Khu vui chơi.
Ngô Đình Khải dẫn Khiết Nhan đi ngồi vòng quay ngựa gỗ, nhóc con vui vẻ cười khanh khách không thôi.
Sói Trắng và Bé Xám ngồi xổm bảo vệ ở bên ngoài lan can, hâm mộ nhìn Ngô Đình Khải và Khiết Nhan lúc cao lúc thấp, cái đuôi vẫy không ngừng.
Đột nhiên, cái tai của Sói Trắng dựng lên, lỗ tai hướng về phía bóng cây xa xa.
“Grừ…”
Nó gầm nhẹ một tiếng, sau đó dùng cái đuôi quét Bé Xám một cái, thong thả rời đi.
Ngô Đình Khải đang ngồi trên ngựa gỗ chợt ngưng mắt lại, có biến!
Tiếng gầm nhẹ này chính là lời cảnh báo của Sói Trắng dành cho Ngô Đình Khải.
Sói Trắng từng đi theo Ngô Đình Khải lên chiến trường rất nhiều lần, tuy rằng đã hố Ngô Đình Khải không ít lần nhưng cũng lập được rất nhiều chiến công.
Nó không chỉ có trí khôn, mà khứu giác và thính giác cũng cực kỳ nhạy bén.
Sau khi Ngô Đình Khải nhận được cảnh báo bèn ôm lấy Khiết Nhan và khẽ nói vào bên tai cô nhóc: “Cha có chút việc đột xuất, chúng ta đi chỗ khác chơi được không?”
Mặc dù Khiết Nhan không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: “Dạ!”
Một tay của Ngô Đình Khải khẽ chống, ôm Khiết Nhan nhẹ nhàng nhảy xuống từ vòng quay ngựa gỗ.
Anh kiểm soát sức lực cực kỳ khéo léo, Khiết Nhan ở trong ngực không cảm nhận được bất kỳ sự chấn động nào.
Nhóc con mở to mắt nhìn Ngô Đình Khải, hăng hái nói: “Cha, con muốn học khinh công, con cũng muốn bay.”
Bay?
Ngô Đình Khải mỉm cười nói: “Được, sau này cha sẽ dạy cho con!”
Nói xong, bước chân của anh dịch chuyển, nhanh chóng xuyên qua hết công trình giải trí này đến công trình giải trí khác, ở một góc tường tối tăm, anh nhìn thấy Sói Trắng đã chờ đợi ở đây từ lâu.
Sói Trắng nhìn thấy Ngô Đình Khải thì lập tức hướng về phía đông bắc rồi gầm nhẹ hai tiếng “Grừ grừ”.
Phía đông bắc, hai người, có địch ý!
Ngô Đình Khải lập tức hiểu được ý của Sói Trắng.
Nhìn Sói Trắng vẫy cái đuôi như tranh công, Ngô Đình Khải âm thầm nghiến răng:
Con chó chết bằm này, lúc nào cũng giản xảo như vậy!
Rõ ràng là sức chiến đấu rất mạnh nhưng lần nào cũng sợ muốn chết.
Mỗi lần gặp chuyện nguy hiểm, nó cũng chỉ phụ trách điều tra, còn tất cả những chuyện khác thì giả ngu.
Những con chó nghiệp vụ khác chỉ hận không thể trực tiếp nhào vào mặt kẻ địch, nó lại chạy còn nhanh hơn người khác.
Thậm chí sau khi chiến tranh kết thúc còn nhìn những con chó nghiệp vụ khác như nhìn những con chó ngu ngốc, trong mắt ngập tràn sự khinh thường.
Nghiến răng xong, Ngô Đình Khải cũng hết cách với nó, chó do mình nuôi lớn, không trách được người khác.
Anh đặt Khiết Nhan xuống, cười nói: “Khiết Nhan, con ở đây chơi với Bé Xám trước, cha sẽ quay lại ngay!”
“Dạ!” Khiết Nhan cười ngọt ngào, lớn tiếng dặn dò: “Vậy cha phải mau mau về nhé!”
Ngô Đình Khải cười ha ha một tiếng, xoa đầu nhóc con rồi quay người rời đi.
Lúc rời đi, anh để lại cho Sói Trắng một ánh mắt hung ác.
Như thể muốn nói: Bảo vệ Khiết Nhan không tốt, tối nay ăn thịt chó!
Hướng đông bắc có một tán cây đại thụ cực kỳ rậm rạp.
Ở phía sau cây lớn có một ngôi nhà nhỏ hai tầng.
Lúc này, chỗ cửa sổ tầng hai, da mặt của ám sát Song Tử Tinh căng cứng, trong ánh mắt sắc bén mang theo một chút hoang mang.
Đáng chết, không ngờ mục tiêu lại biến mất!
Một người trong đó móc ống nhòm cỡ nhỏ ra, ánh mắt không ngừng di chuyển trong khu vui chơi, muốn tìm ra mục tiêu.
“Chúng mày đang tìm tao à?”
Đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên ở phía sau bọn họ.
Trong giọng nói lạnh lùng kia không có một chút tình cảm nào.
Ám sát Song Tử Tinh lập tức rùng mình!
Xẹt!
Bọn họ có kinh nghiệm đầy mình, chưa quay người đã móc súng ngắn được chế tạo đặc biệt giấu ở bên hông ra.
Nhưng mà không chờ bọn họ xoay người đã có một đôi tay bóp lấy cổ hai người.
“Rắc!”
“Rắc!”
Ngô Đình Khải không nói nhảm, giết hết trong nháy mắt!
Liếc nhìn hai khẩu súng ngắn chế tạo đặc biệt, sắc mặt Ngô Đình Khải vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Nếu như chiến tướng dưới trướng anh nhìn thấy dáng vẻ này của anh, chắc chắn sẽ chấn động tinh thần.
Bởi vì, Long soái chuẩn bị ra oai rồi!
Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác