Mục lục
Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần - Thanh Niên Xú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đợi Lý Uy Cơ ra ngoài đón tiếp, cửa của phòng bao đã bị đẩy ra.

Một đoàn người tràn vào phòng bao, vừa vào đã chiếm cứ những chỗ quan trọng bên trong, khống chế cục diện trong phòng bao.

Người dẫn đầu là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất đặc biệt.

Người phụ nữ này có một gương mặt con lai, sống mũi rất cao, khuôn mặt mang một loại phong tình dị vực, chẳng qua bà ta cũng là da vàng mắt đen.

Không thể không nói, khuôn mặt của người phụ nữ này rất đẹp, thậm chí có thể nói là xinh đẹp khiếp người.

Thế nhưng, người trong phòng bao lại chẳng có mấy ai dám thưởng thức vẻ đẹp của bà ta một cách quang minh chính đại.

Có vẻ như người phụ nữ này rất thích màu đen, cả người bà ta đều là màu đen, áo đen, quần đen, dây đen, ủng đen, trang điểm đánh khói cũng vô cùng đậm, đến cả màu môi cũng là màu đen.

Bà ta có dáng người cao gầy, giữa các động tác rất có sức căng, cho người khác một cảm giác xinh đẹp khỏe mạnh.

Trên tay người phụ nữ này cầm theo một ít quà tặng, vừa vào cửa đã khóa chặt ánh mắt lên người Ngô Đình Khải.

Sau đó, bà ta nhìn một vòng, khi nhìn thấy Tần Tất An thì bà ta hơi ngạc nhiên, tựa như không ngờ nhân vật số một của thành phố Thục như Tần Tất An cũng ở đây.

Chẳng qua, bà ta không sợ Tần Tất An lắm, ánh mắt lại tiếp tục di chuyển, cuối cùng dừng lại trên người ông cụ Lý.

Bà ta khoan thai bước tới, lúc đi đường còn vặn vẹo uốn éo, tựa như bên trong ẩn chứa vô vàn phong tình.

Người phụ nữ áo đen đi đến chính giữa phòng bao, nhìn về phía ông cụ Lý, nói: “Vãn bối Hoa Hồng Đen, nghe nói sức khoẻ ông cụ Lý không tốt nên đặc biệt dẫn theo đám anh em đến thăm ông cụ Lý, mong ông sớm ngày hồi phục.”

Tư thế của bà ta rất đẹp, nhưng giọng nói lại chẳng có chút mỹ cảm nào.

Nghe vào tai giống như hai bánh răng lồng vào nhau, cứng ngắc, lạnh lẽo.

Ông cụ Lý cười ha ha, cười nói: “Sức khoẻ của tôi vẫn còn tốt, cảm ơn cô quan tâm.”

“Chỉ là đám anh em của tôi hơi đông một chút, trong phòng bao này đã hết chỗ ngồi rồi, có thể phải mở thêm một phòng bao nữa!”

Hoa Hồng Đen xua tay, lạnh lùng nói: “Không làm phiền ông đâu!”

“Lần này vãn bối đến đây là có hai chuyện, chuyện đầu tiên đã làm rồi, chính là thăm hỏi ông Lý.”

Ông cụ gật đầu, hỏi: “Vậy còn chuyện thứ hai thì sao?”

Hoa Hồng Đen dời ánh mắt lên người Ngô Đình Khải, cất giọng không chút tình cảm: “Dẫn Ngô Đình Khải đi!”

Bà ta chuyển ánh mắt lên người Ngô Đình Khải, lại phát hiện Ngô Đình Khải hoàn toàn không để ý đến mình, mà anh đang cẩn thận đút trái cây tráng miệng cho một cô bé.

Lúc này, Tần Tất An chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Vì sao các người muốn đưa Ngô Đình Khải đi?”

Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Hồng đen, trong ánh mắt là hơi thở bạo dạn hút lấy tâm hồn người khác của một bậc bề trên.

Hoa Hồng Đen không hề sợ hãi anh ta: “Số Một, tôi khuyên cậu đừng xen vào chuyện của người khác, chúng ta là người của hai thế giới, hy vọng giữa chúng ta sẽ là nước sông không phạm nước giếng.”

“Người khác sợ cậu, nhưng tôi thì không.”

Tần Tất An bật cười: “Hai thế giới?”

“Thành phố Thục này, trước giờ vẫn chỉ có duy nhất một thế giới.”

“Tôi khuyên bà bây giờ nên rời khỏi đây, đừng cố khơi dậy lửa giận của tôi.”

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, những người khác đều thấy da đầu ngứa ra, hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với bọn họ.

Chỉ mong rằng hai vị thần tiên đánh nhau này đừng để đám người phàm bọn họ gặp tai ương.

Tiền Nhất Nam lén nhìn về phía Ngô Đình Khải, thầm nói: Tên nghèo hèn, để xem bây giờ mày còn dám phách lối nữa không.

Hoa Hồng Đen nhìn phản ứng của những người xung quanh, lạnh lùng nói: “Số Một, cậu đang ép tôi?”

“Tôi khuyên cậu đừng xen vào chuyện của người khác, nhà hàng này từ trên xuống dưới đã bị người của tôi khống chế cả rồi.”

“Cậu cứ chọc giận tôi như thế thì tôi không dám đảm bảo cho an toàn của cậu đâu.”

Ngay khi Hoa Hồng Đen vừa dứt lời, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm rền.

Trong vô tình đã tăng thêm uy thế cho bà ta.

Sau khi tiếng sấm qua đi, thời tiết ấp ủ lâu nay cuối cùng cũng thay đổi, mưa bắt đầu rơi tí tách.

“Chỉ bằng bà?”

Một giọng nói hờ hững vang lên, truyền vào trong tai của mọi người.

Hoa Hồng Đen ngẩng phắt đầu lên, lần theo giọng nói nhìn qua, mới phát hiện, người nói chuyện chính là Ngô Đình Khải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK