Nghe xong những lời Lý Như Ý nói, Ngô Đình Khải thở dài không thôi.
Ở thành phố Thục, nhà họ Lý đứng trên đài vinh quang đã nhiều năm, không ngờ hôm nay lại sa sút đến mức này.
Mới có vài năm thôi mà bên trong đã mục nát.
Đúng lúc này, giọng nói của Lý Thiên Ân từ sau lưng họ truyền đến: “Lý Như Ý, cô có tư cách gì để nói tôi?”
“Cho dù tôi có đáng thương thế nào cũng còn hơn cô đi theo cái tên nghèo kiết xác kia!”
“Ông nội bệnh nặng, cô vẫn còn đi dạo phố với tên nghèo kiết này, cô có còn lương tâm không?”
Lý Như Ý đột nhiên quay người lại, vội vàng chạy tới chỗ Lý Thiên Ân, lo lắng hỏi: “Ông nội bị làm sao?”
Cô biết sức khỏe của ông nội không được tốt, nhưng không biết tình trạng của ông bây giờ thế nào.
“Sao vậy?” Lý Thiên Ân căm hận liếc nhìn Lý Như Ý: “Còn không phải vì bị cô chọc tức, nếu cô không có thai trước khi kết hôn, làm mất thể diện của nhà họ Lý, thì sức khỏe của ông nội vẫn tốt như trước.”
Những lời cô ta nói ra đều là chỉ trích, trong mắt đầy vẻ căm thù.
Cho dù là ai khi bị nói toạc ra tâm tư, cũng sẽ thẹn quá hóa giận, huống chi cô ta là một người chanh chua.
Lý Thiên Ân nhìn Lý Như Ý như sắp khóc, cô ta cười một cách kỳ quái, hỏi: “Chẳng phải cô rất hiếu thảo sao? Tự mình về mà xem!”
Nói xong, cô ta khoác tay ban trai, xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi cô ta xoay người lại thì phát hiện Ngô Đình Khải đã đứng phía sau tự lúc nào, chặn đường họ.
Không thèm để ý đến ánh mắt tức giận của Lý Thiên Ân và bạn trai cô ta, Ngô Đình Khải lạnh lùng nói: “Ông Lý đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng đi!”
Lý Thiên Ân thầm nghĩ Ngô Đình Khải vẫn là Ngô Đình Khải của trước kia, cô ta chống nạng, không chút sợ hãi nói: “Tôi không nói thì sao, anh cắn tôi chắc?”
“Tôi…”
Cô ta chưa kịp nói câu tiếp theo thì đột nhiên hóa thành người câm!
Bởi vì cổ họng của cô ta đã bị bóp chặt.
Ngô Đình Khải bóp cổ Lý Thiên Ân, mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng đã giết không ít phụ nữ!”
Sát ý trong mắt ngưng tụ lại, khiến Lý Thiên Ân cảm thấy như sắp rơi xuống hầm băng.
Anh thực sự chịu hết nổi sự khiêu khích, nhục mạ của người phụ nữ này rồi, cô ta là cái thá gì, chỉ là một con kiến hôi. Có gì hot? Chọt thử trang + 𝙏 𝑹 𝘂 M 𝙏 𝑹 U Y 𝗘 N.𝑉n +
Cái gọi là viên ngọc quý trên tay, trong mắt anh không đáng giá một xu.
Hơn nữa, lời nói của Ngô Đình Khải cũng không phải chỉ để hù dọa Lý Thiên Ân.
Trên chiến trường, phe địch có rất nhiều nữ tướng, họ đều có sức chiến đấu kinh người, mức độ tàn nhẫn lại càng khiến người ta ngạc nhiên.
Trong thế giới ngầm phương Tây, nhiều băng đảng xã hội đen có sức chiến đấu đáng ngạc nhiên, phương thức giết người của chúng còn kỳ quái hơn.
Khi ra ngoài làm nhiệm vụ, nghe được tin tức có rất nhiều nữ đặc vụ, thân phận nữ giới chính là vỏ bọc tốt nhất của họ, hơn nữa phương thức hành động của họ vô cùng tỉ mỉ, khôn khéo.
Những người phụ nữ này rất giỏi, nhưng khi xử lý họ, anh chưa bao giờ tỏ ra nhân từ.
Cái danh Long soái lạnh khốc không chỉ nói về tính cách lạnh khốc của Ngô Đình Khải…
Lý Thiên Ân sợ hãi nhìn Ngô Đình Khải, liễu mạng vỗ vào cánh tay anh, ra sức nháy mắt, sợ rằng Ngô Đình Khải thật sự sẽ giết cô ta.
Ngay lúc cảm thấy mình thật sự đã chạm tới ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô ta không nghi ngờ gì về việc Ngô Đình Khải muốn giết người.
Ngô Đình Khải thấy Lý Thiên Ân định nói gì đó, hừ lạnh một tiếng rồi buông cô ta ra.
Đúng lúc này, một luồng gió thổi thẳng đến thái dương của Ngô Đình Khải.
Lý Như Ý vừa mới hoàn hồn trước hành vi bất thường của Ngô Đình Khải thì thấy bạn trai của Lý Thiên Ân nhân cơ hội đánh lén anh.
Cô hét lên: “Đừng!”
Ai ngờ, Ngô Đình Khải không hề hoảng sợ, thậm chí còn ra dấu “yên tâm” với Lý Như Ý.
Sau khi giải quyết xong việc, anh phóng nhanh như tia chớp, dưới ánh mắt hoảng sợ của Lý Như Ý và Liễu Vân Yến, bắt lấy đòn đánh lén của tên kia.
Bạn trai của Lý Thiên Ân lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta muốn rút tay lại nhưng ngạc nhiên phát hiện cánh tay của mình như bị ghim vào vách đá, không thể nhúc nhích.
Vì dùng lực quá mạnh. anh ta cảm thấy cổ tay sắp trật ra, nhưng vẫn không lay chuyển được Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải cười lạnh, ngón tay đột nhiên thêm lực, trực tiếp bẻ gãy tay của người nọ.
“A!”
Người đàn ông hét lên một tiếng, khom lưng ôm lấy cổ tay mình, những hạt mồ hôi trên trán to như hạt đậu lần lượt rơi xuống sàn.
Anh ta nhìn Ngô Đình Khải, người lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh, mà trong lòng khiếp sợ, hối hận.
Anh ta hối hận vì đã khiêu khích Ngô Đình Khải mà không nắm rõ sức chiến đấu của anh.
Điều khiến anh ta sợ hãi là bản thân đã đạt đến trình độ của một võ sư cao cấp mà lại bị Ngô Đình Khải đánh bại một cách dễ dàng.
Như vậy, Ngô Đình Khải ắt hẳn phải là cao thủ võ công mới đúng?
Ngô Đình Khải không có hứng thú quan tâm đến suy nghĩ của người đàn ông này, anh nhìn Lý Thiên Ân đang hoảng sợ không thôi, nhẹ giọng nói: “Nói đi, nói cho rõ ràng vào!”