Nghe xong lời nói của Ngô Đình Khải, nét mặt Trương Cảnh Hàn chợt trở nên ngơ ngác.
Anh vậy mà đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Chuyện đã đến nước này, Trương Cảnh Hàn không còn dám xem thường tiền tài của Ngô Đình Khải nữa.
Nói cho cùng thì, nếu như anh đã có thể mua được Trái Tim Hải Dương về tay, vậy thì chắc chắn không phải là người thiếu tiền.
Trương Cảnh Hàn ngạc nhiên nhìn Ngô Đình Khải, lập tức lạnh lùng nói: “Bức tranh cổ của tôi là bảo vật mà nhà họ Trương nhà chúng tôi đã sưu tầm được trong suốt bao nhiêu năm qua.”
“Loại bảo vật được xem là văn vật này không phải là thứ muốn mua thì có thể mua được.”
“Bức tranh “Thập Vịnh Đồ” này là do ông cố của tôi sưu tầm được khi còn trẻ.”. ngôn tình hài
“Loại tranh cổ như thế này, dù cho có treo thưởng với giá ngàn vàng thì cũng phải xem bản thân mình có duyên với nó hay không.”
“Anh vừa mới xuất ngũ không được bao lâu, dù rằng có nhiều tiền tới nhường nào đi chăng nữa thì lại có thể mua được thứ đồ tốt lành gì cơ chứ?”
Nói đến đây, Trương Cảnh Hàn nhìn những vị khách mời xung quanh với ánh mắt đầy thách thức.
Cậu ta nhìn xung quanh, đón nhận những cái nhìn ghen tị của những vị khách mời.
Trương Cảnh Hàn hất cằm lên, ngạo mạn nói: “Đây chính là bối cảnh của một danh gia vọng tộc nên có.”
“Danh gia vọng tộc vốn không thể cùng tầng lớp với bọn nhà giàu mới nổi được.” Toàn bộ Thục Châu có hàng trăm triệu người, nhưng chỉ có một vài dòng họ được xem là danh gia vọng tộc.
Từ góc độ của cậu ta mà nói thì, với thân phận là người đứng đầu của nhà họ Trương trong tương lai, cậu ta quả thật có tư cách để kiêu ngạo.
Sắc mặt của một nhóm thương nhân vốn có vị trí hàng đầu trong các lĩnh vực kinh doanh trở nên phức tạp.
Quả thực là một khối tài sản được tích lũy qua vài thế hệ, thậm chí cả chục thế hệ làm sao lại có thể dễ dàng bị vượt qua như vậy.
Nhìn vẻ mặt của Trương Cảnh Hàn tràn đầy sự cao ngạo, có người bắt đầu lên tiếng nịnh nọt: “Bối cảnh của một danh gia vọng tộc như thế đúng là không hề tầm thường tí nào.”
“Nhiều người vất vả cả đời, điểm kết thúc cũng không thể nào sánh được với điểm xuất phát của Cậu Trương.”
“Loại tranh cổ như thế này quả thực chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Chỉ có thể nói lên một điều rằng: Trương Cảnh Hàn thật là hào phóng.”
Nghe những lời khen ngợi này, Trương Cảnh Hàn cảm thấy rất hưởng thụ.
Một người chỉ ở trong những lúc bị so sánh như thế này thì mới có thể nhanh chóng cảm nhận được cảm giác vượt trội và thỏa mãn.
Trương Cảnh Hàn rất muốn hét lớn vào mặt Ngô Đình Khải rằng: Bối cảnh của nhà họ Trương chúng tôi là thứ mà một tên nhà giàu mới nổi như anh có đuổi theo mười kiếp cũng không bao giờ đuổi kịp.
Đây chính là danh gia vọng tộc có thể khiến cho anh ngước mắt mà trông trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Tuyệt Mệnh và Tuyệt Tình, Trương Cảnh Hàn lại nuốt những lời này vào bụng.
Hai tay đồng bọn này của Ngô Đình Khải thật sự quá hung hãn, cậu ta không dám khiêu khích bọn họ.
Lúc này, lời nói của Ngô Đình Khải suýt chút nữa đã làm cho Trương Cảnh Hàn tức đến nôn ra máu.
“Nhà họ Trương của cậu chỉ có thể sưu tầm được món hàng như thế này thôi sao?”
Ai cũng có thể nghe thấy sự khinh bỉ sâu sắc từ trong giọng điệu của Ngô Đình Khải.
Nghe vậy, Trương Cảnh Hàn lập tức sững người.
Nhà họ Trương vẫn luôn là niềm kiêu hãnh từ sâu trong trái tim Trương Cảnh Hàn.
Nhà họ Trương đã cho cậu ta tất cả những gì mà bây giờ cậu ta đang có, nhưng lúc này, lại có người dám xem thường nhà họ Trương.
Trương Cảnh Hàn chế nhạo: “Mấy lời khoác lác thì ai mà chẳng biết nói chứ.”
“Chỉ đáng tiếc là, đến lúc lấy được vật thật ra, có vài người sẽ bị lộ bộ mặt thật của chính mình.”
“Xí!”
Thấy Ngô Đình Khải vẫn luôn đứng đó không động đậy, cậu ta cho rằng anh chỉ đang chém gió mà thôi.
Lúc này, Huyết Đồ đi tới.
Huyết Đồ liếc nhìn Trương Cảnh Hàn, đôi mắt hổ tràn đầy sát khí.
Long Soái không thèm đếm xỉa tới một tên có thân phận thấp bé như vậy nên không muốn tranh cãi với Trương Cảnh Hàn.
Đó là vì Long Soái có tấm lòng rộng lượng.
Nhưng Huyết Đồ thì lại không muốn nhìn thấy Trương Cảnh Hàn cứ nhảy nhót trước mặt của Ngô Đình Khải như một tên hề.
Huyết sát cầm trong tay bức tranh cổ, nhìn Trương Cảnh Hàn, nói: “Đây chính là bối cảnh của nhà họ Trương các cậu sao?”
“Vậy chắc nhà họ Trương của bọn cậu là chuyên gia thu mua đồng nát rồi có đúng không.”
“Một nhà họ Trương hèn mọn cũng dám khoe khoang mấy thứ thối nát như thế kia à.”
“Mau cầm bức tranh rác rưởi của cậu rồi cút xéo đi.”
Giọng nói của Huyết Đồ ngập tràn sát khí, khiến Trương Cảnh Hàn sửng sốt trong giây lát.
Nhưng Trương Cảnh Hàn tỉnh táo trở lại ngay lập tức.
Cậu ta nhanh chóng cầm Thập Vịnh Đồ lên, chừa ra chỗ trống trên bàn.
Đối mặt với Huyết Đồ ở khoảng cách gần như vậy, linh hồn của Trương Cảnh Hàn bị dọa đến mức xém chút bay đi mất.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai tay Huyết Đồ cầm bức tranh cổ đưa cho Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải gật đầu với anh ấy rồi cầm lấy bức tranh cổ.
Sau đó, Ngô Đình Khải nhìn ông cụ Lý, nói: “Ông nội Lý, con cũng đã chuẩn bị một bức tranh cổ cho ông, mời ông thưởng thức nó xem thử xem thế nào ạ.”
“Bức tranh này là do một người bạn của con tặng cho.”
“Giá cả cụ thể thì con cũng không rõ ràng lắm, nhưng chắc cũng khá là có giá trị đấy ạ.”
Ngay khi giọng nói của Ngô Đình Khải Thâm vừa dứt, có người lớn tiếng nói: “Theo lẽ thường tình thì những món văn vật được dùng để làm quà tặng thì không mang giá trị văn hóa cao cho lắm.”
“Đúng vậy, bảo vật thực sự, người khác giấu còn không kịp nữa là.” Một người khác tiếp lời.
Ông lão tóc hoa râm lúc trước khẳng định nói: “Đồ được tặng như thế này, nếu muốn biết tốt xấu như thế nào, mở ra xem không phải sẽ biết ngay hay sao.”
“Ở thành phố Thục này, hầu như không có bức tranh cổ nào có thể vượt qua được bức “Thập Vịnh Đồ”của Trương Cảnh Hàn cả.”
Ngô Đình Khải nhìn về phía ông lão, ông già này rõ ràng là đang nói giúp cho Trương Cảnh Hàn đây mà.
Thật đúng là thú vị.
Ngô Đình Khải cười cười, trực tiếp trải bức tranh cổ ra.
Trong thoáng chốc, một bức tranh có phong cảnh cổ xưa hiện ra trước mặt mọi người.
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, đôi mắt của ông cụ Lý liền bị thu hút hoàn toàn.
Ông ấy vội vàng cúi thấp người nhìn cho thật kỹ bức tranh cổ.
Ông cụ Lý ngắm nhìn bức tranh rất nghiêm túc, dường như không bỏ qua từng chi tiết nhỏ nhặt nhất của bức tranh.
Cùng lúc đó, ông lão tóc hoa râm lập tức bị bức tranh cổ bắt mất linh hồn.
Khuôn mặt của ông lão tóc hoa râm càng nhìn càng hồng hào, nét mặt cũng dần trở nên hưng phấn.
Khi những người khác nhìn thấy biểu hiện của hai người họ, bọn họ ngay lập tức biết rằng bức tranh cổ này không hề tầm thường chút nào.
Vì vậy, tất cả mọi người đều ùa lại gần chiếc bàn, cố gắng xem thử bức tranh cổ này rốt cuộc có điều bí ẩn gì.
Lúc này, có người lớn tiếng hỏi: “Thầy Cố, rốt cuộc bức tranh này tên là gì, sao sắc mặt của ông lại hồng hào như vậy?”
Sau khi được người này nhắc nhở, ông lão tóc hoa râm họ Cố mới tỉnh táo lại.
Ông lão họ Cố nhìn Ngô Đình Khải, hai tay chắp lại, cúi đầu thật sâu.
Vẻ mặt của ông lão đong đầy lời xin lỗi.
Ông ta xấu hổ nói: “Cậu Ngô Đình Khải, mong cậu hãy tha thứ cho tôi.”
“Tôi thực sự không ngờ cậu lại sở hữu một kho báu như vậy.”
“Họ Cố tôi đã làm giám định bảo vật trong suốt mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên được tôi nhìn thấy một bức tranh cổ đạt đến đẳng cấp như vậy.”
“Tôi xin rút lại những lời nói về bức tranh lúc trước, thật lòng muốn nói với cậu một câu: Thực lòng rất xin lỗi.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người khác đều sững sờ, đang làm cái gì vậy hả?
Cho dù có sai đi chăng nữa thì ông cũng là bậc trưởng bối, chỉ cần mỉm cười xin lỗi là được rồi, tại sao còn phải cúi đầu xin lỗi một cách trịnh trọng như vậy chứ? Có lẽ nào, tất cả đều là vì bức tranh cổ này ư?
Nhìn thấy hành động của ông lão, Ngô Đình Khải lắc đầu thờ ơ nói: “Không cần phải vậy đâu.”
Anh không có cảm tình tốt đẹp gì cho mấy đối với lão già này, vì vậy nên cũng không có bao nhiêu ác cảm dành cho lão.
Ông lão họ Cố hổ thẹn nói: “Cảm ơn cậu Ngô đã rộng lượng bỏ qua.”
“Thật ra, những lời mà tôi nói trước đây vốn không phải là ý định ban đầu của tôi.”
“Chiều hôm nay có người của nhà họ Trương đã tìm tới tôi, hy vọng tôi có thể giúp đỡ bọn họ trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Lý.
“Nhà họ Trương dù sao cũng là danh gia vọng tộc ở thành phố Thục này, tôi không có cách nào để từ chối bọn họ cả.”
“Tôi nói những điều này, chỉ là để làm rõ ngọn nguồn mọi việc.”
“Nếu không thì tôi không xứng đáng để được nhìn thấy bức tranh cổ này.”
Đám khách mời ai nấy đều ngây như phỗng.
Đến mức này luôn sao?
Thà rằng đắc tội với nhà họ Trương cũng quyết tâm phải nói những lời này ra cho bằng được.
Mà lý do đằng sau đó lại là vì bức tranh cổ này.
Bức tranh này có sức quyến rũ đến như thế sao?
Cũng vào trong lúc này, không ít người lại đổ dồn sự chú ý vào Trương Cảnh Hàn với ánh mắt tràn đầy sự chế giễu.
Nhà họ Trương vốn lừng lẫy của thành phố Thục vậy mà lại giở trò sau lưng người khác.
Hừ!
Thật đáng kinh tởm!
Khi Trương Cảnh Hàn nghe được những lời đó từ miệng của ông lão họ Cố, sắc mặt của cậu ta liền thay đổi.
Thật đáng chết!
Đồng thời, cậu ta cũng nhận ra rằng bức tranh của Ngô Đình Khải chắc phải có nguồn gốc không hề tầm thường.
Có người lớn tiếng hỏi: “Thầy Cố, bức tranh này tên là gì, có gì ghê gớm đến nhường này vậy?”
Ông lão họ Cố chìm vào im lặng, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Lữ Hành Sơn Khê”.