“Lữ Hành Sơn Khê sao?”
Nhiều người qua sang nhìn nhau, chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ cả.
Cái tên này không quá nổi tiếng, sao giọng điệu của ông ta lại nghiêm trọng đến mức đó vậy.
Ông lão họ Cố nghiêm nghị nói: “Bức tranh này cũng là một kiệt tác của triều đại Bắc Tống.”
“Đây là bản gốc duy nhất còn sót lại đến ngày nay của họa sĩ thời Bắc Tống Phạm Khoan.”
“Mọi người có thể nhìn thấy dấu ấn được khắc trên bức tranh này thì sẽ hiểu được bức tranh cổ này có bao nhiêu quý giá.”
Mọi người nghe xong lời của ông ta, đều vội vàng xúm lại xem cho thật kỹ.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn một cái, cả sảnh lớn liền vang lên cảm thán không ngớt.
“Má ơi, người sưu tầm bức tranh này hóa ra lại là người của hoàng tộc từ các triều đại.”
“Thật đó hả,vậy mà lại có thể sưu tầm được của nhiều hoàng đế cổ đại đến thế kia cơ á.
“Trời ơi, chỉ dựa vào những con dấu này thôi là biết ngay bức tranh này có giá trị không nhỏ đâu.”
Nghe những câu cảm thán này, Ngô Đình Khải vẫn thờ ơ như cũ.
Tuy nhiên, Trương Cảnh Hàn lại không bình tĩnh được như vậy.
Nghe thấy những câu cảm thán này, lại nghĩ đến những lời mà mình vừa nói ra, cậu ta lập tức đỏ bừng cả mặt.
Những lời mà cậu ta nói ra đã biến thành những cái tát, tát thẳng vào mặt của cậu ta.
Làm sao lại có thể xảy ra chuyện như thế này?
Cái tên Ngô Đình Khải này rốt cuộc là ai?
Xuất thân của anh là gì, tại sao lại có thể nghĩ sở hữu trong tay một bức tranh cổ như vậy?
Trong chớp mắt, Trương Cảnh Hàn bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Tất cả niềm kiêu ngạo của cậu ta, tất cả sự tự tin của cậu ta, dường như đã trở nên mỏng manh yếu ớt đến mức không thể chịu nổi thêm bất cứ sự thương tổn nào được nữa.
Ngô Đình Khải vẫn không nói lời nào, sự kiêu ngạo của Trương Cảnh Hàn liền sụp đổ ngay lập tức.
Đúng lúc này, ông lão họ Cố lớn tiếng nói.
“Thằng khốn kiếp này, loại bảo vật có đẳng cấp quốc bảo như vậy thật sự có thể đong đếm được bằng tiền hay sao?”
“Từ bây giờ trở đi, đừng làm ô uế bức tranh này thêm một lần nào nữa.”
Nhìn thấy lão già họ Cố kích động như vậy, những người khác cũng vô thức lùi lại một bước.
Xét cho cùng thì lão già này khá nổi tiếng trong giới sưu tầm, rất nhiều người sưu tầm đồ cổ đều phải nhờ ông ta đến giám định.
Có việc cầu người.
Thì cần phải có thái độ cúi đầu của người đi nhờ vả.
Lúc này, ông lão họ Cố nhìn ông cụ Lý và hỏi nhỏ: “Chủ nhà họ Lý, ông đã tìm thấy chưa?”
Ông cụ Lý nhìn chằm chằm vào góc dưới bên phải của bức tranh cổ rồi nói: “Tìm thấy rồi, thực sự là bản gốc còn sót lại duy nhất của Phạm Khoan – bức tranh “Lữ Hành Sơn Khê”.”
“Mọi người nhìn chỗ này, ngay phía sau của đoàn lữ hành trong bức tranh.”
Mọi người ai nấy đều rướn căng cả cổ lên, trong một bụi cây nhỏ, họ nhìn thấy hai chữ rất nhỏ – Phạm Khoan.
Ông cụ Lý đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Ngô Đình Khải, hưng phấn nói: “Ngô Đình Khải, bức tranh này thật sự tặng cho ông sao?”
Ngô Đình Khải cười gật đầu nói: “Đương nhiên là tặng cho ông rồi ạ.”
“Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm!”
Ông Lý nói liên tục ba câu tốt lắm, trong lòng cuồn cuộn sôi trào.
“Bức tranh này là bức duy nhất trên toàn thế giới.”
“Có thể sở hữu được nó trong tay thật sự là may mắn cả đời này của ông.”
Nhìn thấy thái độ của hai ông lão, mọi người lập tức hiểu ra bức tranh này thực sự đáng giá tột cùng.
Đột nhiên, không một ai lại chạy đi hỏi hai người họ về giá trị văn học của bức tranh này nữa.
Thái độ của hai ông lão đã giải thích tất cả rồi.
Mọi người đều nhìn Ngô Đình Khải bằng ánh mắt kỳ lạ.
Người này rốt cuộc là ai vậy?
Người bạn tặng cho anh một bức tranh, bức tranh đó thế mà lại là bảo vật quốc gia.
Người bạn như thế này, tại sao bọn họ lại không có cơ chứ?
Lúc này, có người nhìn Trương Cảnh Hàn liền nhận ra rằng sắc mặt của cậu chủ nhà họ Trương dường như đã sắp hôn mê bất tỉnh tới nơi, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo và sức sống thường ngày.
Có người thì thào cười nói: “Cậu Trương sao lại trông có vẻ hơi bất thường nhỉ?”
“Nhảm nhí, nếu như anh bị một người tát vào mặt hết lần này đến lần khác như vậy thì chắc chắn cũng sẽ có dáng vẻ thế này thôi.”
Nhà họ Trương liên tục mất hết mặt mũi trước mặt Ngô Đình Khải, danh tiếng dần dần bị mất sạch.
Một nhóm những người tai to mặt lớn ngày thường vốn vừa kính trọng lại vừa ngưỡng mộ nhà họ Trương, vào lúc này đều mất sạch không còn sót lại một chút tôn kính nào đối với nhà họ Trương.
Hóa ra nhà họ Trương tiếng tăm lẫy lừng lại không hề lớn mạnh giống như trong tưởng tượng.
Trương Thiên Hàn nhìn thấy Trương Cảnh Hàn lần lượt thất thế, vẻ mặt bình tĩnh không chút suy suyễn, không biết đang tính toán điều gì.
Thấy ông cụ Lý đang cực kỳ thích thú, Ngô Đình Khải không làm phiền ông ấy nữa rồi đưa Khiết Nhan và Lý Như Ý trở lại chỗ ngồi của bọn họ.
…
Thời gian chậm rãi trôi đi, buổi tiệc cũng dần dần kết thúc.
Ông cụ Lý ngồi trên chiếc ghế của chủ nhà với khuôn mặt đỏ bừng.
Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Bây giờ chỉ cần nghĩ lại thôi liền cảm thấy khó mà tin được.
Ông cụ Lý nhìn Ngô Đình Khải, rồi lại nhìn Lý Như Ý, tâm trạng vô cùng tốt.
Ông cụ đứng dậy nói lớn: “Mọi người đều biết rằng buổi tiệc đêm nay không phải chỉ để mừng thọ lão già tôi.”
“Nhà họ Lý tối nay còn có một chuyện quan trọng khác cần phải tuyên bố.”
“Từ nay về sau, lão già này sẽ không còn là người đứng sau dìu dắt dòng họ này nữa.”
Nghe thấy lời của ông cụ Lý, hơi thở của những người khác liền trở nên nặng nề ngay lập tức.
Bọn họ biết rằng ông cụ sắp công bố người đứng đầu mới của nhà họ Lý.
Quả nhiên, lời nói của ông cụ Lý dần dần trở nên rõ ràng.
“Lão già này đã ở ẩn nhiều năm rồi. Mấy năm qua, người đứng ra giải quyết mọi việc của nhà họ Lý tạm thời được con trai cả của lão già này là Lý Cơ Uy đảm nhận.”
“Những năm này thật sự là cực khổ cho nó quá rồi.”
Nghe thấy những lời này, Lý Cơ Uy liền bật dậy ngay tức thì, lớn tiếng nói: “Cha à, đều là người một nhà cả, con không vất vả chút nào.”
Ở bên trái của phòng tiệc.
Những người ủng hộ Lý Cơ Uy có chút phấn khích.
Ông cụ nói ra những lời này, có phải là đã ghi nhận những đóng góp của Lý Cơ Uy trong những năm qua không?
Ở bên phải của phòng tiệc, khuôn mặt của những người ủng hộ Lý Đại Phong trở nên xám xịt.
Nếu vuột mất vị trí chủ nhà thì quyền lợi của họ cũng sẽ theo đó mà bị ảnh hưởng nặng nề.
Lúc này, ông cụ Lý giơ một tay ra rồi vẫy xuống, ra hiệu cho Lý Cơ Uy ngồi xuống.
Ông cụ nói tiếp: “Bây giờ, lão già này sẽ thông báo hai chuyện.”
“Thứ nhất, cháu gái lớn của lão già này mấy năm trước đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý.”
“Bây giờ tôi tuyên bố, Lý Như Ý đã trở về nhà họ Lý, cũng là cháu gái lớn nhất của nhà họ Lý chúng tôi.”
“Con bé có quyền thừa kế cơ nghiệp của nhà họ Lý chúng tôi.”
Quyền thừa kế gì?
Nghe đến đây, mọi người sững sờ trong giây lát.
Sao lại có thể như thế được?
Không phải tất cả các danh gia vọng tộc đều truyền cho nam không truyền cho nữ hay sao?
Một người phụ nữ làm sao có thể có quyền thừa kế gia sản của nhà họ Lý được cơ chứ.
Cháu gái lớn được quyền kế thừa vị trí chủ nhà khi đàn ông trong dòng họ không có đủ năng lực để hỗ trợ cho dòng họ phát triển, lúc đó thì một người phụ nữ mạnh mẽ mới có thể ngồi vào vị trí đó.
Hơn nữa, người phụ nữ kế thừa vị trí chủ nhà không được phép lấy chồng.
Trong phút chốc, mọi người đều nhận ra có gì đó không ổn.
Lúc này, ông cụ Lý nói tiếp: “Thứ hai, Lý Đại Phong sẽ trở thành người đứng đầu mới của nhà họ Lý chúng tôi.”
“Lý Như Ý, con gái của Lý Đại Phong, sẽ là người được đề cử cho vị trí chủ nhà tiếp theo của nhà họ Lý chúng tôi.”
Khi những lời này vừa được nói xong, cả căn phòng lớn giống như vừa trải qua một vụ nổ, bầu không khí trở nên ồn ào huyên náo ngay lập tức.
Lý Đại Phong trở thành chủ nhà mới.
Lý Như Ý trở thành người được đề cử cho vị trí chủ nhà tiếp theo.
Hai thông tin này khiến cho ai nấy đều trở nên bàng hoàng.
Lý Cơ Uy sửng sốt, ông ta làm chủ nhà tạm thời nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao chứ.
Tại sao vị trí chủ nhà này lại không giao cho ông ta?
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Chuyện này thật không công bằng.
Lý Cơ Uy liền bật dậy ngay tức khắc, giận dữ chất vất: “Cha, tại sao lại như vậy?”
“Thằng ba đã làm được cái gì, dựa vào đâu mà lại giao vị trí chủ nhà cho nó?”
“Còn nữa, Lý Như Ý đã là một người phụ nữ có gia đình, có tư cách gì mà lại có thể trở thành người được đề cử cho vị trí chủ nhà kế tiếp?”
Ông ta nghĩ hoài mà vẫn không thể nào hiểu được.
Ông cụ Lý nhìn đứa con trai lớn đang tức giận đến run cả người, trầm giọng nói: “Cha làm việc này đương nhiên là có suy nghĩ của riêng mình.”
“Tự con không biết rằng bản thân mình đã làm được những chuyện tốt lành gì trong những năm qua hay sao?”
“Tại sao Như Ý lại không thể là người được đề cử cho vị trí chủ nhân tiếp theo được?”
“Thời thế thay đổi, nếu nhà họ Lý không theo thời thế mà thay đổi theo, thì ngay cả nhà họ Lý cũng không thể bảo vệ được.”
Khi nói ra những lời sau cùng, ông cụ Lý nhìn Ngô Đình Khải với ánh mắt phức tạp.