Lý Như Ý chột dạ nhìn về phía Ngô Đình Khải, nếu như bọn họ nhận nhầm người thì xấu hổ lắm đó!
Ngô Đình Khải gật đầu cười nói: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, Thiết Viễn Thành là đồng đội của anh.”
Lý Như Ý nhanh trí nhớ lại, đúng là Ngô Đình Khải từng nói.
Cô cười ngượng ngùng, có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên có nhiều người gọi cô là chị dâu như vậy đấy!
Sau đó cô nhìn về phía Thiết Viễn Thành, cười nói: “Cậu chính là Thiết Viễn Thành phải không, Ngô Đình Khải từng nhắc đến cậu đó!”
Đây vốn chỉ là một câu cô thuận miệng nói ra, nhưng lại dấy lên sóng lớn trong lòng Thiết Viễn Thành.
Trong quân có nhiều chiến tướng tiếng tăm lừng lẫy như vậy nhưng không nhắc, Long soái lại âm thầm nhắc đến mình, đây là niềm vinh dự nhường nào chứ.
Những đội viên đặc chiến ở đằng sau anh ta đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Có thể được Long soái nhớ tên là vinh dự cực lớn của bọn họ.
Nhìn thấy Thiết Viễn Thành phấn khởi đến đỏ bừng cả khuôn mặt, Lý Như Ý hơi thắc mắc, được Ngô Đình Khải nhắc đến có gì vui lắm sao?. ngôn tình hay
Cô ôm Khiết Nhan, dịu dàng nói: “Bé con, chào chú đi!”
Khiết Nhan rất ngoan ngoãn, ngọt ngào nói: “Con chào chú ạ!”
“Chú, các chú đẹp trai quá!”
“Ha ha!” Thiết Viễn Thành và đám đội viên đặc chiến nghe vậy lập tức vui sướng cười thành tiếng.
Thiết Viễn Thành nở một nụ cười tươi rói: “Cháu cũng đáng yêu lắm!”
Nhìn thấy Lý Như Ý giao lưu với đội viên của đại đội Lang Nha, những người khác thi nhau bắn ra ánh mắt hâm mộ.
Đây chính là bộ đội đặc chiến dưới trướng của quân đoàn Cuồng Long đấy, bình thường đều là rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi, vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Mà Lý Như Ý lại còn may mắn được chuyện trò với bọn họ, quá may mắn!
Lý Cơ Uy trông thấy cảnh này, tinh thần lập tức tỉnh táo lại.
Ông ta sửa sang lại quần áo, trên mặt nở nụ cười, đi đến bên cạnh Thiết Viễn Thành, cười nói: “Rất vui vì được gặp mặt, kẻ hèn này là Lý Cơ Uy, là ông chủ nhà họ Lý…”
Kết quả là ông ta chưa kịp nói xong đã bị một đội viên đặc chiến ngăn cản.
“Người không có phận sự, xin đừng tới gần!”
Lý Cơ Uy chỉ vào mũi mình nói: “Tôi là ông chủ của nhà họ Lý, tôi…”
Mặt của đội viên đặc chiến kia lạnh tanh, nói: “Tôi lặp lại lần nữa, người không có phận sự, xin đừng tới gần.”
Lý Cơ Uy không còn dám sĩ diện nữa, trong mắt của quân đoàn Cuồng Long, một nhà họ Lý nho nhỏ ở Thục Đô còn chẳng bằng cái rắm.
Ông ta chỉ vào Lý Như Ý, nói lẩm bẩm: “Vậy cô ta thì sao?”
Đội viên đặc chiến kia liếc mắt nhìn ông ta, không thèm để ý đến ông ta.
Người ta là vợ của Long soái, là vợ hiền của Long soái.
Long soái ở trong quân đội nhiều năm, chị dâu một thân một mình nuôi con lớn từng này, ông có thể so với chị ấy chắc?
Lý Cơ Uy tự chuốc lấy mất mặt, quay người đi luôn.
Lúc này, người đã đi được kha khá, còn rất ít người không đi.
Trong những người không đi có cả Trương Duy Tùng nãy giờ vẫn luôn im lặng.
Trương Duy Tùng nhìn thấy tất cả những chuyện đã xảy ra, trên gương mặt đẹp trai lại thỉnh thoảng hiện lên một loại biểu cảm hung tàn khiến người ta tặc lưỡi.
Ánh mắt anh ta lấp lóe, có vẻ là đang tính toán âm mưu gì đó ở trong lòng.
Thấy ở bên cạnh Ngô Đình Khải không có ai, Huyết Đồ nhân cơ hội đó đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Anh khởi động kho tuyệt mật cấp S để tra thử, sửa sang lại mấy manh mối, phát hiện đằng sau Hoa Hồng Đen này đúng là có một thế lực đang ẩn núp.”
“Còn nữa, mấy tên mật thám cấp dưới của Cửu Vĩ Hồ đã lẻn vào thế lực này, trong đó có một người trốn ở trong Hoa Hồng Đen, tên là…”
“A Đao!” Ngô Đình Khải thấp giọng nói.
“Chuyện này mà anh cũng biết!” Trong lòng Huyết Đồ khiếp sợ, ngạc nhiên nói.
Phải biết rằng đây chính là kết luận sau khi anh ấy lật xem rất nhiều thông tin tuyệt mật mới suy ra được.
Ngô Đình Khải cười ha ha, hỏi: “Khi nào thu lưới?”
“Tối nay!” Huyết Đồ suy nghĩ rồi nói: “Có thể có giấu cá lớn, anh phải đích thân ra tay!”