta nói rồi, chỉ căn chú Tần không đặc biệt tức giận thì hẳn sẽ tự mình đến đây mời chú” Sắc mặt của Mộng Trầm Thiên đầy vẻ kính mến nói.
Tầm Phương Dương trầm mặc một lúc nói: “Đi”
Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong tìm mình? Muốn làm gì vậy? Có thể làm được gì chứ?
Hoặc có thể nói... Dám làm gì?!”
Đối với vấn đề trên, bản thân Tân Phương Dương cũng rất tò mò.
Trên xe.
Mộng Trầm Thiên cũng không nói nhiều, chẳng qua là thử nói mấy đẽ tài, thấy Tăn Phương Dương không hứng thú thì cũng dừng ngay chứ không kéo dài.
“Có điều phải nói, mấy năm nay trường Nhị Trung xuất hiện không ít học sinh thiên tài”
Mộng Trầm Thiên nói: “Nghe nói..”
Tần Phương Dương nhắm hai mắt, thản nhiên nói “Cha ngươi cố ý phái ngươi tới đây để nói chuyện cho ta khỏi tịch mịch à?”
Mộng Trầm Thiên vội vàng câm miệng, nói: "Vậy chú Tần nghỉ ngơi trước, khi nào đến ta sẽ gọi ngươi”
“Lấy tụ vi của ta, đến hay chưa đến còn cần ngươi gọi chắc? Ngươi đang tỏ ý khinh thường ta đúng không?” Tân Phương Dương không ngừng tìm chuyện.
Mộng Trầm Thiên ngoan ngoãn câm miệng, không nhắc lại nữa.
Khả năng xã giao không làm hắn rơi vào thế bất lợi, nhưng khi đối mặt Tân Phương Dương, hẳn lại thành hổ há miệng nhưng không có chỗ nào để cần.
Cho dù áp dụng sách lược gì, Tân Phương Dương, cũng dùng một câu cứng rắn chặn họng hắn được, trạng thái này làm cho Mộng Trầm Thiên khó chịu lạ thường, rồi lại không thể làm được gì.
Hắn chỉ có thể ngồi cúi đầu, nhíu mày trầm tư.
Quan hệ của tập đoàn Mông Thị và trường Nhị "Trung trước giờ luôn tốt đẹp, với nguyên hiệu trưởng Hà càng sâu xa hơn, tại sao Tân Phương Dương lại có thái độ như vậy? Rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề.
Mộng Trầm Thiên cũng không cho rằng tính cách của Tân Phương Dương là như vậy.
Trên thực tế, từ sau khi Tân Phương Dương bày ra thực lực kinh người, tập đoàn Mộng Thị đã lập tức điều tra chỉ tiết vẽ Tân Phương Dương, ít nhất là điều ra chỉ tiết cuộc sống của Tân Phương Dương trong suốt mấy chục năm giảng dạy ở trường Nhị Trung Mộng Trầm Thiên tự cảm thấy mình khá hiểu biết thầy Tân này.
Bây giờ Tần Phương Dương nói chuyện lạnh lùng, không chút thiện ý, thậm chí là căm thù, ất hẳn là có lý của nó.
Lấy cái này để nói, chín mươi chín phần trăm là bên mình làm gì đó không chu đáo, thế cho nên mới khiến vị này... Có ấn tượng không tốt. Hiển nhiên Mộng Trầm Thiên tự giác tìm nguyên nhân từ phía tập đoàn Mộng Thị.
Nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không tìm thấy có gì sai lầm, trong lòng không khỏi càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Chẳng mấy chốc xe đã đi tới tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị.
Buổi tối, tập đoàn Mộng Thị vẫn đèn đuốc sáng trưng, đèn neon nhấp nháy.
Mộng Trầm Thiên xuống xe, chạy đến bên kia mở cửa cho Tân Phương Dương, còn cố ý vươn tay che đầu cho hắn, vẻ mặt nịnh nọt, cười nói: “Chú Tần, chúng ta đến rồi”
“Ừ, đi trước dẫn đường đi!”
Tân Phương Dương đi vào cao ốc tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị theo Mộng Trầm Thiên, bước vào thang máy, đi thắng lên tăng một trăm linh tám.
Tuy rằng rất cao nhưng cũng không mất mấy giây đã đi lên đến nơi.
Gần lối vào thang máy lên văn phòng chủ tịch ở tầng một trăm linh tám, có hai người đã đứng chờ ở đó với nụ cười trên môi.
Một người trong đó mặc trường bào thời Đường, khuôn mặt béo tròn như một người giàu có, người còn lại cũng mặc trường bào, chẳng qua bộ trường bào này màu xanh, dáng người gầy yếu, khuôn mặt gầy khô, một mái tóc dài rối rung phía sau, trang phục ăn mặc như người xưa, tóc được dùng một cái trâm ngọc để cố định lại.
Chỉ nhìn ngoại hình đơn thuần thì hai người này khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, không khác gì nhiều so với ngoại hình của Tân Phương Dương.
“Thầy Tần đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa” Hai người đồng thời chắp tay cười nói.
"Đâu có?”
“Tại hạ là Mộng Thiên Nguyệt, người này là gia chủ nhà họ Ninh, Ninh đại ca, Ninh Tùy Phong..." Ngực hơi béo là chủ tịch tập đoàn Mộng Thị, người giàu nhất thành Phượng Hoàng, Mộng Thiên Nguyệt.
Người có thân hình tương đối gầy yếu, khí chất mơ hồ sắc bén chính là gia chủ của thế gia võ đạo hàng đầu thành Phượng Hoàng, Ninh Tùy Phong,
Cũng chính là cha ruột của Ninh Khuynh Thành.
“Ngưỡng mộ đã lâu."
Thân phận thế nào sẽ được đối đãi thế ấy, ít nhất là lễ nghĩa tiếp đón theo cấp bậc, Tần Phương Dương cũng chỉ có thể nói một câu ngưỡng mộ đã lâu.
Điều này không liên quan đến chuyện gì cả, chỉ thuần túy là đối phương dốc sức đi lên địa vị hiện giờ, quá trình dốc sức, trăm cay nghìn đẳng, đủ loại gian nan này đáng giá một câu ngưỡng mộ đã lâu
“Mời thầy Tần đi bên này, lần này hai ta mạo muội mời đến, vẫn mong thầy Thăn không cảm thấy phiền lòng.”
Mộng Thiên Nguyệt khom lưng cung kính.
“Được.”
Tần Phương Dương sải bước đi lên.
Đập vào mắt là một căn phòng có thể nói là cực lớn.
Trước mắt vàng son lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, những đồ trang trí bên trong lớn hơn bình thường một cỡ.
Cho dù như thế, bố cục trong phòng vẫn vô cùng hài hòa.
Vài chậu cây xanh tươi tốt, tràn đãy sức sống.
Một sợi đàn hương lượn lờ dâng lên, chậm rãi bay ra khỏi mỏ chim hạc.
Tân Phương Dương hiên ngang ngồi xuống vị trí khách quý trên sô pha, thản nhiên nói: "Chủ tịch Mộng và Ninh gia chủ đều là người bận rộn, đột nhiên hẹn gặp Tân Phương Dương ta, không biết có gì muốn chỉ bảo?”
Tần Phương Dương híp mắt: “Ta là người ngay thắng, mọi người không ngại thì đi thắng vào vấn đề chính đi. Ta tự cảm thấy mình không gì liên quan đến hai vị cả.”
Mộng Thiên Nguyệt cười ha ha:" Thầy Tân mai danh ẩn tích ở thành Phượng Hoàng hai mươi tám năm, giờ đây một khi kinh thiên động địa, hiển lộ dáng vẻ chân thật, bọn đạo chích nghe tin đã sợ mất mật, ta không thể bỏ lỡ cơ hội gặp mặt cao nhân, há có thể, không đến bái kiến. Ha ha ha..”